Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 223: Ý định




Có thể nói, việc Tô Mộc Lam thu mua khoai lang đỏ đưa ra giá cả vẫn rất thích hợp, cái gọi là yêu cầu nhiều cũng không có vấn đề gì, trong thôn nhà nào có nhiều khoai lang đỏ đến mức không biết phải xử lý thế nào nghe được những lời này lập tức mừng rỡ kích động hẳn lên.

"Được rồi, mọi ngươi đã nghe xong chuyện này thì về nhà thương lượng đi, nếu có ý định bán thì chờ ăn cơm trưa xong thì tới nhà Thạch Đường là được.".

Bạch Khang Nguyên lớn tiếng nói.

Sắp tới giờ cơm rồi, trong nhà người nào nấu cơm thì nấu, người nào ăn cơm thì ăn.

Người dân trong thôn cũng không ngồi lâu ở từ đường nữa, mọi người đều lần lượt về nhà trước, trở về thương lượng việc bán khoai lang đỏ.

Tô Mộc Lam cũng đi về nhà, thu xếp nấu nướng mì sợi coi như là bữa trưa cùng bốn đứa đầu củ cải.

Mới buông bát đũa xuống đã có người tới cửa hỏi Tô Mộc Lam về việc thu mua khoai lang đỏ.

Là Liễu thị ở trong làng, Tô Mộc Lam phải gọi là thím, nhà nàng ấy có nhiều cát nên có rất nhiều khoai lang đỏ.

Sắp đến vụ thu hoạch khoai lang đỏ, nhưng trong nhà Liễu thị vẫn còn một nửa số khoai lang đỏ của vụ xuân.

Nhiều khoai lang đỏ như vậy, không có chỗ để xử lý, cũng chẳng bán được, mà cũng không nỡ để lại tất cả cho gia súc ăn.

Dù nhà mình cũng không thiếu thốn gì, cuộc sống cũng không quá eo hẹp, nhưng vì không nỡ lãng phí số khoai lang đỏ này nên giữ lại để ăn.

Có điều từ người lớn đến trẻ con trong nhà ăn nhiều khoai lang đỏ đến mức giờ chỉ cần nhìn thấy khoai lang đỏ đã tái mặt lại.

Lúc này Tô Mộc Lam tình nguyện thu mua khoai lang đỏ, giá cả lại thích hợp, đương nhiên Liễu không chậm trễ mà vội vàng tới.

Bởi vì nàng sợ tới chậm, bị người khác đoạt trước nên chạy tới.

Nàng sợ Tô Mộc Lam mua đủ khoai lang đỏ rồi sẽ không mua của nhà nàng nữa.

"Vợ Thạch Đường à, khoai lang đỏ nhà ta rất tốt đó."

Vì Liễu thị chạy vội tới nên hiện tại đứng thở hổn hển, nhưng nàng ấy cũng bất chấp việc đó, chỉ bẻ khoai lang đỏ trong tay để Tô Mộc Lam nhìn, "Cháu xem khoai lang đỏ này đi, khoai này ruột đỏ, rất ngọt đó."

Tô Mộc Lam cầm một củ khoai lên, cầm dao gọt vỏ, cắn thử một miếng.

Vị ngọt lành, hơi nước cũng vừa phải, nếu lấy khoai lang đỏ này để phơi thành khoai lang đỏ khô thì khá ổn.

"Không tệ." Tô Mộc Lam gật đầu tỏ vẻ khẳng định.

"Thật không." Liễu thị thấy khoai lang đỏ nhà mình được khẳng định nên rất vui vẻ, cười híp mắt lại, nói "Thím nói cháu nghe nè, khoai lang đỏ này thím chỉ tùy tiện nhặt thôi chứ không phải cố tình lựa đâu."

"Mỗi khi nhà thím thu hoạch khoai lang đỏ đều rất cẩn thận, không có củ nào bị chém đứt, cháu mua về cứ để thoải mái cũng không bị hỏng, nếu có củ nào hỏng thì cháu cứ mang đến trả lại thím, thím tuyệt đối sẽ không nhập nhằng.

Liễu thị là người thẳng thắn, người trong nhà cũng chăm chỉ, đàng hoàng, ở trong thôn có danh tiếng không tệ.

Tính cách người này không tệ, khoai lang đỏ cũng không tệ, Tô Mộc Lam lập tức liền gật đầu, "Thím Liễu định bán bao nhiêu cân khoai lang đỏ?"

Vừa nghe thấy Tô Mộc Lam hỏi cái này, Liễu thị hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Để xem cháu muốn mua nhiều hay ít, thực ra nhà thím có rất nhiều khoai lang đỏ".

Nếu Tô Mộc Lam không muốn mua nhiều mà nàng nói số lượng lớn ra thì đến lúc đó Tô Mộc Lam không muốn lấy thì hơi xấu hổ.

"Vậy cháu tạm lấy 200 cân khoai lang đỏ của thím Liễu trước, hai ngày nữa mà dùng hết thì cháy lại mua tiếp." Tô Mộc Lam nói.

Đã dự định thu mua thì không thể mua của một nhà, tạm thời cứ luân phiên lần lượt, dù sao việc thu mua khoai lang đỏ còn nhiều thời gian, không đến mức bỏ sót nhà nào.

Liễu thị đã có tuổi rồi nên cũng hiểu suy nghĩ trong lòng Tô Mộc Lam.

Đối với nàng việc có thể bán được khoai lang đỏ đi đã quá tốt rồi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, không cần sốt ruột.

Những chuyện thế này nên để người trong cả thôn đều hưởng một chút lợi, chứ không thể để một mình nhà nàng chiếm được.