Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 206: Có lý




Phùng thị nhắc tới chuyện này liền nổi lửa giận, khi nói chuyện cũng bừng bừng phẫn nộ, "Ta thấy chàng bị hai ba câu ngon ngọt của Bạch Nhị Ngưu dụ dỗ đến mức không nhìn thấy đâu là hướng bắc rồi, không biết chính mình nên làm cái gì."

"Đâu có đâu có, trong tên của ta đã có chữ Bắc rồi, cho dù không nhìn thấy gì chứ không thể không tìm ra hướng bắc."

Bạch Kim Bắc cười khà khà nói tiếp, "Nàng tạm nghe ta nói lý do trước đã được không."

Phùng thị hừ một tiếng, nhưng cũng không nói chuyện nữa.

Bạch Kim Bắc thấy thế, lúc này mới ngồi xuống, "Hai ngày nay Bạch Nhị Ngưu rất ân cần chăm chỉ, đương nhiên ta biết hắn muốn làm cái gì, nhưng chính là vì hắn ân cần như vậy, ta nghĩ tới chuyện của nhà Bạch Thạch Đường."

"Sắp xếp cho Bạch Nhị Ngưu làm việc ở chỗ của ta, hắn vì miếng cơm manh áo chẳng những sẽ nghe lời, còn phải bận tâm tới việc không chọc vào nhà chúng ta.

Thế chuyện gì mà có thể không chọc nhà chúng ta chứ? Điều này không phải đã rõ rành rành sao."

Phùng thị nghe đến đây, trong lòng lập tức giật thót một cái, nhìn Bạch Kim Bắc chớp chớp mắt.

Thấy Phùng thị nghe hiểu lời hắn nói, Bạch Kim Bắc lại nói tiếp "Sau này nếu Trương thị muốn gây khó dễ cho người của nhà Bạch Thạch Đường, không cần chúng ta mở miệng, Bạch Nhị Ngưu chính là người đầu tiên không vui, có Bạch Nhị Ngưu quản lý Trương thị, chẳng phải là sẽ bớt được một người đi gây chuyện với người của nhà Bạch Thạch Đường hay sao."

"Theo ta thấy, hiện tại Trương thị đưa đồ ăn lại đây, có lẽ không phải là đặc biệt đưa riêng cho nhà chúng ta, cứ dựa theo tính cách của Trương thị kia, cho dù là nịnh bợ nàng cũng sẽ gióng trống khua chiêng tới nịnh bợ, ước gì người trong cả thôn này đều biết nàng ta đưa đồ ra."

"Nhưng bây giờ lại hành động lặng lẽ như vậy, ta thấy đồ ăn này vốn không phải là muốn đưa cho nhà chúng ta, chắc là Bạch Nhị Ngưu sai nàng ta đưa cho nhà Bạch Thạch Đường, có điều hiện tại Trương thị và nhà Bạch Thạch Đường vẫn không hợp nhau, không có mặt mũi đưa đi, trong lòng lại nghĩ chung quy lại vẫn là vì nịnh bợ nhà chúng ta, cho nên dứt khoát lướt qua một vòng trung gian này, trực tiếp tới tìm nàng."

"Nói thế … hình như cũng hơi có lý …" Phùng thị cúi đầu, suy nghĩ một hồi lâu.

"Ô kìa, không phải là hơi có lý, mà chính là có lý." Bạch Kim Bắc nói, "Tướng công của nàng làm việc, nàng còn không yên tâm sao? Thật sự coi ta là đứa trẻ lên ba miệng còn hôi sữa bị Bạch Nhị Ngưu kia dỗ ngọt hai ba câu liền vui đến mức không biết chính mình nên làm cái gì hay sao?"

"Bạch Nhị Ngưu này đúng là hơi xảo quệt, nhưng người như vậy, đúng như tục ngữ nói, làm việc vặt cần những người như vậy, người lương thiện mặc dù tốt, nhưng không đủ thông minh, không thể làm được việc này.

Loại người như Bạch Nhị Ngưu tuy cũng có một ít tật xấu, nhưng nếu cẩn thận quản lý, đảm bảo sẽ không mắc phải lỗi lầm gì."

"Chậc, đã là con người thì rốt cuộc không thể thập toàn thập mỹ, tương tự như thế, nếu tiện thể dùng được thì dùng, chỗ nào không tốt có thể sửa thì sửa, còn chỗ nào không thể sửa được, chỉ cần không mắc phải tật xấu quá đáng, thì cũng không cần gượng ép quá mức."

"Sau này Bạch Nhị Ngưu còn muốn sinh hoạt ở thôn Bạch Gia, còn trông cậy vào ta để kiếm tiền, trong thời gian ngắn cũng không dám làm chuyện gì, hiện tại ta chưa tìm được người ưng ý, tạm thời cứ dùng trước đi."

"Được rồi, được rồi, được rồi, những lý lẽ lớn đó của chàng ta nghe mà chẳng hiểu gì cả." Phùng thị bĩu môi.

Dù sao những lời cơ bản nàng đã hiểu, chuyện này không có gì xấu đối với Tô Mộc Lam, dường như còn có chỗ tốt, vậy thì nàng an tâm rồi.

Còn những chuyện khác, dùng loại người gì, nàng không quan tâm.

Bạch Kim Bắc biết rõ tính tình của Phùng thị, biết khi nàng nói những lời này mặc dù đã đồng ý, nhưng tuyệt đối sẽ không thừa nhận như ngoài miệng nói.