Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 122: Tính toán




Tô Mộc Lam khá bất ngờ về mối quan hệ giữa Ngô Trác Viễn cùng Ngô Điền Phúc, nhưng nghĩ đến chuyện Ngô Trác Viễn vừa mới xưng hô gọi nàng là Tô tẩu tử, e là biết được từ chỗ Ngô Điền Phúc.

Chẳng qua Tô Mộc Lam không muốn tiết lộ quá nhiều nội dung thương lượng giữa nàng và Ngô Trác Viễn.

Chuyện nàng từ chối Ngô Trác Viễn mà nhiều người biết thì mọi người sẽ cho rằng nàng đang khoe khoang, thêm nữa nàng cũng muốn giữ lại thể diện cho Ngô Trác Viễn.

Mua bán không thành nhưng còn nhân nghĩa, bề ngoài vẫn muốn không có trở ngại gì.

Ngô Điền Phúc thấy không phải nổi lên tranh chấp, lập tức nhẹ nhàng thở phào một cái, "Không phải thì tốt, không phải thì tốt."

Đối với việc hai bên thương lượng chuyện gì thì Ngô Điền Phúc không hề hỏi thăm nữa, hỏi thăm nhiều không thích hợp cho lắm.

"Yên tâm đi Ngô thúc." Tô Mộc Lam cười ha hả, đưa tai mèo cho ông ta, "Nếu có chuyện gì xảy ra nhất định sẽ gọi thúc."

"Nói như vậy còn nghe được, có chuyện gì nhớ gọi ta một tiếng nhé." Ngô Điền Phúc thanh toán tiền, tiếp tục đi về quầy hàng của chính mình làm việc.

Tô Mộc Lam cất tiền vào trong túi, hơi hơi nhíu mày lại.

Lúc trước có người từng nói, Ngô thúc có một đứa cháu trai mở cửa hàng ở trên trấn, chắc người đó chính là Ngô Trác Viễn rồi.

Nếu là chú cháu ruột thì lẽ ra rất thân thiết với nhau, nhưng vừa rồi Ngô Trác Viễn sau khi mua đồ ở chỗ nàng thì không đi tới chỗ Ngô Điền Phúc ở cách đây không xa để nói chuyện.

Là do quan hệ của hai chú cháu không tốt sao?

Nhưng Ngô Điền Phúc lại nói Ngô Trác Viễn tới nhà thăm hắn, quan hệ của hai chú cháu nhất định là không tồi mới đúng.

Chắc là vì do hắn ở rể nên Ngụy gia không muốn hắn qua lại nhiều với Ngô Điền phúc cũng nên.

Dường như nàng đã từng nghe người khác nói, con trai và con dâu của Ngô Điền phúc đều không còn nữa, trong nhà chỉ dựa vào một mình ông chèo chống, nếu ít nữa Ngô Điền Phúc lớn tuổi thêm, không làm lụng trang trải được cuộc sống, hoặc có điều gì bất trắc thì cháu trai và cháu gái của Ngô Điền phúc cũng chỉ có thể phó thác cho Ngô Trác Viễn.

Có lẽ Ngụy gia cũng tính toán đến điều này.

Lại có người tới mua đồ vật, Tô Mộc Lam đè nén mọi suy nghĩ trong lòng xuống, nở nụ cười tiếp đón.

Mặt trời lên cao, mấy cái giỏ tre đã trống không, túi tiền của Tô Mộc Lam lại tràn đầy.

Nàng dẫn bốn đứa đầu tóc củ cải đi mua một ít đồ cần thiết hàng ngày, sau đó vừa cười vừa thẳng tiến trở về nhà.

"Nương, chúng ta không cung ứng đồ ăn cho cửa hàng Ngụy Ký sao?" Trên đường,

Bạch Thủy Liễu tò mò hỏi.

"Ừ." Tô Mộc Lam gật gật đầu.

"Vì sao?" Bạch Lập Hạ khó hiểu hỏi, "Có thể cung ứng đồ ăn cho cửa hàng chẳng phải chúng ta càng bán được nhiều hơn, kiếm được nhiều tiền hơn sao?"

"Trong chuyện buôn bán này sợ nhất chính là có hai người làm chủ, suy nghĩ của hai người không giống nhau, ngươi thích buôn bán kiểu này, ta lại thích buôn bán kiểu kia, hai người tranh chấp nhau không ngừng, cuối cùng việc buôn bán sẽ không làm tốt được."

Tô Mộc Lam tiếp tục giải thích, "Cửa hàng Ngụy Ký này e là cũng trong tình trạng như vậy, Ngô chưởng quầy muốn quản lý, Ngụy chưởng quầy cũng muốn quản lý, cuối cùng chỉ sợ là có nhiều rắc rối hơn, còn làm chậm trễ việc buôn bán của chúng ta, không có lãi đâu."

"Hiện tại chúng ta bày quán, việc buôn bán cũng không tồi, lại càng tự do hơn, thật sự không cần thiết phải đi ôm mối làm ăn này."

Nếu không ôm được mối làm ăn đúng thì không còn là mối làm ăn nữa, mà chỉ có lo lắng mà thôi.

"Chúng ta sau này sẽ làm nhiều việc hơn, giúp nương mở một cửa hàng ở trên trấn sớm hơn một chút." Bạch Mễ Đậu nói.

Đỡ phải bận tậm cái này, bận tâm cái khác nữa.

"Đúng vậy, mở cửa hàng." Bạch Trúc Diệp phụ họa.

"Nói như vậy thì cũng không cần vất vả bày quán nữa." Bạch Lập Hạ nói, "Về sau nương không cần nhọc lòng về chuyện bày quán nữa, có chúng con ở đây, nương chỉ cần tập trung làm thức ăn là được."

"Được, được, được, sau này chúng ta mở cửa hàng." Tô Mộc Lam duỗi tay xoa mạnh vài cái vào đầu tóc củ cải của mấy đứa.

"Nhanh về nhà thôi, trở về hầm xương sườn ăn trưa."