Mê Hoặc

Chương 5: Thật là xấu hổ




Hàn Diệp cứng ngắt thân mình cảm nhận nhiệt độ nóng cháy phía sau lưng truyền tới. Rid kéo cậu ngồi tựa vào ngực mình, cả cơ thể tiếp xúc thân mật với làn da cậu, khiến hắn thấy thỏa mãn. Dùng một tốc độ vô cùng thong thả kỳ cọ tắm rửa cho cậu, hắn mới vừa lòng nhìn thân thể cậu ửng lên một màu hồng như tôm luộc, bắt đầu vào việc chính.

Rid xoay cậu lại đặt ngồi lên đùi mình, tách hai chân cậu ra cho cậu đối diện với mình. Cái tư thế này khiến bộ vị nào đấy của hai người cọ nhau, vô cùng ám muội.

-Anh...anh muốn làm gì? — cậu sợ hãi không dám nhúc nhích.

-Giúp em mở rộng!

Hắn vừa lên tiếng, cánh tay đã mạnh mẽ ủng cậu vào trong ngực, bàn tay bên dưới lần mò đến cánh mông cậu xoa bóp.

-Đừng... - cảm giác lạ lùng khiến cậu giật bắn.

-Yên nào! — Rid trầm mặc nhắc nhở, cố định không cho cậu vùng vẫy.

-Nhưng...khó chịu quá! — cậu run lên bấu chặt lấy lưng hắn.

Rid thở thật khẽ, vỗ lưng cậu trấn an:

-Ngoan, đừng sợ! Tôi chỉ muốn tốt cho em, một lát sẽ xong...

Hàn Diệp yên tĩnh lại nhưng vẫn bấu chặt lấy hắn, Rid lại bắt đầu lần nữa. Hắn không muốn kéo dài thời gian khiến cậu sợ hãi, cứ thế bàn tay tách mông cậu ra, tìm được khe hở thần bí chưa từng được khám phá. Hàn Diệp run lên bần bật nhưng vẫn không dám cử động thân mình, cậu biết sớm hay muộn gì cũng tới nên nhắm mắt chấp nhận, cố gắng thả lỏng bản thân để không phải chịu đau đớn. Ngón tay Rid nhờ nước cọ sát bên ngoài tiểu huyệt, cảm xúc lạ lẫm khiến cửa huyệt bất giác co thắt. Hắn từ tốn đâm một ngón tay vào, dị vật xâm nhập làm cậu khó chịu, chỉ muốn đem nó tống ra nhưng ngược lại càng khiến ngón tay hắn đi vào sâu hơn...

-Ân...

-Ngoan...thả lỏng! — Hắn dịu dàng trấn an cậu, thấy cậu khó chịu, đôi mắt ngập nước, hắn chợt đau lòng hôn lên đó, rồi thuận thế giam cầm đôi môi cậu vào miệng hắn. Ngón tay bên dưới tiếp tục động tác ra vào.

-A...đừng... - Hàn Diệp bỗng thấy đầu óc trống rỗng bởi nụ hôn của Rid. Môi lưỡi giao triền đôi khi phát ra tiếng nước và tiếng thở dốc, cảm giác dị vật xâm nhập không còn quá rõ ràng, tiểu huyệt cậu như chấp nhận vị khách lạ mà mở ra khép vào mang đến cho cậu từng cơn sảng khoái trước nay cậu chưa từng biết tới.

Rid thấy cậu đã thích ứng cũng không kiềm chế động tác nữa, thoải mái hành động đem từng ngón tay đi vào mở rộng nơi tiểu huyệt non mềm kia, khiến cậu phát ra từng trận thở dốc, vùi đầu vào ngực hắn. dương v*t cậu đã đứng lên từ lúc nào, cọ sát vào bụng hắn khiến đôi mắt Rid tối lại.

-Ân...đừng lộng...khó chịu quá...ân...

-Ngoan! — Hắn cho vào ngón tay thứ ba, thấy cậu nhíu mày, hắn nhẹ hỏi: - Đau à?

-Ân...thật trướng... - cảm giác phía dưới ẩn ẩn đau làm cậu xụi lơ trở lại.

Rid thở dài buông tha, Hàn Diệp thở ra nhẹ nhõm khi hắn rút tay ra ngoài, nghĩ tới vật hơi có dấu hiệu thức tỉnh giữa hai chân hắn, cậu chợt thấy phía sau càng đau hơn.

Rid ôm Hàn Diệp xụi lơ ra ngoài, lau khô mặc quần áo cho mình xong, hắn tiến tới chiếc bàn vẫn để một chiếc hộp thon dài ở đấy, mở ra. Đôi mắt xanh biếc liếc từng cái dương v*t giả trong hộp, chọn một cái có kích thước không quá lớn, lấy ra đi tới bên giường. Hàn Diệp vẫn toàn thân xích lỏa nằm trên đấy, thấy hắn đem vật gì tới thì run lên:

-Này...này là muốn làm gì?

-Đặt vào nơi đó của em! Rất chặt không tốt.

Hắn ngồi xuống cạnh cậu, mở tủ đầu giường lấy ra một hộp nhỏ, cao này được Simson chế riêng cho cậu, chứa thành phần huyết thanh của hắn giúp cải thiện thân thể cậu, khiến cậu tiếp nhận hắn dễ dàng hơn vào kỳ động dục. Vốn hắn định gần tới ngày đó mới sử dụng nhưng cơ thể cậu không cho phép...

-Phải...làm thật sao? — cậu nhăn nhó.

-Ừ, nằm sấp xuống! — hắn vỗ đầu cậu.

Hàn Diệp không tình nguyện lật người, không tình nguyện nâng cái mông nhỏ lên lộ ra tiểu huyệt hồng hồng, phải nén cảm giác khó chịu khi hắn bôi thứ gì đó lành lạnh lên nơi ấy rồi không báo trước đẩy cái dương v*t to đùng kia vào. Khi xong việc, cậu cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn, không kiềm chế được cảm giác buồn ngủ kéo đến, cứ thế lõa mông thiếp đi.

Rid nhìn cậu cứ thế mà ngủ không kiềm chế được khóe miệng nhếch lên, đôi mắt xanh thắm đượm dịu dàng mà chính hắn cũng không biết.

Khi Hàn Diệp tỉnh lại lần nữa là trưa ngày hôm sau, sự cồn cào từ cơn đói khiến cậu bừng tỉnh. Bên cạnh đã không còn ai, cảm giác khó chịu từ hạ thân truyền đến làm cậu nhíu mày, thân mình vẫn trần trụi như trước, tiểu huyệt vẫn bị dương v*t giả cắm vào, tuy không khó chịu lắm nhưng cậu không thích cảm giác này. Hàn Diệp mò xuống đầu móc bên ngoài, kéo mạnh ra làm cậu giật bắn. Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhìn thứ ướt đẫm dịch ruột trong tay cậu xấu hổ ném phăng xuống gầm giường. Tiểu huyệt một đêm chứa vật to như thế giờ bị lấy ra trở nên trống rỗng, tích cực co bóp làm Hàn Diệp rên lên...

Lúc này có người gõ cửa, Ros lú đầu vào nhìn cậu. Thấy người trên giường đã tỉnh và đang ngồi ngốc ở đấy, ông cảm thấy thật đáng yêu.

-Ngài muốn dậy? Có cần tôi kêu người vào giúp ngài? — Ros hỏi.

-Không...không cần! — cậu đỏ mặt che chăn lại, ngập ngừng hỏi: - Rid... đâu rồi?

-Chủ nhân đã đến Hell, tối ngài ấy sẽ trở lại!

-Hell? Quán bar sang trọng nhất thành phố?

-Đúng vậy! Đó là một phần tài sản chủ nhân được thừa kế từ gia tộc. Ngài muốn ăn trưa nhẹ với sandwich và café không?

-A...cám ơn, cho tôi một phần!

-Vâng! Hôm nay chủ nhân có căn dặn, đợi ngài ăn trưa xong phải đưa ngài đến phòng tập luyện thân thể kể từ bây giờ, mỗi ngày tập một giờ, ngài không phản đối chứ?

-A...không, cám ơn!

Ros hài lòng khép cửa lại, đi chuẩn bị thức ăn, bỏ lại cậu ngẩn ngơ bởi những suy nghĩ rối bời.

Lúc Rid trở về nhà liền trông thấy Hàn Diệp đang nằm thoải mái trên chiếc ghế bành cạnh cửa sổ nghịch đống ảnh cậu vừa chụp trong lâu đài hôm nay. Mái tóc cậu vẫn còn ấm ướt, thoang thoảng mùi sữa tắm dịu ngọt đối với hắn rất quen thuộc.

Tiếng bước chân làm cậu chú ý, thấy Rid đứng nơi đó lòng cậu như yên ổn trở lại.

-Chào anh! — cậu lười biếng như con mèo lười nâng mặt lên hướng hắn nở nụ cười.

-Hôm nay em thế nào? — hắn vừa cởi đồ vừa hỏi.

Lúc này Hàn Diệp mới để ý sau lưng Rid có một hình xăm thật lớn, con sói màu đen nổi bật trên làn da khỏe mạnh có một đôi mắt xanh giống Rid.

-Đẹp đấy!

-Em không sợ sao? — hắn tò mò hỏi, mọi suy nghĩ của cậu đều gợi lên hứng thú với hắn.

Hàn Diệp vùi mình vào ghế càng sâu, nghĩ nghĩ rồi trả lời:

-Đó chỉ là một hình xăm thôi mà, có gì đáng sợ. Nếu thật sự là sói thật thì sợ một chút...

-Nếu nó bỗng xuất hiện trước mặt em thì thế nào?

-Tất nhiên rồi! Nhưng nếu không cắn người thì không đáng sợ. — cậu cười cười nói.

-Sẽ không đâu... - Rid lẩm nhẩm rồi cứ thế lõa thể vào phòng tắm, làm Hàn Diệp chậc chậc hai tiếng nhìn theo — thật đẹp!!!