Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 171: Không để nàng chịu thiệt




Lúc này, bọn họ đi đến huyện thành để cầm đồ trang sức đổi lấy tiền trở về, nhưng cửa hàng gì đó vẫn còn chưa được dọn ra, khó tránh hơi cảm thấy như há mồm chờ sung rụng, chuyện gì cũng phải thu xếp xong xuôi mới có thể danh xứng với thực mà xác định công việc.

"Có chuyện gì thế." Vừa rồi, bản thân Ngô Trác Viễn cũng đều cao hứng đến choáng váng, có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái: "Để Tô tẩu tử chê cười rồi."

"Không sao, không sao." Tô Mộc Lam mỉm cười phất tay áo: "Đây cũng là lần đầu ta hùn vốn làm ăn với người khác, có rất nhiều chuyện không phải đều hiểu hết, có quên cái gì thì cũng nhờ các ngươi nhắc nhở giúp một chút mới được."

"Ôi, Tô tẩu tử nói lời này chính là khách sáo rồi, nếu như sau này chúng ta phải hùn vốn, phải thương lượng mọi thứ nhỉ." Sau khi Ngô Trác Viễn được Ngụy Thị nhắc nhở, tư tưởng cũng hơi vững vàng một chút, cùng với Nguỵ Thị bàn bạc một chút chi tiết hùn vốn làm ăn sau này với Tô Mộc Lam.

Ví dụ như đến lúc đó cần dùng cái gì để đóng gói và định giá món ăn, Tô Mộc Lam có thể làm nhiều thêm các loại món ăn khác nữa hay không.

Mãi cho đến khi mặt trời cũng đều ngã về tây rồi, Ngô Trác Viễn với Nguỵ Thị thấy sắc trời không còn sớm nữa mới chuẩn bị cáo từ rời đi.

"Có qua có lại, các ngươi mang theo bánh ngọt đến, ta cũng phải tặng lại ít đồ mới đúng." Tô Mộc Lam gói hết một ít quẩy xoắn giòn hương sữa vừa mới làm lúc nãy, kín đáo đưa cho Ngụy Thị: "Đây là món bánh quẩy mới hôm nay mới đem ra bán ở chợ, họ đều nói ăn được, lấy về cho bọn nhỏ ăn đi.

"Hôm nay, mua đậu hũ ở chú Ngô nọ, chú Ngô kia cân cho, quả cân cũng đều nóng lòng muốn bay lên, buôn bán ở chợ được, đồ cũng đã bán đi sạch, ta cũng không cách nào tặng cho chú Ngô một chút, sẵn tiện các người cũng mang về cho chú ấy một chút nhé."

Nếu như Ngô Trác Viễn và Nguỵ Thị đã chuyển ra khỏi Nguỵ Thị, Tô Mộc Lam đoán, lúc này, hẳn là hai người ở trong nhà của Ngô Điền

Phúc, mang trở về cho nhau cũng thuận tiện.

Ngô Trác Viễn với Ngụy Thị cũng không hề từ chối, nói cám ơn rồi cầm đồ đi ra khỏi cửa, đi về phía nhà họ.

Khoảng cách từ thôn Bạch Gia đến thôn Ngô Gia không tính là gần, hai người nghĩ đến con vẫn còn ở nhà nên đi đường cũng nhanh.

Có điều, đi được một lúc, Ngô Trác Viễn bỗng nhiên dừng lại.

"Sao thế?" Nguỵ Thị đi theo phía sau suýt chút nữa đầu đã va vào lưng Ngô Trác Viễn.

Ngô Trác Viễn cũng không lên tiếng, chỉ kéo lấy tay Nguỵ Thị đặt lên tim.

"Chàng làm gì vậy?" Ngụy Thị giật nảy mình, cuống quít nhìn quanh bốn phía.

Cũng may, chung quanh đây không có gì ngoài đồng ruộng, cũng không có ai lui tới, bằng không mà nói, cho dù là phu thê, ban ngày ban mặt mà để người ta nhìn thấy dáng vẻ này của bọn, chỉ sợ cũng phải chỉ trỏ một hồi.

"Nương tử, cám ơn nàng." Ngô Trác Viễn nhìn chằm chằm Nguỵ Thị, nghiêm túc nói.

Lúc lời nói vừa dứt thì vành mắt cũng đỏ lên.

Lòng Nguỵ Thị xiết chặt, một lát sau mới cười nói: "Giữa phu thê, không cần phải nói cảm ơn, chàng đã là phu quân của ta, ta là thê tử của chàng, chàng gặp chuyện khó khăn, đương nhiên ta phải giúp chàng một tay rồi."

Nghe vậy, vành mắt Ngô Trác Viễn càng đỏ hơn, nước mắt bắt đầu đảo quanh hốc mắc, lúc nào cũng có thể rơi xuống, cuối cùng hắn hít sâu vài hơi, cứng rắn đè nuốt nước mắt trở vào, bảo: "Sau này nhất định phải chăm lo cửa hàng thật tốt, để cho nàng một cuộc sống thật tốt."

Ngụy Thị đã vì hắn mà giận dỗi Nguỵ Đại Hữu, không nói đến việc chuyển ra, ngay cả đồ trang sức của mình cũng bán đi luôn...

Có thể nói là đã cược nửa đời sau lên người hắn.

Đã như thế này rồi, hắn nhất định sẽ không để cho nàng chịu thiệt.

Nguỵ Thị hé miệng cười cười: "Vậy sau này ba mẹ con ta đều trông cậy vào chàng đấy."