Nhưng Bạch Hữu Quang lại cảm thấy nếu có thể giúp thì tính là tình cảm làng xóm, nhưng bản thân cũng không có nghĩa vụ phải đi giúp.
Hắn hoàn toàn không nhớ tới chuyện Bạch Thạch Đường từng cứu Nhị Hổ.
Trong một lúc, Lưu thị đột nhiên cảm thấy người đang đứng trước mặt mình không phải là Bạch Hữu Quang mà là Hàn thị.
Đặc biệt là Bạch Hữu Quang hơi giương đuôi lông mày lên khi nói chuyện, giống như cùng một khuôn đúc ra với Hàn thị.
Lưu thị vô cùng ngạc nhiên vì thế hơi mở miệng ra, một lúc lâu sau vẫn chưa khép lại được.
Hình như nhìn thấy bộ dạng của Lưu thị như vậy nên Bạch Hữu Quang cũng cảm thấy có chút băn khoăn, đi tới trước mặt, nói: "Ta biết ngươi là người tốt bụng, nhưng có những chuyện làm vừa phải là được rồi, không cần phải đi giúp đỡ nhiệt tình như vậy."
"Ta cũng biết ngươi không thích nương lắm, nhưng dù sao nương cũng là mẫu thân của ta, là mẹ chồng của ngươi, là một người con dâu cũng nên nhường nhịn một chút, ngươi gả lại đây lâu như vậy nhưng nương trước giờ chưa từng giơ tay lên với ngươi không phải sao?"
"Cuộc sống có đôi khi không thể chiếm hết được mọi thứ, nghĩ lại tình trạng của Mạnh thị mà xem, cuộc sống của ngươi cũng coi như là không tệ, so với nàng ta còn tốt hơn nhiều."
Lưu thị nhìn Bạch Hữu Quang, một lúc lâu sau mới khép miệng lại, cúi đầu không nói thêm một câu nào nữa.
Bạch Hữu Quang lại tưởng Lưu thị nghe hiểu được, nói: "Sinh hoạt tốt thì việc gì cũng sẽ tốt lên, nhanh đi nấu cơm đi, nương nói buổi tối muốn uống bánh canh, còn dặn phải bỏ thêm rau chân vịt vào."
"Đúng rồi, nương nói rau chân vịt phải để cả gốc bỏ vào, rễ của nó không phải không thể ăn, chỉ cần rửa sạch sẽ rồi bỏ vào, nếu cứ nhặt từng cây từng lá một thì không chỉ phiền toái mà còn bỏ đi nhiều phần ăn được, quá lãng phí."
Thấy Lưu thị còn ngơ ngác đứng tại chỗ, Bạch Hữu Quang thúc giục: "Được rồi, nhanh đi nấu cơm đi, lát nữa bọn trẻ chơi xong chạy về nhà chắc chắc cũng sẽ đói bụng."
Lúc này Lưu thị mới phục hồi tinh thần lại, "À" một tiếng, cầm rổ trúc lên rồi đi về phía phòng bếp.
"Này, ngươi không đi hái một ít rau chân vịt về trước sao?" Bạch Hữu Quang nhắc nhở.
Vừa rồi Lưu thị đi xuống ruộng hái một rổ rau chân vịt đều đã mang sang nhà Tô Mộc Lam.
"À, đúng, ta phải đi hái rau chân vịt." Lưu thị cầm rổ trúc, đi ra ngoài.
Có lẽ đi hơi vội vã nên bước đi có chút thất tha thất thểu.
"Đi chậm một chút, đừng ngã đấy." Bạch Hữu Quang hô một tiếng, sau đó thấy Lưu thị đã đi xa mới lắc đầu.
Người đã lớn như vậy rồi mà đi đường còn vụng về, cũng không biết phải nói như thế nào nữa, làm việc gì cũng giống như một đứa trẻ, luôn làm theo ý mình, như vậy cũng không được tốt lắm, phải sửa đổi một chút mới được.
Bạch Hữu Quang cúi đầu, sau đó lại nghiên cứu mấy tấm ván gỗ, nghĩ xem phải làm như thế nào để đóng được bàn và ghế.
- -----
Sáng sớm, Tô Mộc Lam đã tỉnh dậy, ăn cơm sáng xong liền dẫn bọn nhỏ đi làm việc.
Mấy ngày nay vội vàng chuyện trong nhà, nên cỏ dại ở ngoài ruộng đã mọc thêm một tầng nữa.
Nhưng mà cũng may mấy ngày nay đều là trời nắng, mặt trời buổi trưa vẫn có chút nóng, mặc dù có cỏ mọc thêm nhưng cũng không nhiều lắm, cũng chưa mọc cao, thu dọn chúng cũng không tính là khó khăn.
Năm người bận rộn làm việc trong ruộng, đến gần trưa mới về nhà ăn cơm.
Đến buổi chiều, nhân tiện bây giờ mọi người đều hẳn đang ở nhà ăn cơm, Tô Mộc Lam đi một chuyến tới thôn Trương gia, tìm Trương Môn Nghĩa để mua sữa dê.
Để tránh lúc sau quá nhiều việc dồn lại, nên nàng sớm một chút chuẩn bị làm trước tất cả mấy loại thức ăn, cũng sớm đi tìm Ngô Trác Viễn và Ngụy thị để thương lượng giá cả và lượng bán,...…
Hôm nay Tô Mộc Lam muốn mua hai đồng tiền sữa dê vì thế mang đến cho Trương Môn Nghĩa mấy đồ ăn như Giang Mễ và bỏng ngô.
Trương Môn Nghĩa nhếch miệng cười không ngừng: "Đang thèm mấy đồ ăn này đấy, vừa đúng lúc ngươi đã mang tới rồi, đến mua sữa dê hả, vậy ngươi…"
"Không được, ngươi ở bên ngoài chờ một lát trước đi."