Mê Hoặc Thiết Bộ Đại Hiệp

Chương 7




Phỉ Thúy sơn trang nổi danh trên gang hồ,mọi người đều nói, trang chủ Phỉ Lãnh Nghệ là một nam nhân tuấn tú đến mức gây họa còn hơn nữ nhân,hắn xuất nhập thần bí, chưa cưới vợ nạp thiếp.

Nghe nói, hắn mỗi ngày đều đến Thiền Quyên Lâu, chỉ vì một yêu mến phong thái của giai nhân , cũng vung ra xuống số tiền lớn, tặng giai nhân trân bảo hoàng kim, chỉ vì muốn giành được, chiếm được nụ cười của mỹ nhân .

Từ trước đến nay, những nam tử khác muốn gặp được mặt thì cũng hải xem vào vận khí của Quân Quân cô nương,lúc này vì Phỉ Trang Chủ phá lệ, mỗi ngày ở Vọng Nguyệt Lâu dâng rượu ngon thức ăn quý, nhiệt tình khoản đãi vị trang chủ tuấn mỹ này , vì hắn đánh đàn ngâm xướng.

Mọi người đều biết, hoa khôi Quân Quân vẫn là một nữ tử thanh khiết, bán nghệ không bán thân, mà hiện giờ trai tài gái sắc, dù quý mến nhau, nhưng cũng là việc thiên kinh địa nghĩa .

Hoa khôi Quân Quân rốt cục động chân tình, đem đêm đầu tiên của mình tặng cho Phỉ Lãnh Nghệ người đã ra giá cao nhất.Tôn đại nương sắp tuyển một ngày tốt, để cho hai người cùng đêm đẹp mộng, việc này đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Việc này, cũng không biết làm cho bao nhiêu nam nhân tức tối vung tay dậm chân, và đã làm cho biết bao cô nương âm thầm thương tâm.

Này một đêm, ngọn đèn dầu Vọng Nguyệt Lâu còn chưa cạn, trong tiếng đàn du dương, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười khẽ như chuông bạc của nữ tử , cùng tiếng cười hào phóng nam nam nhân .

Khúc nhạc dã hoàn, Phó Quân Tú thướt tha bước ra khỏi Vọng Nguyệt Lâu, trải qua mấy đoạn hành lang quanh co, đi trở về nơi ở cúa nàng ở Mai viện.

Vừa bước vào sân, đột nhiên một bóng người dừng ở phía sau, nàng kinh ngạc quay đầu lại, khi đã nhìn thấy rõ bóng người vừa mới đến, nụ cười tươi trên mặt chợt tắt.

"Lại là huynh!" Nàng thở phì phì chất vấn: "Họ Cảnh kia, ai cho phép huynh lại tự tiện xông tới? Thực khi dễ ta là người của tửu lâu a, muốn tới thì tới!"

"Muội vì cái gì không chịu gặp ta?"

Đã nhiều ngày, hắn tới cửa cầu kiến, nhưng nàng từ đầu đến cuối đều chối từ ngoài cửa, bị bất đắc dĩ, hắn đành phải giở ra trò cũ, trực tiếp thi triển khinh công lẻn vào Mai viện. Hắn lúc này đã chờ lâu ngày, rốt cục đợi được nàng.

Phó Quân Tú vô cùng tức giận trừng mắt hắn."Ta không rảnh để đùa hay tâm sự với huynh!"

Nàng còn muốn chạy,thân hình tinh tráng khôi ngô giống một pho tượng môn thần ngăn trở đường đi của nàng ,nàng đành phải lần thứ hai nâng lên mặt lạnh, nhìn thẳng ánh mắt hắn.

"Cảnh Vân Thiên, rốt cuộc ý huynh muốn như thế nào?"

"Bọn họ nói chính là thật vậy chăng?"

Một câu hỏi không đầu không đuôi, làm người ta không thể hiểu nổi.

"Không đầu không đuôi, ta không hiểu huynh muốn hỏi gì?"

"Bên ngoài đồn đãi, Phỉ Lãnh Nghệ bỏ ra giá cao, bao lấy nàng, chuyện này có thật không?"

Hắn phi thường, phi thường, phi thường mất hứng, vẻ mặt nghiêm khắc lạnh như băng, tản ra khí thế khiếp người , giống như có huyết hải thâm cừu với ai vậy.

Tự dưng bị hắn hỏi trực tiếp bất chợt như vậy, ‘bao lấy’ hai chữ hắn nói được mặt không đỏ khí không suyễn, liền như vậy theo miệng nói đi ra.

Tốt! Nếu hắn đã hỏi, nàng cũng dám trả lời, ngước cằmlên ."Nếu thế thì sao!"

"Không được!"

Hắn đột nhiên mạnh mẽ phản đối, làm cho nàng hoảng sợ, như gặp quỷ trừng mắt nhìn hắn.

"Huynh dựa vào cái gì phản đối a?"

Dựa vào cái gì? Đương nhiên là bởi vì vì hắn để ý nàng, nên khi vừa nghe đến chuyện này, giống như có người lấy đao hung hăng chém mạnh vào ngực hắn.

Hắn bực tức và ghên tị đến phát cuồng, rồi lại tự mình không thể nói là đã thích nàng, đành phải mượn cớ để phản đối.

"Ta đã điều tra qua, bởi vì sự hối hôn của ta , nên muội tức giận để lại một bức thư bỏ nhà trốn đi, hiện giờ mới có thể dấn thân vào thanh lâu, quá bán rẻ tiếng cười ở chốn này."

"Thì tính sao?"

"Là ta hại nàng bị mọi người ở quê nhà nhạo báng, cho nên ta có trách nhiệm, không thể cho nàng tiếp tục trầm luân ở thanh lâu ." Hắn nói đúng lý hợp tình, nhân nghĩa không thể chối từ được.

Nguyên lai là có chuyện như vậy, hắn chính là muốn tìm cơ hội bù đắp lại cho nàng. Phó Quân Tú tâm không khỏi cảm thấy thất vọng, còn tưởng rằng. . . . . . Thật giận! Đúng ra là mình không nên ôm ấp hy vọng vì với hắn mới đúng.

Bỏ qua chờ mongkhông nên có , quay sang hắn liếc mắt một cái, giọng điệu lạnh như băng nói: "Đây là chuyện của ta."

"Muội không nên ở thanh lâu, chỉ cần muội nguyện ý, ta nhất định hết sức giúp muội chuộc thân."

"Cảm tạ, lòng ngài ta xin nhận lấy , nếu không còn chuyện gì khác, các hạ mời trở về đi." Nàng xoay người, không muốn nói tiếp, cổ taymảnh khảnh , lại bị một bàn tay to nhanh chóng nắm lấy.

"Muội không thể ở trong này." Bàn tay to ngăm đen của hắn, giống như một gọng kềm bằng sắt cứng chắc, , chặt chẽ khóa trụ cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của nàng.

Nàng tức giận nói: "Ta thích ở nơi này không cần huynh xen vào."

"Ta không thể cho nàng đắm mình."

Hắn một khi hạ quyết tâm, cho dù đao kiếm sắt thép cũng không thể nào làm lung lay quyết tâm của hắn.

"Ta sa đọa hay không đó là chuyện của ta! Buông ra mau ~~"

Trời ạ! Hắn bắt lấy tay của nàng thật nhanh, làm đau tay nàng, nếu còn đứng dây dưa tranh cãi mãi như vậy không thể được, hy vọng trước khi bị người khác nhìn thấy, nên nhanh chóng đuổi hắn đi, do dự như vậy khó coi chết đi được!

"Tốt xấu gì nàng cũng đã từng đính ước qua với ta , ta có trách nhiệm mang nàng rời đi nơi này." Hắn kiên trì không buông.

Đáng giận! Người này thực cố chấp a! Đính quá thân thì như thế nào? Nàng tuyệt đối không cần ý tốt này của hắn!

Tránh không ra bàn tay như gọng kìm sắt này , nàng rốt cục nổi giận."Huynh có buông ra hay không?"

"Không buông, trừ phi nàng đáp ứng rời đi."

"Tốt, đây là huynh tự tìm đến!" Nàng vung tay đấm ra một quyền, tránh thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.

"Nhìn xem nàng kìa, mới dạy dỗ không được mấy câu, lại động thủ."

Hắn lắc đầu thở dài , biểu tình giống như lại đang quở trách nàng là một nam nhân bà không hơn không kém , làm cho nàng nghe được khí giận công tâm, nâng lên tú chân đá vào hướng hắn .

"Ngay cả chân cũng dùng tới? Rất kỳ cục."

Đáng giận! Hắn càng nói, nàng lại càng giận, cũng không tin đánh không được hắn!

Hai người cứ như vậy một chạy một truy, nàng đánh vỡ chậu hoa, đá vở mấy chậu lan quý, mặc kệ đuổi theo như thế nào , chính là ngay cả một cọng tóc hắn cũng không chạm được, ngược lại là nhanh chóng phá hủy Thiền Quyên Lâu tan tành.

Bị kinh động khách nhân cùng các cô nương, mỗi người mở ra cửa sổ, vươn đầu có , có đứng ở cuối hành lang, tò mò nhìn xem đã xảy ra chuyện gì?

Mỗi lần gặp lại hắn, nàng liền trở nên thiếu kiên nhẫn, đánh không được hắn đã vô cùng tức giận, hơn nữa này thân xiêm y váy áo này lại vướng bận, kết quả một cái không cẩn thận dùng sức hơi mạnh một tý ..., hại nàng bị chính làn váy của mình vướng chân, mất đà một cái , ngã xuống đất thật mạnh , đụng phải mông, càng bi thảm chính là, nàng còn nghe thấy được âm thanh xé rách .

Nàng thở hốc vì kinh ngạc, cảm thấy mông lạnh lẽo, không khỏi toàn thân cứng đờ, bởi vì cái váy bị rách nham nhở một mảng lớn,lúc này còn có người cố tình , nhìn trời lắc đầu thở dài.

"Sớm nói qua nàng đánh không lại ta, tội gì đâu?"

Nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhiều người đang nhìn như vậy , ngã xuống đất đã muốn đủ xấu hoorrr đế chết được, chẳng những ngã đau mông, váy rách lại họa vô đơn chí.

Nàng không thể đứng lên, bởi vì vừa đứng đứng lên, tất cả mọi người sẽ biết váy của nàng bị rách, nàng sẽ xấu hổ hận không thể đem chính mình chôn sống."Đều là huynh —— huynh——"

Hắn vẻ mặt oan uổng."Người ra tay chính là nàng, ta chỉ phụ trách né tránh."

"Huynh còn dám nói trêu tức ta!" Hắn làm ra vẻ hảo tâm vươn tay, giúp nàng đứng lên.

"Huynh đừng lại đây!" Bàn tay to của hắn bị tay nàng đánh bạt ra.

"Tính tình của nàng thật sự nên sửa lại, không cần lúc nào cũng nên nổi giận như vậy."

Cảnh Vân Thiên chết tiệt! Cảnh Vân Thiên thối tha! Hắn là tên đáng chết, là tên đại phôi đản đáng giận nhất !

Lòng nàngnóng như lửa đốt, rồi lại không biết nên như thế nào cho phải, Chỉ Nhi cùng Tiểu Chiêu lại không ở đây, nếu là để cho người ta biết được, váy của nàng bị rách một mảng lớn ở mông, mất mặt chắc phải nhảy xuống sông Hoàng Hà đi, hay là muốn tự vận cho xong!

"Nàng không đứng dậy, là hy vọng ta ôm nàng đứng lên sao?"

Chung quanh truyền đến mấy tiếng cười, làm cho nàng xấu hổ và giận dữ muốn rơi lệ.

Nàng thực hận chết hắn ! Cố tình bây giờ ngay cả đánh hắn một quyền cũng đều bất lực.

Đang lúc nàng xấu hổ gấp đến độ không biết nên làm như thế nào cho phải, đột nhiên một cái áo choàng dài bay tới, linh hoạt bao choàng xung quanh ở thân thể của nàng, đem nàng cuốn lên không trung.

Một bóng dáng tuấn đĩnh cao to bay tới, trước khi thân mình nàng rơi xuống đồng thời bị một đôi cánh tay tiếp lấy ôm vào lòng.

Áo choàng dài kia, nhanh chóng choàng lấy thân váy rách bươm của nàng,uốn lượn xung quanh xiêm y của nàng, giống như nàng đang choàng thêm một dãy ruy băng của tiên nữ vừa mới hạ phàm,tuyết sa phiêu dật, tư thái tuyệt đẹp, nằm gọn gàng trong lồng ngực rộng của vị nam nhân tuấn mỹ kia.

Ở phần đông giữ nhãng tiếng kinh hô, Cảnh Vân Thiên cũng ngây ngẩn cả người.

"Nàng không sao chứ?" Tuấn mỹ nam tử ôn nhu hỏi nhìn mỹ nhân đang nằm trong lòng ngực của mình, Phó Quân Tú cảm kích trả lời, "Không sao."

Đột nhiên xuất hiện một vị nam tử, lại còn thân mật ôm Phó Quân Tú, làm cho Cảnh Vân Thiên thần sắc cứng ngắc khó coi tới cực điểm.

Đại chưởng không tự chủ được nắm chặt thành quyền, nhìn vị nam tử tuấn mỹ hiếm có này , trong lòng hắn dâng lên một ngọn lửa hờn ghen không tên, hơn nữa Phó Quân Tú đang nhìn hắn mỉm cười tươi như hoa, còn ngoan ngoãn nằm gọn gàng ở trong lồng ngực của hắn, e lệ như một tiểu nữ nhân an phận, ngực hắn nặng nề, giống như có một khối tảng đá lớn đè nặng, không tự giác cằm căng thẳng .

Nghe ồn ào mà chạy vội đến, Tôn Đại nương dẫn theo một nhóm người đuổi tới, vừa thấy đến tình trạng thê thảm hiện trường, nhịn không được kêu than ai oán liên tục.

"Trời ơi ~~ Ta cho là có người đến phá tửu lâu chứ! Quân Quân a, đây là có chuyện gì? Tại sao lại làm thành như vậy a?"

Cả gương mặt của Phó Quân Tú đều đỏ hồng, đều do nàng nhất thời kích động, bản tính tái phát, không cẩn thận liền gây thành thảm trạng tệ hại này."Con. . . . . ."

Không đợi nàng trả lời, Cảnh Vân Thiên nói: "Mọi tổn thất, sẽ do ta phụ trách."

Mắt đẹp oán hận quét qua hắn."Không cần lòng tốt giả tạo của huynh!"

Nàng mới không nhận tình của hắn, nghĩ đến làm như vậy, nàng sẽ cảm tạ hắn sao không? Hừ, miễn !

Cảnh Vân Thiên sắc mặt thập phần khó coi. Người phụ nữ hung dữ này tuy đã có chồng nhưng vẫn hung dữ chỉ riêng đối với hắn mà thôi.

Phỉ Lãnh Nghệ hợp thời hoà giải, cười yếu ớt mở miệng: "Tôn đại nương, tất cả những tổn thất ở nơi này hay để tại hạ chịu hết vậy."

Nguyên bản Tôn đại nương vẻ mặt đau khổ, vừa nghe lời ấy, lập tức chuyển thành người sắc mặt làm ăn đích .

"Ai nha, Phỉ Trang Chủ, chuyện này thật ngại quá sao tôi dám nhận đây?"

"Chuyện của Quân Quân, chính là chuyện của ta, ta làm như vậy, cũng là nghĩ muốn lấy lòng nàng, còn thỉnh Tôn đại nương cấp cho Phỉ mỗ cơ hội này." Ánh mắt hắn ôn nhu dừng ở trên mặt nàng, mà nàng, lại quay về nhìn hắn mỉm cười cảm kích .

Hai người trong lúc đó liếc mắt đưa tình, toàn bộ điều lọt vào trong mắt của Cảnh Vân Thiên, làm hắn lửa giận càng bôc cao, trên trán gân xanh nổi lên.

Phó Quân Tú giờ phút này thầm nghĩ chạy nhanh rời đi, một lòng thừa dịp khi người khác không phát hiện, đem bộ váy rách nát của mình thay ra,không rảnh phân tâm đi chú ý Cảnh Vân Thiên, ngược lại là Phỉ Lãnh Nghệ đang âm thầm nghiền ngẫm nhìn đối phương, ánh mắt kia mang theo vẻ ghen tỵ , rõ ràng đang ghen.

"Mang muội trở về phòng." Nàng thỉnh cầu.

Phỉ Lãnh Nghệ nhíu nhíu tuấn mi, hắn biết Phó Quân Tú chính là đơn thuần chỉ nghĩ muốn trở về phòng, để thay đổi bộ váy áo rách kia, nhưng ở trong tai người khác nghe, sẽ không đơn thuần như vậy .

"Như vậy có tốt không?"

"Có cái gì không tốt." Nàng hận không thể mau mau rời đi, một khắc cũng không nghĩ muốn đứng ở trong này.

Đôi tuấn mâu lại lén liếc về đôi mắt giận dữ sắp phun ra lửa của Cảnh Vân Thiên, nở ra một nụ cười bí ẩn thâm sâu .."Tuân mệnh."

*********

Trở lại Mai viện, Chỉ Nhi cùng Tiểu Chiêu cũng nghe thấy đang chạy nhanh đến, "Tiểu thư, sao lại thế này a?"

"Trước giúp ta đổi trang phục, mọi chuyện hãy nói sau." Nhìn lên gặp Phó Quân Tú đích chật vật, nhịn không được kinh ngạc.

Phó Quân Tú được cứu trợ , hai tay cầm lấy tấm áo choàng bao xung quanh mình, lúc này liền hiện ra ra bản tính, không còn giữ hình tượng, vội vàng chạy nhanh như bay vào hướng phóng trong, bỏ mặc Phỉ Lãnh Nghệ đợi ở phòng khách.

Trong chốc lát sau, lúc nàng đi ra, đã thay một bộ bộ đồ mới, xinh đẹp không thua bộ trang phục mới vừa rồi kia .

Phỉ Lãnh Nghệ ánh mắt mỉm cười, hiện ra ra thưởng thức.

"Đẹp không?" Nàng hỏi.

"Đẹp đến mức người khác không thể dời mắt đi được."

Được sự ca ngợi của Phỉ Lãnh Nghệ, làm cho mặt nàng giãn ra, cười tươi như đóa hoa đang nở rộ giữa mùa xuân, đen tất cả những phiền muộn ban nãy xua tan đi mất.

"Nhưng mà có người còn muốn nhìn đến mù mắt hơn ta." Hắn chỉ chỉ nguwoif đang đứng ở một góc đích.

Cảnh Vân Thiên mắt nhìn không hề chớp nhìn thẳng vào dáng vẻ tuyệt mỹ xuất trần của nàng, ánh mắt hắn không hề rời đi dù chỉ một khắc.

Gương mặt tươi cười của Phí Quân Tútrầm xuống, thở phì phì đi đến trước mặt Cảnh Vân Thiên, người này lại theo nàng đi vào nơi này.

"Huynh tại sao còn chưa đi, đi ra ngoài!"

Thân hình rắn chắc khôi ngô, đứng vững như núi Thái, mặc kệ nàng đẩy như thế nào, chính là sừng sững không hề lay động mảy may, chút không hề có ý tứ muốn đi ra ngoài còn đương nhiên đíh trả lời: "Ta muộn đợi ở trong này."

"Huynh ấy là khách của ta, huynh không cần quấy rầy việc làm ăn của ta!"

"Ta có chức trách bảo hộ nàng." Nói xong, liền nhanh chóng đi đến một bên, thật mạnh ngồi ở trên ghế, song chưởng đưa ngang ngực, ra dáng rõ ràng có chết cũng không đi,đôimắt tràn ngập địch ý nhìn trừng trừng vào Phỉ Lãnh Nghệ, ra dáng như chỉ cần hắn có hành động gì lỗ mãng thiếu suy nghĩ, chắc chắn sẽ không khách khí.

Nàng như gặp quỷ trừng mắt nhìn tên to con này .

Bảo hộ? Nhưng theo nàng thấy, là giám sát đi?

Người này dựa vào cái gì cho rằng có nghĩa vụ phải bảo vệ nàng? Nghĩ đến như vậy nàng sẽ cảm kích hắn sao ?

Ra mòi, muốn đuổi hắn đi so với Ngu Công dời núi còn khó hơn rất nhiều, hơn nữa vừa mới đánh nhau với hắn, nàng cũng không còn khí lực để cùng hắn động quyền cước nữa, mới đổi xong một bộ đồ mới, nàng cũng không muốn lại phá rách thêm một lần nữa, đành phải tạm thời áp chế khí giận, mặc hắn đi.

Nàng đi vào trước bàn, ngồi ở bên cạnh Phỉ Lãnh Nghệ , áy náy nói: "Phỉ trang chủ, thật ngại quá, hắn. . . . . ."

"Ta không sao đâu." Phỉ Lãnh Nghệ từ đầu đế cuối vẫn luôn giữ vẻ nhã nhặn ôn hòa, khóe môi nhếch lên cười yếu ớt, cũng không để ý.

Phó Quân Tú cảm kích sự bao dung của hắn, quay ra phía sau phân phó nói: "Giúp khách nhân châm rượu."

Đang đứng bên cạnh cười trộm đến không dừng được,Chỉ Nhi và Tiểu Chiêu, vội thu hồi tươi cười."Dạ, tiểu thư."

Tiểu Chiêu bưng lên bầu rượu, tiến lên châm rượu cho Cảnh Vân Thiên .

Rượu còn chưa kịp rót vào chén, Phó Quân Tú liền chặn lại nói: "Ta nói không phải là huynh ấy."

"A, này. . . . . ." Bầu rượu đứng ở không trung, Tiểu Chiêu xấu hổ nhìn Cảnh Vân Thiên liếc mắt một cái.

"Không sao, ta tự mình uống." Cảnh Vân Thiên không chút phật lòng, lấy bầu rượu qua, tự mình rót cho mình một ly, một ngụm uống xong, rượu ngon vừa trôi xuống cổ, rượu hương đặc hơn, nhịn không được thốt lên khen ngợi.

"Rượu ngon!"

Phó Quân Tú nhướng đôi mi thanh tú trừng mắt nhìn hắn, muốn nói cái gì, nhưng nói đến bên miệng, vẫn là lại nuốt trở lại đi.

Thôi, cùng với người này tranh luận, vẫn là đừng lãng phí nước miếng thì tốt hơn.

Bầu rượu bị tên kia chiếm lấy, nàng đành phải bảo Chỉ Nhi lại lấy thêm một bầu khác đến, giúp Phỉ Lãnh Nghệ rót ly rượu, cũng tự rót cho mình đầy một ly, hai người tiếp tục nói chuyện với nhau. Bởi vì có người khác ở cạnh bên, cho nên bọn họ nói chuyện âm thanh cũng tận lực đè thấp xuống.

Trên thực tế, Phỉ Lãnh Nghệ đến đây để gặp Phó Quân Tú là vì có một kế hoạch trọng yếu.

Phó Quân Tú vốn là là nữ trung hào kiệt, trời sanh tính nàng hào sảng, kết giao không ít bằng hữu giang hồ, Phỉ Lãnh Nghệ là bạn cũ mà nàng quen biêt đã lâu, bằng hữu gặp nạn, đương nhiên là giúp bạn không tiếc cả mạng sống, nghĩa bất dung từ.

Người ngoài đều nghĩ là Phỉ trang chủ là có tình ý với nàng, giống như những vị khách khác đến thanh lâu nữ tử tìm vui, đây chình là ẩn ý của Phỉ Lãnh Nghệ muốn tạo nên lời đồn thổi, để tiện cho kẻ thù tìm đến đây để ám sát hắn, để hắn tiện tay có thể truy ra người chủ đứng sau bức màn.

Hắn mỗi ngày đến Thiền Quyên Lâu, để cho người khác nghĩ đến hắn mê luyến hoa khôi Quân Quân, ngày ngày uống rượu mua vui, trên thực tế, bọn họ là mưu đồ bí mật chuẩn bị một kế hoạch trọng đại .

Nếu nói chuyện không thể dùng âm thanh quá lớn , phải tới gần một chút, hai người cơ hồ là châu đầu ghé tai sát nhau.

Cảnh Vân Thiên một ly lại một ly uống cạn, hai ánh mắt dường như sắp sửa phun ra lửa.

Trừng mắt nhìn hai người bọn họ thì thầm má tựa vai kề nhỏ giọng, làm hắn nổi cơn giận dữ.

Bọn họ cố ý đè thấp thanh lượng, cố tình không muốn cho hắn nghe đến, bộ dáng thân mật kia, hoàn toàn đá hắn sang một bên, làm ngực hắn thực buồn, giống như có mấy con trùng đang cấu xé da thịt tâm tư của hắn.

Ở trước mặt người khác, giọng nói nàng liền trở nên mềm nhẹ , lời nói nhỏ nhẹ, uyển chuyển ôn nhu: rồi tới trước mặt hắn, nàng liền trừng mắt phùng mang, quyền đấm cước đá.

Sự đãi ngộ khác biệt này, làm hắn cực kì bất mãn.

Không thích! Hắn không thích nàng đối mặt với nam nhân kasc cười cười, đối mặt nam nhân khác nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ. Bởi vì lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn, bất tri bất giác, bàn tay to lớn đang cầm ly rượu bất chợt siết chặt lại tăng thêm lực đạo.

Loảng xoảng lang!

Mạnh ly rượu nứt ra lên tiếng trả lời, ở bàn tay ngăm đen to lớn của hắn, hóa thành mảnh nhỏ.

Không chỉ mọi người ngây ngốc, ngay cả chính Cảnh Vân Thiên cũng thực ngoài ý muốn, một cái không chú ý, liền đã làm vỡ tan cái chén.

Phó Quân Tú hai tay chống hông, thở phì phì chỉ trích: "Huynh cảm thấy là rượu không ngon, hay huynh bất mãn điều gì? Tại sao lại đạp vỡ ly rượu của ta!"

"Ta không phải cố ý ."

"Ác? Như vậy ly rượu của ta phải xin lỗi huynh sao."

"Bất quá là cái ly rượu mà thôi."

"Hừ, huynh rõ ràng là cố ý theo chọc giận ta mà!"

Hắn mày rậm nhăn lại."Nàng thật sự là một nữ nhân quật cường, thật sự cần phải day dỗ lại một chút."

"Huynh nói cái gì?" Dường như hai người sắp bộc phát chiến tranh, không ai nhường ai.

Phỉ Lãnh Nghệ đi lên hoà giải."Hai vị xin bớt nóng giận, ngàn vạn lần đừng để tổn thương hòa khí."

Phó Quân Tú sắc mặt lại chuyển, lộ ra biểu tình áy náy ."Làm cho Phỉ trang chủ chê cười, hổ thẹn đến cực điểm."

"Không sao, hôm nay Quân Quân cô nương có khách, Phỉ mỗ cũng có chuyện quan trọng trong người, ‘ ngày khác ’ sẽ gặp lại, xin cho tại hạ cáo từ trước."

Nàng vừa nghe, liền hiểu được trong lời nói hắn ám chỉ, cái gọi là "Ngày khác" , chính là ngày trong kế hoạch của bọn họ đã chuẩn bị sẳn , mím môi hiểu ý cười.

"Ta chân thành chờ mong Phỉ trang chủ tới chơi." Nàng nhẹ nhàng vái chào, mỉm cười ôn nhu."Chỉ Nhi, tiễn khách."

"Dạ, tiểu thư, Phỉ trang chủ, mời."

Phỉ Lãnh Nghệ gật đầu, trước khi đi, nhìn về hướng Cảnh Vân Thiên sắc mặt từ đầu đến cuối lãnh trầm, mỉm cười chắp tay."Cảnh đầu mục , Phỉ mỗ cáo từ."

Cảnh Vân Thiên vẻ mặt vẫn duy trì vẻ nghiêm túc, thản nhiên chắp tay đáp lại.

Cơ hồ là Phỉ Lãnh Nghệ chân trước vừa đi, phía sau một bàn tay to lớn khẩn cấp nắm lấy cánh tay của nàng,bởi vì không hề báo động trước, hại nàng mất thăng bằng ngã về phía sau rơi vào trong ngực của Cảnh Vân Thiên,bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp nóng ấm.

"Nàng đang có chủ ý gì?"

Đôi mắt đen tinh nhuệ sáng quắc, giống muốn soi thấu lòng người , gắt gao khóa trụ nàng."Huynh làm gì a?"

"Đừng cho là ta không biết các người đang thương lượng cái gì?" Nàng tâm cả kinh, không thể tin nổi ngước mặt lên, cùng đôi mắt sâu đen như đáy hồ kia chông lại hắn.

Bị hắn đã biết? Như thế nào lại như vậy? Nàng rõ ràng là đã hạ giọng nói đến mức thấp nhất, hơn nữa nàng cùng Phỉ Lãnh Nghệ đều là dùng ám hiệu chỉ hai người mới nghe hiểu được, không để người khác nghe hiểu được, hắn tại sao lại biết bọn họ đang nói cái gì?

"Ta không hiểu huynh đang nói cái gì?" Nàng cố ý giả ngu, trong lòng than thầm, thầm mắng chính mình đã xem nhẹ hắn .

"Ta biết các người đang mưu đồ bí mật gì, ta tuyệt không cho phép nàng làm chuyện điên rồ!"

"Huynh kích động như vậy làm gì?"

"Ta nói rồi, ta có chức trách bảo hộ nàng."

"Huynh nhàn rỗi không có chuyện gì làm sao?Dân chúng mới cần người như Cảnh thiết bộ đây bảo hộ, sao cứ quấn quít mãi lấy ta?”

"Ta ——"

"Nói a!"

Hắn cả người cứng đờ, bị nàng vừa hỏi như vậy , trong khoảng thời gian ngắn nghẹn lời .

Lời nói dâng lên nghẹn ngay ở cổ,hắn nói không nên lời, nói không nên lời đó là bởi vì hắn không thể nào buông nàng ra được,trong lòng hắn luôn luôn nhớ nàng.

Vừa nghe thấy nàng cùng nam nhân khác đi lại thân mật, những cảm tình giấu sâu ở trong lòng, thật mạnh đè nặng hắn, đến rốt cuộc không dằn nổi nữa bùng phát mà ra..

Khi không có nàng , toàn đầu óc hắn đều là bóng dáng của nàng , cho nên không kiềm được tự mình tới gặp nàng, mới có thể giải sầu.

Hắn nhìn nàng thật sâu, đem dung nhan xảo quyệt đáng yêu kia khắc sâu trong lòng. Rõ ràng là một phụ nữ hung dữ đã có chồng, hắn lại ngoài ý muốn không chán ghét, thậm chí cảm thấy được nàng không phải là thật sự hung hãn, chỉ lad có chút hơi quật cường mà thôi, mỗi lần lại gặp đến nàng, dục vọng trong lòng kia liền trở nên càng thêm mãnh liệt tình ý của hắn đối với nàng cũng càng thêm càng không thể vãn hồi.

Một lòng nghĩ muốn bảo hộ nàng, muốn nhìn nàng vì chính mình hé ra má lúm đồng tiền. Mãi đến khi Phỉ Lãnh Nghệ xuất hiện, hắn mới hiểu được, thì ra cỗ áp lực đố kị trong lòng của hắn đã không còn cách nào có thể dập tắ được nữa.Đúng vậy, hắn thích nàng, phi thường thích!

"Huynh nói a, tại sao lại không nói lời nào a?" Phó Quân Tú tuy rằng ở mặt ngoài làm ra vẻ mạnh mẽ, nhưng trong lòng lại lo lắng gần chết.

Nàng cư nhiên đã quên, hắn là một danh bộ nha, hối hận chính mình quá vô ý, không nên ở trước mặt hắn cùng Phỉ Lãnh Nghệ bàn luận chuyện mật thương tróc nã thích khách.

Đây là nàng đáp ứng điều kiện của Phỉ Lãnh Nghệ, lúc Phỉ Lãnh Nghệ đem giải dược đưa cho nàng một khắc, nàng liền đã nợ của người ta một ân tình, nàng không nói cho Cảnh Vân Thiên, bởi vì không có gì hay để nói , mà nàng cũng không muốn cho hắn biết.

Cứu hắn, là nàng tự nguyện, cũng không cầu hắn trả ơn cho nàng. Trên giang hồ, coi trọng một chữ nghĩa, nàng nếu đã nhận lời của Phỉ Lãnh Nghệ, nhất định phải toàn lực giúp hắn, hơn nữa giữ bí mật.

Người trong giang hồ, thân bất do kỷ, thân là trang chủ Phỉ Thúy sơn trang Phỉ Lãnh Nghệ, đương nhiên cũng sẽ có cừu nhân.

Tháng trước, Phỉ Lãnh Nghệ đến Bạch Mã sơn trang làm khách, đã bị mai phục, gài bẫy. Bây giờ Phỉ Lãnh Nghệ muốn mượn Thiền Quyên Lâu của nàng, nhờ sự trợ giúp của nàng mai phục phục binh, đem thích khách dẫn vào bẩy rập, định tra xét người chủ mưu đứng phía sau.

Chuyện này cũng không thể kinh động quan phủ nha, nếu quan phủ biết được, rất nhiều bộ khoái đến Thiền Quyên Lâu trấn thủ , thích khách sẽ đến mới là lạ.

"Làm chi vẫn trợn mắt nhìn người ta, nói cho huynh biết, ta mới không sợ đâu!" Vì nâng cao khí thế, nàng ngẩng cao mặt, khiêu khích nhìn thẳng và Cảnh Vân Thiên so với nàng cao hơn một cái đầu."Ta cảnh cáo huynh, tốt nhất đừng nghĩ phá hư chuyện của chúng ta, nếu không ta với ngươi không xong đâu!" Nhìn đôi mày rậm nhướng cao kia giống như đang lên án nàng hung hãn xảo quyệt, làm cho nàng lần thứ hai thiếu kiên nhẫn, lại nổi lên ngọn lửa giận không tên.

"Như thế nào? Xem không vừa mắt a, ta chính là nam nhân bà, cọp mẹ, thế nào! Nhìn không vừa mắt huynh có thể không cần nhìn a!"

Ai, ngay cả thời gian để uống một ché trà cũng chưa xong, hai người lại ồn ào gây cãi nã rồi.

Một bên Tiểu Chiêu lắc đầu, thu xếp khay trà, lau khô bàn, thấy nhưng không thể trách thuộc hạ như bọn họ không thể làm tròn bổn phận được,dù sao hai người này một ngày không ồn ào, giống như cả một ngày không thoải mái, bọn họ lười khuyên can .

Cảnh Vân Thiên mày rậm cau lại, đôi môi mím chặt, một đôi mắt đen sâu không lường được, nổi lên một ngọn lửa mà người ta không thể nào nắm bắt được.

"Nói chuyện với huynh a, câm điếc sao, nếu không muốn nói, xin mời huynh đi ra ——" bỗng dưng một đôi môi chụp xuống che miệng của nàng lại.

Hắn sớm nghĩ muốn "Tự mình"che lại đôi môi hoa đang lải kia, mà hắn, cũng làm như vậy .

zChuyeenj này không thể trách sự xúc động kjhoong kiềm được của hắn, ai bảo dáng vẻ bệ vệ, dung nhan kiêu ngạo kia cứ tiến đến gần trước mặt hắn, đôi môi xinh tươi kia lại hé lên những lời chất vấn không ngớt, buông ra những hơi thở thơm tho klhoong ngừng khiêu khích lòng kiên nhẫn lên đôi môi của hắn.

Hắn không muốn cùng nàng tranh cãi, thật sự nghĩ không ra có phương pháp nào có thể tốt hơn, có thể lập tức làm cho đôi môi kia im lặng ngay lập tức, hắn làm việc luôn luôn không ướt át bẩn thỉu, trực tiếp gọn gàng, nghĩ muốn hôn nàng, liền hôn.

Phó Quân Tú cả người đang ngây ngốc, cứng nhắc như đang bị người ta điểm huyệt,không nhúc nhích đích định trụ.

Quả thật là hay a, thật tốt không cần tốn nhiều sức lực,quả nhiên an tĩnh lại .

Hắn rời một chút khoảng cách, nghiền ngẫm quan gương mặt đang kinh ngạc của nàng.

Chiếu vào trong đôi mắt hắn, là đôi mắt mở thật to của nàng,ngơ ngác nhìn hắn, người hung hăng phùng mang trợn má mới vừa rồi đâu không thấy, trước mặt hắn bây giờ là một giai nhân đang ngơ ngác kinh ngạc, không có chửi ầm lên, cũng không có quyền đấm cước đá, phản ứng này thật làm cho hắn rất có cảm giác thu hoạch ngoài ý muốn .

Mày kiếm hơi hơi giơ nhướng lên, chẳng qua chỉ là một nụ hôn môi nhẹ như chuồn chuồn lướt nước(hời hợt) ,liền dễ dàng thu phục sự kiêu ngạo ương ngạnh của nàng ? Không đánh hắn? Cũng không mắng hắn?Ngoài ý muốn không hung không nháo, ngoài khuôn mặt bé nhỏ đang ngơ ngác nhìn hắn, dường như không tin nổi chuyện vừa xảy ra.

n, đây là không phải chứng tỏ, hắn còn có thể tái được một tấc lại muốn tiến một thước một chút?

Hắn liếm đôi môi hắn, vaaxn còn cảm thấy chưa đủ, cúi thấp mặt, lần thứ hai lại áp lên cánh môi thơm mềm kia,lần này, không phải lướt nhẹ qua nữa,mà là chân chính hoàn toàn xâm nhập.

Ngọn lửa xâm nhập tách nhẹ cánh môi của nàng ra, tiến sâu vào bên trong, cuốn lấy cái lưỡi mềm mại thơm ngát của nàng, hoàn toàn đùa vui nhấm nháp, mà đôi cánh tay thô to lớn, cũng không khách khí nắm ở eo thon của nàng, kéo nàng vào vòng ôm ấp ấm áp rộng lớn của hắn.

Hắn vừa liếm lên đôi môi, vừa hôn lên cái mũi của nàng, ngọn lửa quấn quít lấy cánh môi mềm mại của nàng, để mặc cho sự xâm lược nhiệt tình của hắn, tựa như một con báo đang tinh tế nhấm nháp con mồi.

Nàng thật ngọt, thân mình thật mềm, hương vị thơm quá.

Trên đầu lười của hắn hắn nếm thử vẫn còn vương lại hơi thơm của rượu,làm hắn kìm lòng không đậu, càng say mê muốn nếm thử càng nhiều.

Đôi bàn tay to không khách khí sờ loạn trên vòng eo nhỏ nhắn của nàng, thật tinh tế mềm mại mê người. Hắn đột nhiên cảm thấy được, không cưới nàng, là chuyện ngốc nghếch nhất trong cuộc đời này của hắn.

Lúc trước tại sao hắn lại có thể ngốc nghếch đến mức ngay cả liếc mắt một cái nhìn đối phương cũng chưa thấy, đã vội vã tin lời của bằng hữu bỏ nàng chạy lấy người? Nếu có cơ hội để cho bọn họ ở chung, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua vật nhỏ quật cường mê người này. Nàng mặc dù thô lỗ một chút, nhưng cũng không phải nam nhân bà. Nàng mặc dù hung hăng một chút, đó là bởi vì nàng không nhu nhược.

Nàng kiên nghị, có chủ kiến, dám làm dám chịu, có hào khí của nữ hiệp , bất tri bất giác, hắn đã bị nàng hấp dẫn hắn thật sâu mất rồi.

Nếu khi đó thành thân, giờ phút này nàng đã là vợ của hắn , hắn muốn , tuyệt đối không chỉ là một cái hôn.

Hắn cảnh cáo chính mình không thể vượt qua thêm nữa, cho dù thân dưới dục vọng đang trướng đau , một mực tra tấn hắn, mà cảm xúc ở trên đôi tay của hắn, cũng lần nữa dấy lên dục hỏa của hắn .

Trước khi lý trí vẫn còn làm chủ được hắn, hắn vội vã chấm dứt ngay nụ hôn sâu nồng kia, nhịn xuống xuc động muốn bế nàng thẳng lên giường.

"Ta sẽ không để cho bất cứ người nam nhân nào chạm đến nàng."

Hơi thở nóng rực, ở nàng bên tai lưu lại lời nói kiên định sau, hắn nhanh chóng rời đi, bỏ lại một mình nàng, vẫn như cũ ngây ngốc đứng ở tại chỗ, duy trì tư thế bất động như bị điểm huyệt .

Cất bước sau Phỉ trang chủ, từ bên ngoài cửa trở về Chỉ Nhi, vừa vào cửa, nhìn thấy đó là vẻ mặt trố mắt há mồm của Tiểu Chiêu, cầm trên tay chén đĩa, nhìn như đang thu dọn, lại cứng đờ bất động.

"Muội làm sao vậy? Trúng tà sao?"

Tiểu Chiêu bắt đầu hươ tay múa chân, giống như kinh ngạc mà nói không nên lời nói, lấy tay chỉ chỉ vào tiểu thư.

Chỉ Nhi nhíu mày, quái dị nhìn xem Tiểu Chiêu, sau đó tò mò đi đến trước mặt tiểu thư , phát hiện tiểu thư cũng dáng vẻ y hệt như thế, mở mắt thật to, há miệng, giống như bị cái gì dọa đến vậy.

"Tiểu thư, ngời làm sao vậy? Cảnh đầu mục đâu rồi?"

"Huynh ấy. . . . . ."

"Huynh ấy làm sao vậy?"

"Huynh ấy. . . . . . Hôn ta. . . . . ."

Chỉ Nhi vẻ mặt ngoài ý muốn, đồng dạng kinh ngạc trố mắt há mồm, nhưng mà từ trước đến nay nàng vốn trầm ổn, rất nhanh khôi phục lý trí, đồng thời tỉnh ngộ vì sao hai người bọn họ lại mang vẻ mặt như vậy.

"Phải không?" Thực đáng tiếc nha, nàng cư nhiên bỏ lỡ trò hay, nhịn không được cảm thấy thất vọng.

Nhìn lại tiểu thư một cái, giống như hồn phách bị hút đi, hồn không còn ở thể xác, ngây ngô cảm thấy buồn cười."Tiểu thư, người không sao chứ?"

Phó Quân Tú vẫn còn ngây ngốc khiếp sợ hoang mang, giống như không nghe thấy nàng nói gì thì thào tự nói."Huynh ấy. . . . . . Vì sao phải hôn ta?"

"Chuyện này còn cần phải hỏi a, đương nhiên là thích tiểu thư a."

Gương mặt như hoa của nàng chấn động,ánh mắt có hào quang, lộ ra nụ cười ngây ngốc ."Hắn thích ta? Thật vậy chăng? Hắn thích ta, hôn ta, là bởi vì hắn thích ta. . . . . ."

"Chúc mừng người nha, tiểu thư, cuối cùng trời cũng đã thỏa tâm nguyện của người, hữu tình nhân sẽ thành thân thuộc."

Phó Quân Tú vẫn như đắm chìm ở trong mộng, nàng cứ nghĩ nằm mơ, vì đâu tưởng nỗi tự mình đa tình nay đã có tình.

"Tiểu thư."

Không, này không phải mộng, đôi môi nóng ấm kia, còn lưu lại trên miệng, nàng còn nhớ rõ, hắn là hôn nàng như thế nào, duyện nàng, còn có ăn nàng. . . . . .

"Tiểu thư!"

"A?" Phó Quân Tú thật vất vả lấy lại tinh thần, ngây ngốc nhìn Chỉ Nhi.

Chỉ Nhi cười một cái, hảo tâm nhắc nhở nàng."Nước miếng đang chảy ra kìa."