Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 139: Phải cứng cỏi một chút




Bánh bao nhanh chóng được gói xong, nồi hấp ở trên bếp đã sôi, Tô Mộc Lam đi lấy hai quả dưa chuột, hái hai quả cà chua, chuẩn bị đến lúc ăn trưa thì đập dưa chuột ra làm canh cà chua trứng gà.

Bạch Thanh Táo thấy Tô Mộc Lam bận việc, đột nhiên vỗ đầu một chút, "Ta phải nhanh chạy về nhà giúp đại tỷ nấu cơm."

Nếu cha mẹ nàng phát hiện ra nàng lén chạy ra chơi thì chỉ sợ sẽ bị ăn mắng.

"Được rồi." Bạch Trúc Diệp gật đầu, cầm quả cầu đưa Bạch Thanh Táo ra ngoài, "Vậy hôm nào ngươi lại đến tìm ta chơi nhé."

"Được." Bạch Thanh Táo vừa đồng ý, vừa chạy thẳng về phía nhà mình.

Khi về đến nhà đã thấy Bạch Đào Chi đang túm một bó lúa mạch đi băm.

"Đại tỷ." Bạch Thanh Táo nhìn trong sau không có ai, nhanh chóng chạy tọt vào trong bếp hỏi "Vừa rồi cha mẹ không tìm muội sao."

"Có tìm, ta bảo sai muội tới đất trồng rau hái một ít đậu đũa trở về." Bạch Đào Chi cầm đá đánh lửa ra để châm lửa, nói tiếp, "Ta vừa đi hái đậu đũa trở về, ít nữa nương hỏi thì nói ta đi tìm muội, hai tỷ muội ta cùng nhau trở về nhé."

"Vâng." Bạch Thanh Táo thân mật mà ôm cánh tay của Bạch Đào Chi, "Muội biết rồi, đại tỷ."

Bạch Đào Chi đã mười bốn tuổi, nhưng cánh tay rất gầy gò, giống như cây gậy trúc vậy.

"Đúng rồi, đại tỷ." Bạch Thanh Táo đưa mẩu thèo lèo ngọt nắm chặt thật lâu trong tay ra nói tiếp "Muội đi theo trúc Diệp chơi, Trúc Diệp cho muội thèo lèo ngọt để ăn, muội hơi tham ăn nên ăn mấy cái, chỉ còn mỗi cái này mang về cho đại tỷ."

Thèo lèo ngọt bị Bạch Thanh Táo nắm chặt ở lòng bàn tay trong thời gian dài, lớp đường phủ bên ngoài đã sớm tan chảy hết, những phấn thèo lèo ngọt bám vào lòng bàn tay của Bạch Thanh Táo khiến bàn tay cô bé trở nên trắng bệch, hơn nữa còn dính bết lại.

"Muội ăn đi, ta không ăn." Bạch Đào Chi nhìn thèo lèo ngọt kia một lúc thật lâu, sau đó chật vật mà dời ánh mắt đi, nói "Ta không thích ăn ngọt."

Bạch Thanh Táo tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lại hiểu Bạch Đào Chi nói như vậy là vì muốn nhường cho nàng ăn, vì vậy nàng liền nhét vào tay Bạch Đào Chi "Đại tỷ ăn đi, thèo lèo ngọt này ăn ngon lắm đó."

"Đại tỷ không cần nhường nhịn muội, nhanh ăn thèo lèo ngọt này đi, muội thấy mẹ kế của Trúc Diệp đối xử với nàng ấy rất tốt, buổi trưa muốn hấp bánh bao nhân thịt, ngày thường cũng làm đồ ăn vặt cho bọn họ ăn.

Cuộc sống của Trúc Diệp thật tốt, có lẽ sau này còn nhiều đồ ăn nữa đó, đến lúc ấy muội đi tìm trúc Diệp chơi, nhất định có thể được ăn nữa …"

"Thanh Táo!" Bạch Đào Chi nhíu mày ngắt lời Bạch Thanh Táo, nói, "Đã nói với muội bao nhiêu lần rồi, nhà người khác có thứ gì thì đó là của nhà người khác.

Người khác ăn gì không cần thiết có phần của muội, muội cũng không thể trông ngóng, lúc tới nhà người khác, đồ vật người ta cho muội cũng không thể nhận, phải cứng cỏi một chút, biết không!"

Bạch Thanh Táo bị quát lớn, mặt đỏ lên, gục đầu xuống, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng trả lời, "Muội nhớ kỹ rồi."

"Nhớ kỹ là tốt." Bạch Đào Chi còn chưa tiêu hết cơn tức giận, nhưng nhìn bộ dáng gầy gò đen nhẻm của Bạch Thanh Táo, trong lòng đột nhiên cảm thấy xót xa.

Cuộc sống trong nhà cũng như mọi nhà khác, mặc dù giống, nhưng nhìn lên thấy mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình, không phải là không có cơm ăn, thậm chí có thể nói, thường thường vẫn có thể ăn bánh bao trắng tinh.

Có điều cha mẹ nàng cảm thấy hai tỷ muội nàng và Bạch Thanh Táo đều là thị mẹt, không muốn các nàng ăn quá nhiều, càng không muốn cho các nàng ăn.

Có đôi khi, nấu cơm cũng chia thành hai nồi.

Người khác toàn là cơm trắng, nàng cùng Bạch Thanh Táo chỉ có thể là khoai lang đỏ độn với lạc.

Người khác là bột ngô cùng mì trắng, bánh bột ngô, hai tỷ muội nàng cũng chỉ có thể ăn khoai lang đỏ cùng bột bánh ngô.