Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 220: Vốn lưu động




Vào mùa thu, là lúc cây ngô đã kết bắp, nảy hạt, đợi tới sau Trung Thu vài ngày là có thể thu hoạch được hạt ngô.

Khoai lang thì phải thêm vài hôm nữa, tầm giữa và cuối tháng chín.

Có thể nói, thời gian bây giờ rất thuận tiện, có một khoảng rảnh rỗi ở trước khi thu hoạch vụ thu, chỉ cần toàn tâm toàn ý vào việc khai trương cửa hàng là được.

Tô Mộc Lam đã lên kế hoạch sơ bộ cho những việc cần làm tiếp theo, sau đó liền bắt tay vào làm từng chuyện theo kế hoạch.

Sáng hôm sau, Ngô Trác Viễn đã đến từ sớm, nói với Tô Mộc Lam số lượng đồ ăn cần chuẩn bị.

"Tô tẩu tử, ta nghĩ như vậy."

Ngô Trác Viễn nói: "Chúng ta vừa mới bắt đầu buôn bán thử, không thể chuẩn bị quá nhiều đồ ăn, nếu là bày ra quá nhiều thì những người đến mua sau sẽ cảm thấy đồ ăn này bán không được, ngày hôm sau khách đến vẫn thấy còn thừa thì cũng sẽ cảm thấy tình trạng buôn bán của chúng ta không tốt, ít nhiều sẽ có chút ảnh hưởng."

"Trước làm một ít, bán ra số lượng ít cũng sẽ khiến cho khách hàng nhớ mong, việc bán đồ ăn như này, ăn ngon là một chuyện, nhưng cũng phải làm cho khách hàng mong nhớ, chờ đợi muốn mua đồ mới được."

"Nhiều người mong chờ đối với việc buôn bán của cửa hàng cũng sẽ rất tốt."

Nói chung ý của hắn là có thể có đủ đồ để bán nhưng tuyệt đối không thể bán quá nhiều.

Có khách hàng tới cửa mà không được bán thì tất nhiên có chút đau lòng nhưng nếu làm tốt việc này thì về lâu dài sẽ là nền tảng cho phát triển kinh doanh náo nhiệt hơn.

Trước đây Tô Mộc Lam bày hàng ở trên trấn bán đồ thì mỗi lần bán đều chỉ bán số lượng hạn chế mà thôi.

Nguyên nhân cũng là do vận chuyển đồ ăn lên trấn thật sự có chút vất vả, nàng dẫn theo bọn nhỏ nên chuyển không được số lượng lớn đồ vật, nhưng nguyên nhân lớn hơn vẫn là cố gắng hết sức đảm bảo đồ ăn có thể bán sạch sẽ, không bị dư thừa.

Tâm lý của đa số mọi người là càng không thể ăn được thì càng muốn ăn, sau khi khó khăn lắm mua được cái gì thì sau sẽ muốn mua nhiều hơn, ngày thường cũng nhớ mong tới việc ăn nó nhiều hơn một chút.

Cho nên lần này Tô Mộc Lam hoàn toàn đồng ý với đề nghị của Ngô Trác Viễn: "Được, liền làm theo lời của ngươi."

"Số lượng đã được liệt kê đầy đủ, Tô tẩu tử cứ dựa theo cái này để làm là được." Ngô Trác Viễn đưa danh sách đã viết cho Tô Mộc Lam: "Nhiều hơn một chút hay ít hơn một chút cũng không có vấn đề gì."

Chuyện làm đồ ăn như này, có đôi khi trọng lượng không thể nắm được chính xác, ít hơn một chút hay nhiều thêm một chút cũng là chuyện bình thường.

Tô Mộc Lam nhìn thoáng qua số lượng, sau đó ước tính một chút nguyên vật liệu trong nhà, gật đầu: "Không có vấn đề gì, ta đã chuẩn bị đầy đủ, buổi sáng ngày mai sẽ bắt đầu làm, đến nửa đêm ngày mai ngươi tới lấy đồ là được."

"Được." Ngô Trác Viễn gật đầu, từ trong ngực lấy ra một túi tiền to, đưa cho Tô Mộc Lam: "Tô tẩu tử cầm trước số tiền này."

"Lúc trước chúng ta đã thương lượng, để cho thuận tiện thì cứ mười ngày sẽ kết tiền một lần, làm như vậy thì cũng dễ tính các khoản, nhưng vì chúng ta mới bắt đầu, nên sẽ phải để cho Tô tẩu tử ứng trước rất nhiều tiền để mua nguyên liệu, tóm lại cũng không được thích hợp cho lắm, nên ta với thê tử bàn bạc một hồi, cảm thấy vẫn phải đưa trước cho Tô tẩu tử một ít tiền, coi như là tiền đặt cọc."

"Chờ tới thời điểm thanh toán sau mười ngày, thì số tiền này cũng không tính vào, vẫn cứ để đó, chờ thời điểm việc buôn bán không tiếp tục làm nữa thì lúc kết toán sổ sách mới tính khoản này vào."

Nói thẳng ra thì đây chính là vốn lưu động để quay vòng.

Vốn lưu động này chỉ tính vào sổ sách khi kết toán cuối cùng, nên là nếu việc hợp tác buôn bán này vẫn luôn được tiếp tục thì số tiền này nàng vẫn luôn cầm.

Nhưng đã hợp tác làm ăn, đương nhiên trong thời gian ngắn sẽ không có chuyện kết toán sổ sách, nên việc này chẳng khác nào Ngô Trác Viễn và Ngụy thị đưa luôn cho nàng số tiền này.