Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 163: Bánh rau sam nhân thịt lợn băm




"Vâng." Bạch Mễ Đậu trịnh trọng gật gật đầu, "Con đã biết rồi, nương yên tâm."

"Con là đứa bé vừa thông minh lại hiểu chuyện, nương rất yên tâm." Tô Mộc Lam vỗ vỗ Bạch Mễ Đậu, "Con cũng nhanh đi rửa ráy một chút đi, chờ lát nữa ăn cơm."

"Vâng ạ!" Bạch Mễ Đậu lại một lần nữa vui vẻ gật gật đầu, đi theo ba tỷ tỷ múc một gáo nước rửa tay.

Tô Mộc Lam nhoẻn miệng cười cười, gập gọn bộ quần áo kia cất đi, sau đó đi chọn rau sam trong giỏ vừa đào được.

Rau sam là rau dại thường gặp nhất ở hai đầu bờ ruộng, thời gian sinh trưởng từ mùa xuân đến cuối mùa thu, tùy ý có thể thấy được, sức sống rất mãnh liệt, thân vừa dài vừa nhỏ, nhưng loại rau dại này có tác dụng không tồi đối với thân thể con người.

Có tác dụng thanh nhiệt, lợi tiểu, rất thích hợp để ăn dưới tiết trời hanh khô của mùa thu này.

Luộc lên và băm nhuyễn, băm làm nhiều lần, lại trộn với một ít thịt nạc và thịt mỡ đan xen vào nhau, bên ngoài vỏ nhào bột bằng nước nóng, cho vào chảo dầu nóng chiên lên, sẽ thành món bánh nhân thịt băm rau sam ngon tuyệt.

Vỏ bánh vàng và giòn, nhân bên trong tươi mới mang theo mùi thơm nồng, mùi tỏi cũng thơm ngào ngạt, khi Tô Mộc Lam làm nhân bỏ thêm một chút nước vào, khi chiên bánh nhân thịt rau sam, nước thịt chảy ra bốn phía, khiến nước miếng không kìm được mà chảy ra khóe miệng.

Bốn đứa đầu củ cải hô to ăn ngon, mặc dù những chiếc bánh mới chiên xong còn nóng hổi cũng không ngăn được sự nóng vội muốn ăn của bọn chúng, vì vậy bọn chúng vừa thổi vừa cắn một miếng lớn để nhai.

Ban đêm, sau một ngày bận rộn, phần lớn nhà làm nông đều tắt đèn đi ngủ sớm.

Tô Mộc Lam ở nơi này một thời gian ngắn, đã có thói quen ngủ sớm dậy sớm, lúc này đã nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Bốn đứa đầu củ cải cũng buồn ngủ mà ngáp ngắn ngáp dài.

"Tam tỷ." Bạch Mễ Đậu lén bò tới trước mặt Bạch Trúc Diệp.

"Làm gì." Bởi vì chuyện ban ngày nên thái độ của Bạch Trúc Diệp lúc này hơi lãnh đạm một chút.

"Đừng giận nữa mà, đệ chỉ nói đùa với Tam tỷ thôi." trong giọng nói của Bạch Mễ Đậu tràn đầy vẻ lấy lòng, "Đệ cảm thấy Tam tỷ thêu hoa nhìn đẹp nhất."

Bạch Trúc Diệp không hé răng nửa lời, nhưng con nít luôn không nhịn được cảm xúc khi được khen, khuôn mặt giương lên.

Ánh trăng hắt xuống, Bạch Mễ Đậu có thể nhìn thấy nét mặt hiện tại của Bạch Trúc Diệp, cậu bé cười hì hì, túm cánh tay Bạch Trúc Diệp làm nũng nói, "Tam tỷ đừng giận nữa mà, ngày mai đệ đi hái quả táo dại cho tam tỷ ăn nhé." Bên đất hoang ở ven đường có một cây táo dại khá cao, lúc này đã kết trái, loại táo dại này không lớn, hiện tại có thể ăn được, nhưng nó có vị hơi chua một chút.

Không phải chua đến mức ghê răng, vẫn hơi có vị ngọt, người lớn cảm thấy khó ăn, nhưng tụi nhỏ lại thấy ăn ngon vô cùng.

"Ta muốn ba quả." Bạch Trúc Diệp nói.

Bạch Mễ Đậu thấy cô bé đã nới lỏng thái độ, biết lúc này cô bé đã nguôi giận, cuống quít gật đầu nói "Đệ sẽ hái năm quả cho tỷ."

"Vậy đệ cũng phải hái cho nương, còn hái một ít cho cả đại tỷ, nhị tỷ nữa."

"Vâng, nhưng nếu hái nhiều như vậy thì phải mang giỏ tre đi mới có cái đựng, nếu không sẽ không mang về được."

"Tiện thể tìm một cái gậy trúc nữa, chọc những quả ở trên cao xuống…"

Hai đứa đầu củ cải mỗi đứa một câu vạch ra kế hoạch, mãi đến khi mí mắt chập vào nhau mới ngủ.

Hôm sau, Bạch Trúc Diệp cùng Bạch Mễ Đậu đi hái quả táo dại theo đúng lời hẹn lúc tối.

Còn Tô Mộc Lam lại bận rộn ở trong nhà như thường lệ, trong sân nổi lên mùi thơm ngào ngạt.

Cơm cháy, tai mèo, bỏng ngô, thèo lèo ngọt……

Ngoại trừ những thứ này, Tô Mộc Lam còn làm thêm một món ăn vặt nữa là bánh quai chèo.

ánh quai chèo, điểm quan trọng nhất chính là ở vị giòn xốp.

Nếu muốn giòn thì khâu nhào bột là quan trọng nhất.