(1) Shaqima, còn được viết là "Sachima ", "Shaqima", "Shaqima", "Sachima",...., là phiên âm của Mãn Châu (sacima). Ở Hồng Kông được gọi là "Mazai", nó là một loại bánh ngọt đặc trưng củba người Mãn Châu. Cách làm là chiên mì, trộn với đường rồi cắt thành từng miếng nhỏ vừa ăn. Sachima có đặc điểm là màu be, vị giòn và mềm, ngọt thơm ngon và có mùi thơm nồng của nấm hương và mật ong.
- ----
Đến khi nhìn thấy Tô Mộc Lam đã đi xa hắn mới xoay người trở về sân nhà của mình.
Chỉ là lúc đang xoay người, hình như nhìn thấy Tô Mộc Lam ném cái gì đó vào trong con mương ở ven đường, mơ hồ còn nghe thấy tiếng "Rầm" một cái.
Nhìn màu sắc kia và nghe động tĩnh như vậy…
Trương Môn Nghĩa suy nghĩ một chút, đi xem chỗ mà Tô Mộc Lam vừa ngồi.
Quả nhiên thấy nửa khối gạch xanh ở chỗ đó đã không còn nữa.
Viên gạch đó là lúc trước Trương Môn Nghĩa dùng để buộc dây thừng cảm thấy rất chắc chắn, lúc ấy cảm thấy dùng rất thuận tiện nên đã đặt tại chỗ đó, nghĩ sau sẽ cần dùng lại.
Thảo nào vừa rồi Tô Mộc Lam đứng nói chuyện với hắn nhưng tay vẫn để sau lưng, đoán chừng là đã sớm cầm viên gạch này lên rồi.
Chắc là nếu tình huống không đúng lắm, sẽ cho Trương Cốc Lai một đập chăng….
Không thể không nói, Tô Mộc Lam là một người thật sự mạnh mẽ.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, là cô nhi quả phụ, tính tình của nàng nếu mềm mại như bột thì chẳng phải là ai cũng có thể giẫm lên một chân hay sao?
Như vậy cũng tốt, miễn cho mấy con chó con mèo lại tranh thủ lợi dụng lúc người khác khó khăn.
Lúc trước hình như Tô Mộc Lam cũng vì đánh nhau với Trương thị nên người khác đều cảm thấy nàng không dễ chọc, không dám dễ dàng trêu nàng nữa sao?
Trương Môn Nghĩa suy nghĩ một chút, hình như có chút đăm chiêu trở về sân nhà, sau đó cắt nhỏ cỏ khô đã phơi nắng, thu lại bảo quản để mùa đông có cỏ cho dê ăn.
Bên này, Tô Mộc Lam ném nửa viên gạch xanh kia xuống, vỗ hết bụi trên tay, trong đầu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may vừa rồi Trương Môn Nghĩa đi ra, nếu không hôm nay sợ là muốn chảy máu.
Nàng cũng không sợ chảy máu chỉ là cảm thấy dính máu của loại người đó thì ít nhiều cũng có chút ghê tởm.
Mọi người hay nói trước cửa nhà quả phụ có nhiều thị phị, hôm nay coi như nàng đã được mở rộng tầm mắt.
Nhưng những người như vậy cũng không phải không có cách nào xử lý.
Tuy rằng nàng không ủng hộ việc dùng bạo lực, nhưng tới thời khắc quan trọng thì chắc chắn bạo lực là một phương pháp dùng được.
Tô Mộc Lam mím môi cười, cầm theo ống trúc đựng đầy sữa dê đi về nhà.
Sau khi về đến nhà, nghỉ ngơi một lúc, lại tiếp tục bận rộn làm việc.
Bỏng ngô, bánh tai mèo, Giang Mễ, cơm cháy, bánh quai chèo hương sữa… Những món ăn ngày thường mang đi bán ở chợ đều trước tiên làm một ít, sau đó lại làm thêm mấy món mới và quyết định giá bán.
Trước tiên, Tô Mộc Lam sẽ làm thêm hai ba món mới.
Đầu tiên là bánh Sachima.
Chính xác hơn thì đây là phiên bản cấp thấp của bánh Sachima.
Bởi vì điều kiện hạn chế, nguyên liệu không đầy đủ, Tô Mộc Lam phải cắt bớt đi mật ong, nho khô và mấy thứ khác, chỉ sử dụng đường mạch nha, trứng và bột mì, nhào bột cắt thành sợi mỏng có chiều dài bằng ngón tay út, sau đó cho vào trong chảo dầu chiên cho tới khi chín và xốp, rồi trộn với đường mạch nha, ép thành những khối dày tầm hai tấc, cuối cùng ở mặt trên rắc một ít vừng đen để trang trí, sau đó cắt thành những khối nhỏ hình chữ nhật.
Bánh Sachima có vị mềm dẻo, ăn rất ngọt ngào, bởi vì khi nhào bột làm bánh, Tô Mộc Lam đã pha thêm một ít sữa dê, khiến hương vị của bánh đặc biệt đậm đà, có thể nói là trong khoảng thời gian mà Tô Mộc Lam làm mấy món chiên bằng dầu thì bánh Sachima là một loại bánh có hương vị khác hẳn.
Cũng vì vậy nên khi cho bốn củ cải nhỏ nếm thử thì bọn trẻ ăn hết sạch tới vụn bánh cũng không còn.
"Nương, còn bánh nữa không vậy?" Bạch Trúc Diệp nhịn không được hỏi lại.
Bốn củ cải nhỏ đều biết, nàng đưa đồ ăn cho nếm thử thì xưa nay đều sẽ không đưa nhiều, lần này lại khẩn cấp truy hỏi, có thể thấy được là thật sự rất thích hương vị của bánh Sachima này.
"Có, còn nhiều như này cơ." Tô Mộc Lam cười cắt cho bọn trẻ thêm một chút: "Nhưng mà cũng không thể ăn quá nhiều, không phải là không có đủ hoặc là không nỡ để bọn con ăn mà là đợi lát nữa còn phải làm thêm món ăn mới khác, các con phải ăn ít chút còn để bụng ăn mấy món kia nữa."