Có người đã từng nghe nói đến, cũng có người từng nhìn thấy, nhưng cơ bản là chỉ thấy loại lò nướng bánh mà người ta treo lên, trông nó có vẻ không giống với loại lò mà Tô Mộc Lam nói.
Mặc dù Tô Mộc Lam đưa ra mấy bản vẽ, nhưng mọi người vẫn túm tụm lại một chỗ thảo luận, nghiên cứu một lúc lâu, chưa ai dám bắt tay vào xây.
"Lý chính thúc." Tô Mộc Lam nhìn thấy Bạch Khang Nguyên mặt ủ mày ê liền khuyên nhủ, "Đúng là không dễ, nhưng cứ thử trước đã, xây không thành cũng không vấn đề gì, cháu chỉ muốn thử xây một cái lò nướng mà thôi, cũng không biết bản vẽ này có chính xác hay không."
Lời nói này có nghĩa là nếu xây lò nướng này không thành thì là do đồ vật của nàng chứ không phải là lỗi của mọi người.
Bạch Khang Nguyên biết Tô Mộc Lam nói như vậy chẳng qua là để mọi người đỡ lăn tăn, trong lòng ông vui mừng hơn nhiều, cũng bởi vì được gia chủ nói như vậy nên trong lòng cũng có cơ sở để dựa vào, nghĩ vậy ông liền gật đầu, "Được rồi, làm thử xem trước đã, nếu không được thì lại dỡ ra xây lại, nó không phải đồ vật lớn nên cũng không tốn nhiều sức."
Nếu người khác không có thời gian, không có cách nào ở chỗ này tỉ mẩn làm lò nướng thì cùng lắm một mình ông tới làm cũng được.
Dù thế nào đi nữa, lúc trước ông cũng là thợ xây lành nghề nổi tiếng ở trong thôn, chẳng qua ông chỉ làm chậm một chút thôi.
"Được rồi, vậy vất vả Lý chính thúc thu xếp một chút." Tô Mộc Lam nói chuyện, lại pha một bình trà tới, chào mời mọi người nghỉ ngơi một lát, uống ngụm nước trà.
Bạch Khang Nguyên uống chén trà xong, lại nói một hồi với những người làm việc cùng, sau đó mới bắt tay vào xây lò nướng này.
Tô Mộc Lam thấy thế liền vào nhà bếp.
Hôm nay Phùng thị không tới, tứ tẩu tử nhà mẹ đẻ nàng ấy có tin vui, nàng ấy phải trở về xem một chút.
Nấu một rổ gạo tẻ, lại cắt miếng thịt ba chỉ thành một miếng thịt vuông dài nửa tấc (5 cm), kết hợp với mấy miếng khoai tây, hầm chung trong một nồi, thành món khoai tây thịt kho tàu béo ngậy.
Chờ đến buổi trưa, xới cho mỗi người một chén cơm, lại múc mấy miếng thịt kho tàu thơm ngào ngạt lên, lại chan thêm canh thịt đậm đà tươi rói này, trộn lẫn vào nhau như vậy …
Canh thịt thơm nồng hòa quện vào cơm, từng hạt cơm ăn vào đều thơm ngào ngạt, miếng thịt kho tàu khi vào miệng vừa thơm vừa mềm, miếng thịt béo mà không ngán, vào miệng là tan, miếng khoai tây thấm đủ vị của canh thịt, khi ăn có vị ngon tuyệt hơn so với khoai tây hầm ngày thường.
Vì thế trong nhà của Tô Mộc Lam thi nhau vang lên tiếng khen "Ăn ngon thật".
Chén đũa của buổi trưa, có thể nói là cực kì dễ rửa.
Tới buổi tối, ăn nước dùng thịt kho tàu với mì sợi màu trắng, trong chén còn có vài miếng bắp cải non mềm và mấy cây măng tây thanh mát, nhẹ nhàng, ngon miệng …
Sau bữa cơm chiều, trong chén có thể nói là không còn thừa bất cứ chút nước dùng nào.
Một chén canh mì thịt nóng hổi xuống bụng khiến khuôn mặt của mọi người ở đây đều hơi hơi ửng đỏ.
Thứ nhất là bởi vì nước mì nóng vào bụng tỏa hơi nóng lên, thứ hai là vì cái lò nướng này.
Xây rồi dỡ, rồi xây lại …
Suốt cả một ngày, lặp đi lặp lại quá trình này một hồi lâu, hiện tại chỗ xây lò nướng vẫn là một mảnh đất bằng phẳng.
Buổi trưa ăn cơm tẻ và thịt kho tàu, buổi tối canh thịt mì trắng, thợ thủ công đi ra ngoài kiếm tiền e là cũng không dám mua những đồ ăn đó về ăn, chỉ dám ăn những cơm canh bình thường mà thôi.
Nhưng Tô Mộc Lam chân thành chiêu đãi, không hề bủn xỉn một chút nào, khi nói chuyện gì cũng rất khách sáo, thấy lò nướng không xây thành công cũng không hề trách bọn họ nửa lời, ngược lại luôn miệng nói có lẽ là bản vẽ của nàng không đúng.
Vài người phụ trách xây lò nướng càng làm càng cảm thấy không đẹp, cũng thấy Tô Mộc Lam thật sự là người khoan dung.
Nếu người ta đã khoan dung như thế, vậy thì không thể ăn chực mãi ở nhà cô nhi quả phụ nàng được.