Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 187: Tận dụng triệt để




Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhị Ngưu đã nhấc chân đi khỏi.

Phùng thị mong ngóng cách làm cà tím chiên cùng ớt xanh nhồi thịt nên cũng lôi kéo Bạch Kim Bắc rời đi.

Thấy hai người không uống lấy một ngụm nước, Tô Mộc Lam bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể tiễn người của hai nhà về, gom đất vào đống, dùng gạch xanh ở bên cạnh bao vây xung quanh lại, ngăn không cho đất rơi ra ngoài, chờ dọn dẹp xong, nàng dẫn bốn đứa đầu củ cải đi làm cơm chiều.

Vừa rồi hướng dẫn một hồi lâu cách làm cà tím chiên và ớt xanh nhồi thịt cho Phùng thị, hiện tại Tô Mộc Lam cũng thèm hai món ăn này, lại thấy trong sân có sẵn cà tím cùng ớt xanh, dứt khoát cũng làm hai món ăn này.

Cà tím chiên xốp giòn, mùi vị của món ớt xanh nhồi thịt cũng thơm nồng, sau khi nấu xong một món canh thì thả thêm một ít tỏi băm vào, mùi tỏi thơm lừng, khiến hương vị của món ớt xanh nhồi thịt càng trở nên tuyệt hảo hơn.

Bữa tối này có thể nói là ngay cả nước canh cũng không dư thừa, cuối cùng được chan vào bún ăn sạch sẽ.

Sau hai ngày bận rộn, đồ vật nên mua cơ bản đã được chọn mua đầy đủ, Tô Mộc Lam nhẹ nhàng thở phào, chuẩn bị đầy đủ những món ăn cần làm, sáng tinh mơ dẫn bọn nhỏ đi họp chợ.

Gia đình chuẩn bị bắt tay vào làm nhà thì theo phong tục phải chuẩn bị trước cho công việc, điều này cũng hơi có xu hướng tận dụng triệt để, tiện thể cũng đi chợ mua một ít thịt heo về để mấy bữa nữa nấu cơm thiết đãi những người sang nhà hỗ trợ.

Hơn nữa, nàng cũng muốn đi xem cửa hàng của Ngô Trác Viễn cùng Ngụy thị dọn dẹp ra sao.

Đồ ăn mà Tô Mộc Lam làm hiện tại ở trong thị trấn cũng coi như là món khoái khẩu, đồ vật mới lạ, mùi vị ngon, giá cả cũng hợp lý, quan trọng nhất là cái miệng buôn bán ngọt ngào, ngay cả khi mang theo bốn đứa trẻ ở bên cạnh đều là đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện, thật sự khiến người ta rất thư thái.

Đây không chỉ là mua sớm đơn thuần, đồ vật tốt là một chuyện, tâm trạng trong lòng thoải mái cũng rất quan trọng.

Cho nên quầy hàng của nhà Tô Mộc Lam dường như trở thành quầy hàng buôn bán tốt nhất, nhộn nhịp nhất trong toàn bộ khu chợ.

Cũng vì thế nên mấy cái giỏ tre mà Tô Mộc Lam và bốn đứa đầu củ cải mang đến chợ rất nhanh đã nhìn thấy đáy.

Nhặt đi nhặt lại những thứ còn thừa có chất lượng không tốt lắm, ngay cả những thứ mang đi giao cho người khác cũng nhanh chóng được xử lý, Tô Mộc Lam liền dẫn bốn đứa trẻ đi lên phố tìm Ngô Điền phúc bán đậu hũ, hỏi thăm ông ta xem cửa hàng mới mà Ngô Trác Viễn cùng Ngụy thị thuê ở chỗ nào.

"Đó, chính là cửa hàng kia." Ngô Điền Phúc chỉ chỉ cửa hiệu không treo biển đang khép hờ cửa ở cách đó không xa, nằm ở phía đối diện Tô Mộc Lam.

Khi Ngô Điền Phúc nói chuyện, khuôn mặt tràn đầy vẻ vui mừng, cất cao giọng điệu hơn so với ngày thường vài phần.

Ngô Điền phúc cũng biết cuộc sống hàng ngày của Ngô Trác Viễn ở Ngụy gia như thế nào.

Người làm nhị thúc như hắn cũng đau lòng, nhưng đã thành hôn, sinh con, tuyệt đối không thể hàng ngày trực diện đối đầu, cho nên chỉ có thể khuyên Ngô Trác Viễn chịu đựng, nhường nhịn, để cuộc sống hàng ngày bình an trôi qua.

Nhưng nói là như vậy, chuyện đã xảy ra, rốt cuộc Ngô Trác Viễn cũng sẽ chịu nhiều uất ức, Ngô Điền Phúc nghe nói một hồi, liền buồn bã lo lắng, chỉ ngóng trông ngày nào đó Ngô Trác Viễn có thể có cuộc sống hàng ngày tốt hơn ở Ngụy gia.

Nhưng ông cũng hiểu được, con rể tới cửa không thể thẳng lưng mà đứng, tiếng nói không có trọng lượng, chung quy lại những hi vọng của ông chỉ có thể trở nên vô ích.

Nhưng hiện tại thì khác.

Ngô Trác Viễn cùng Ngụy thị đã dọn ra khỏi Ngụy gia, chính mình đi thuê cửa hàng buôn bán, sau này kiếm được tiền, gây dựng được tên tuổi, đều là công lao của hai vợ chồng bọn họ, lời nói ra cũng có trọng lượng hơn.