Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 225: Không mua




Bạch Hữu Quang nghĩ nghĩ, gật đầu, "Được rồi, nàng đi hỏi một câu trước đi"

"Ừ." Lưu thị cúi đầu bước ra khỏi nhà, sau đó đi ra sân.

Đến khi đi ra sân mới ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng thở ra.

Cũng không biết vì sao mà lúc ở trong nhà, trên bả vai nàng như có đồ vật nặng ngàn cân đè len, khi ra khỏi cửa mới có thể cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

Lưu thị buông tay áo xuống, đi về phía nhà của Tô Mộc Lam.

Lúc này Tô Mộc Lam cùng bọn nhỏ đang rửa ráy đám khoai lang đỏ mà Liễu thị kéo tới.

Hai trăm cân khoai lang đỏ, chất lên như sườn núi nhỏ vậy, thoạt nhìn rất đồ sộ.

Tô Mộc Lam tay chân lanh lẹ, bốn đứa trẻ cũng làm không ngừng nghỉ, dùng bàn chải lông cọ sạch sẽ bùn, cát nhét trong kẽ vỏ lồi lõm của khoai lang đỏ, thả vào chậu gỗ ở bên cạnh.

"Tô tẩu tử." Lưu thị trực tiếp ngồi xổm xuống, giúp đỡ rửa ráy một củ khoai đỏ.

"Muội đừng đụng tay vào." Tô Mộc Lam thấy thế, vội vàng ngăn trở.

"Tẩu tử đừng khách sáo, đâu phải là việc nặng nhọc gì." Lưu thị nháy mắt, bĩu môi chu miệng về phía nhà của mình nói "Trong nhà không yên ổn, cho ta trốn ở chỗ này một lát."

Tô Mộc Lam lập tức hiểu ý, chỉ nghĩ nàng và Hàn thị lại cãi nhau nên không nói gì thêm nữa, chỉ sai Bạch Mễ Đậu đi tìm một cái đôn gỗ tới để Lưu thị ngồi xuống làm việc.

Trong nhà hiện tại tường ở sân đủ cao nên không lo lắng Hàn thị nhìn được đến chỗ của Lưu thị, có điều bức tường sân này không có hiệu quả cách âm, Tô Mộc Lam cố gắng không nói chuyện với Lưu thị.

Mà Lưu thị cũng chỉ yên lặng cúi thấp đầu, bận rộn làm việc.

Sau một thời gian khoảng uống một chén trà, Lưu thị đứng lên, bàn tay ướt dầm dề tùy tiện lau ở trên quần áo "Được một lát rồi, ta về nhà trước đây."

"Nếu rảnh lại đến trong nhà nói chuyện." Tô Mộc Lam tiễn Lưu thị ra cửa.

"Được rồi, tẩu chạy nhanh trở về làm tiếp đi." Giọng nói của Lưu thị lớn vài phần, mở miệng cười đắc ý.

Tô Mộc Lam không nghĩ quá nhiều, chỉ nghĩ nàng ở chỗ này một thời gian nên tâm trạng đã khá hơn một chút.

Thấy Lưu thị đi về phía nhà mình, Tô Mộc Lam cũng quay trở lại sân, thu xếp đám khoai lang đỏ vừa rửa sạch, gác vỉ lên để chấp.

Sau khi khoai lang đỏ được hấp chín thì lại bóc vỏ, cắt miếng, phơi nắng như thường lệ.

Những việc này bốn đứa đầu củ cải cũng sẽ làm, nhưng số lượng khoai lang đỏ lần này thật sự quá lớn, cho nên bốn đứa đầu củ cải bận tối mày tối mặt.

Khi Lưu thị về đến nhà, Bạch Hữu Quang lau mồ hôi trên trán "Sao rồi, có mua hay không?"

"Không mua khoai lang ruột trắng." Lưu thị lắc lắc đầu, đáp, vẻ mặt khó xử, "Ta ở đó nói chuyện một lúc.

Khoai lang ruột trắng này không ngọt bằng khoai lang ruột đỏ, không thể nào phơi thành món khoai lang đỏ khô được."

Bạch Đại Hữu nghe thấy Lưu thị nói như vậy, lập thức hơi thất vọng, "Ta còn nghĩ tuy khoai lang đỏ nhà ta là giống ruột trắng, nhưng vẫn khá ngọt, không ngờ lại không mua, nếu không mua thì thôi vậy."

"Ừ, dù sao cũng dọn dẹp ra rồi, chúng ta cứ thái khoai lang ra phơi đi, sau khi phơi khô thì nghiền thành bột khoai.

Sắp tới vụ thu hoạch khoai lang đỏ rồi, đến lúc đó e là không có chỗ để chứa."

Lưu thị lại nói tiếp, "Vừa nãy ta quấn lấy Tô tẩu tử hỏi hơi quá đáng một chút, cảm giác Tô tẩu tử không vui lắm, sau này ở trước mặt của Tô tẩu tử đừng bàn đến chuyện này nữa, miễn cho những người khác nghĩ nhà chúng ta vội vàng nhất định phải bán khoai lang này, như vậy rất xấu hổ."

"Nương là người luôn muốn giữ thể diện, đừng để đến lúc đó làm ầm ĩ chuyện lên trước mặt nương."

"Ừ." Bạch Hữu Quang gật đầu, "Ta biết rồi."

Thấy Bạch Hữu Quang đồng ý, Lưu thị mới nhẹ nhàng thở phào.