Mê Hoặc Thiết Bộ Đại Hiệp

Chương 2




Ba ngày , nàng suốt đợi ba ngày, lại đến bây giờ, ngay cả cái Quỷ ảnh tử cũng chưa thấy.

Phó Quân Tú thật sự ngồi đứng không yên a, bình trà hoa quế ở trên bàn đã nguội lạnh từ lâu, nàng lại không thèm ngó đến, cầm trên tay tập thơ, nhưng đôi mắt lại liên tiếp nhìn ra hướng bên ngoài.

Không cần hỏi, Tiểu Chiêu cùng Chỉ Nhi đều hiểu, tiểu thư đang đợi một người.

Chỉ có người kia, mới có thể làm cho tiểu thư tâm trạng không yên như thế, cho dù trở thành hoa khôi tươi đẹp danh tiếng lan xa đến đâu, làm cho đa số thương nhân quyền quý đều tìm đến với nàng, nhưng chưa bao giờ có ai có thể làm cho nàng để ý như thế. Làm nàng trầm ngâm duy nhất chỉ có Cảnh Vân Thiên.

“Tiểu thư yên tâm, muội tin tưởng hắn sẽ đến mà.”

“Đã ba ngày rồi .” Đôi môi Phó Quân Tú khẽ nhếch, dấu không được sốt ruột.

” Hắn có thể nhìn thấy khối ngọc bội tím mà tiểu thư cố ý rơi trên mặt đất hay không?” Phó Quân Tú lắc đầu.”Chắc chắn thấy mà, ta cố ý để ở nơi dễ nhìn thấy nhất, thực dễ dàng phát hiện mới đúng.”

“Có lẽ hắn có việc bận .” Tiểu Chiêu an ủi nói, Chỉ Nhi lại nghĩ thẳng thắn.”Chỉ sợ hắn cũng không muốn đến.” Phó Quân Tú nghe vậy, sắc mặt đều thay đổi.”Tại sao không? Hắn không muốn đến?”

Tiểu Chiêu lập tức lớn tiếng phản bác: “Như thế nào có thể! Ngày ấy muội thấy rất rõ ràng, Cảnh Vân Thiên vừa nhìn thấy tiểu thư, ánh mắt đều trợn to , từ đầu tới đuôi nhìn không chớp mắt, hồn đều bị tiểu thư quyến rũ .”

Vì chờ đợi ngày này, một năm nay tiểu thư đã chịu đựng rất nhiều đau khổ, vì muốn trở thành một vị hoa khôi mị hoặc chúng sinh, tiểu thư ngay cả không không hề thích đánh đàn vẽ tranh, ghét nhất là ngâm thơ vịnh từ, nhưng vẫn không ngại cực khổ nhất nhất học tập, thề nhất định phải biến thành một nữ tử cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ.

Tất cả những chuyện này, đều là vì thực hiện kế hoạch hôm nay.

Phó Quân Tú bây giờ, đã không còn là Phó Quân Tú của một năm trước nữa, nàng hiện tại, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ quyến rũ thướt tha, dáng vẻ hàng vạn hàng nghìn, đi vào Thiền Quyên Lâu không đến một tháng, liền lập tức chấn động khắp thành, làm cho các văn nhân tài tử ái mộ danh mà đến, thương nhân quyền quý, đều cầu kiến.

“Chỉ Nhi, Tiểu Chiêu, ta không đẹp sao?”

“Đẹp, cực kỳ xinh đẹp! Mỗi một vị công tử tới cửa cầu kiến, ai lại không đối với mỹ mạo của tiểu thư mà ngây ngẩn cả tâm hồn.”

“Nhưng, hiển nhiên không đủ đẹp.” Không đủ đẹp để mê hoặc cái tên nam nhân phụ tình kia, lừa hắn đến nơi này.

“Chuyện này còn chưa chắc, tiểu thư phải kiên nhẫn từ từ, nói không chừng ngày mai hoặc ngày mốt, hắn sẽ đến đây.” Mặc hai ả nha hoàn an ủi, nhưng tâm tình của Phó Quân Tú vẫn như cũ không chút khởi sắc.

Nàng đứng ở trước gương đồng , nhìn thấy chính mình trong gương, một thân kiều mỵ động lòng người, dáng điệu uyển chuyển, trăm phương ngàn kế trở thành hoa khôi của Thiền Quyên Lâu, kế hoạch lâu như vậy, cũng chỉ là muốn chọc cho Cảnh Vân Thiên đến gặp mặt nàng một lần.

Ngày đó, nàng cố ý xuất hiện ở trước mặt hắn, không cẩn thận té ngã, tạo cơ hội cho hai người gặp mặt, còn làm bộ để lại manh mối. Nếu Cảnh Vân Thiên không đến Thiền Quyên Lâu, tất cả những vất vả của nàng đều là uổng công.

“Quân Quân tỷ ~~” Tiểu Thanh đến đẩy cửa vào, vẻ mặt nàng đầy hưng phấn.

“Chuyện gì?”

“Đại nương muốn muội tới hỏi tỷ, Đường công tử muốn gặp tỷ, không biết ——”

“Không tiếp.” Không đợi Tiểu Thanh nói xong, nàng tự trả lời.

“Chính là. . . . . . Vị Đường Thiệu công tử kia, chính là đại thi nhân nổi danh ở Giang Nam.”

” Mặc hắn là người chết hay người sống, ta nói không gặp sẽ không gặp.” Tâm tình nàng hiện tại rất kém, nếu Cảnh Vân Thiên không đến, nàng làm hoa khôi này cũng như không.

“Được rồi.” Tiểu Thanh thở dài, phúc phúc, âm thầm cảm thấy thật đáng tiếc, đang muốn rời đi, bỗng nhiên tự dưng phía sau có người lôi cổ nàng lại.

“Chậm đã!”

“Quân, Quân Quân tỷ?”

“Ngọc bội này sao lại ở trên người của muội?” Phó Quân Tú cầm lên ngọc bội trong tay của Tiểu Thanh, kinh ngạc hỏi.

Tiểu Thanh lúc này mới nghĩ đến.”A, đúng rồi, Tiểu Thanh thiếu chút nữa đã quên, ngọc bội này là có người muốn trả lại cho Quân Quân tỷ.”

“Mau nói cho ta biết, tại sao muội lại có ngọc bội này?”

“Là Cảnh công tử đưa tới, nói có thể là của tỷ đánh rơi, cho nên. . . . . .”

“Người đâu?”

“Ở phía trước đại sảnh ——”

“Lưu hắn lại!”

“Dạ?” Tiểu Thanh trợn tròn đôi mắt.

“Dẫn hắn đến xem Nguyệt Lâu, ta trang điểm trong chốc lát, rồi sẽ ra sau!” Không để ý tới những biểu hiện của Tiểu Thanh, thúc giục nàng ta lập tức đi.

Tiểu Thanh vừa đi, Phó Quân Tú lập tức phân phó: “Tiểu Chiêu, Chỉ Nhi, mau tới giúp ta sửa soạn.”

Hai nha hoàn rất hiểu ý, lập tức tiến lên thuần thục giúp tiểu thư trang điểm và thay trang phục.”Tiểu thư, rốt cục người tỷ chờ đã đến.”

“Ta đã nói, tiểu thư đẹp như vậy, cũng không tin đối phương sẽ không đến.”

Phó Quân Tú khó nén hưng phấn và khẩn trương, hoàng thiên không phụ khổ tâm nhân, rốt cục cấp nàng đã đợi được đến ngày này , mọi chuyện tiến hành như kế hoạch.

Tự nhìn chính mình ở trong gương, nàng âm thầm thề —— Hãy chờ xem! Lúc này đây, nàng nhất định phải cho Cảnh Vân Thiên đẹp mặt!

************

Vọng Nguyệt Lâu lịch sự tao nhã, là nơi nàng dùng để tiếp đãi khách quý, u tĩnh mà thanh lịch.

Cửa sổ có mùi hương của hoa quế, nhẹ nhàng thanh nhã mà thơm ngát, trên tường treo những bức tranh thêu có đề tự vài câu thơ.

Cảnh Vân Thiên đứng trước một bức tranh thêu thưởng thức, hắn cũng không giao thiệp với thanh lâu kỹ viện, khi nghĩ đến những nơi son phấn rợp trời này trong đầu hắn nghĩ đó là nơi ồn ào trần tục để mua vui, rượu thịt ê hề, cũng với bản tánh cương trực của hắn thực không thích hợp, huống chi những nữ tử khi tiến vào thanh lâu, hơn phân nửa người là thân bất do kỷ, bán đứng chính mình lấy đổi lấy cuộc sống.

Hắn đồng tình với các nàng, cũng không muốn giống như những người khách kia đến để mua vui, ngoại lệ tới đây chỉ vì muốn đem vật trả lại người đã mất.

“Cảnh đại nhân.” Tiếng nói mềm mại dịu dàng vang lên, từ phía sau nhẹ nhàng truyền đến.

Cảnh Vân Thiên quay người lại, nhìn nàng so với lần trước càng thêm xinh đẹp.

Phó Quân Tú thân mặc quần áo tơ lụa nguyệt sắc, váy lóng lánh như ánh trăng, trên người mang những đồ trang sức trang nhã, mái tóc dài đen nhánh thì được cột gọn phía sau bởi một sợi dây hồng, hoàn toàn không thêm một vật trang trí nào khác, thanh lịch phiêu dật động lòng người.

Nàng thướt tha uyển chuyển hàm xúc đích hướng Cảnh Vân Thiên hơi hơi phúc lễ, ôn nhu nói: ” Muội là Quân Quân, bái kiến Cảnh đầu mục đại nhân.”

Cảnh Vân Thiên nhìn chằm chằm dung nhan thanh linh uyển chuyển hàm xúc kia, từng cử động nhỏ của nàng khí chất chỉ có ở một tiểu thư khuê các, không có dáng vẻ của một nữ tử thanh lâu, hoàn toàn phá vỡ ấn tương của hắn đối với kĩ viện trước đây.

Từ khi vào thanh lâu đến giờ, đối mặt với một nữ nhân thanh nhã không thể đùa cợt như nàng, trong khoảng thời gian ngắn, hắn trở nên kính cẩn đứng lên, không biết nên như thế nào cho phải.

“Cô nương đa lễ .”

“Nhận được tin đại nhân đem ngọc bội của muội đánh rơi trả lại, Quân Quân cảm kích trong lòng.”

“Không cần khách khí, chỉ là một việc nhỏ.”

Phó Quân Tú từ khay trà rót ra một tách trà thơm, xấu hổ tiêu sái tiến lên, đem trà dâng.”Đại nhân thỉnh dùng trà.”

“Không cần phiền toái, tại hạ chỉ đem vật trả lại cho chủ nhân, bây giờ phải cáo từ.”

Dung nhan xinh đẹp bất chợt dừng một chút, khó nén vẻ mặt thất vọng.”Đại nhân chính là ghét bỏ muội . . . . .”

“Không phải, tại hạ ——” Hắn hô hấp cứng lại, chỉ vì cặp mắt đẹp động lòng người kia, phút chốc lại ngân ngấn nước, làm hắn ngơ ngẩn không dám nói một lời nào, tự nhiên dừng chân lại.

“Muội ngưỡng mộ danh tiếng của Thiết Bộ đại nhân đã lâu, vẫn không có cơ hội gặp mặt, hôm nay có thể hoàn thành tâm nguyện, trong lòng mừng thầm vạn phần.”

Nàng chớp chớp ánh mắt, truyền lòng thành kính ngưỡng mộ qua đôi mắt với hắn, với vẻ vô cùng đáng thương, làm cho người ta khi nhìn thấy phải tan lòng nát dạ.

( Í, gió ở đâu mà run dữ vậy ta…)

Ông trời! Hắn làm sao đối phó với nước mắt của nữ nhân đây .

Nàng chớp nhẹ mi mắt, quay mặt sang một bên, đau khổ ai oán nói: “Muội hiểu được , muội là một nữ tữ thanh lâu, không giống như Thiết đại nhân vang danh bốn bể, nếu lưu lại, chỉ sợ làm mất thân phận của người.”

Nàng nói như vậy, đánh trúng vào yếu điểm của hắn .

“Cô nương hiểu lầm , Cảnh mỗ tuyệt không có ý xem nhẹ.”

“Đại nhân không cần giải thích nhiều, muội biết thân phận đại nhân cao quý, đại nhân đem vật trả lại cho tiểu muội là tiểu muội đã quá diễm phúc rồi, Quân Quân cung tiễn Thiết Bộ đại nhân.” Nhẹ nhàng phúc lễ sau đó nàng xoay mặt sang một bên, kéo tay áo lên che mặt, nhẹ nhàng lau lệ.

Cảnh Vân Thiên đương nhiên không thể rời đi như vậy, vẻ mặt nàng bi thương làm hắn xấu hổ, hổ thẹn, vì muốn tỏ vẻ chính mình tuyệt không có ý xem nhẹ, dứt khoát nói: “Khó được cô nương không chê, tại hạ liền làm phiền.”

( ha ha, con cọp đã mắc câu con sư tử rồi, cầu chúa phù hộ cặp này)

“Đại nhân không cần miễn cưỡng.”

“Không miễn cưỡng, tuyệt không miễn cưỡng.”

Ngày thường hắn ngay thẳng hào sảng, không sợ trời không sợ đất, chỉ duy nhất sợ nước mắt của nữ nhân, chỉ cần nàng đừng rơi lệ, hắn có thể ở lại một lát.

Khuôn mặt được dấu sau ống tay áo chậm rãi xoay lại, một đôi mắt trong suốt nghi hoặc ra dáng như sợ lại phạm phải bi thương.

“Thật sự?”

“Là thật.” Hắn vẻ mặt nghiêm túc, vẻ mặt còn thật sự.

Khuôn mặt u sầu kia quả nhiên giãn ra thư mi, nở một nụ cười tươi như hoa nở giữa mùa xuân, hắn mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.

“Muội đàn cho huynh nghe một bản được không?”

Lần này, hắn đã học khôn, gật đầu nói: “Có thể nghe tiếng đàn của cô nương, là vinh hạnh của tại hạ.”

Lại một lần nữa mỹ nhân chuyển vui sang buồn, mắt đẹp lại long lanh nước. “ Nhưng mà, tài đánh đàn của muội rất tệ, chỉ sợ chói tai tôn quý…”

“Không không không, tại hạ chỉ sợ nghe xong sẽ luyến tiếc không rời, đến lúc đó cô nương muốn đuổi ta cũng đuổi không đi .”

“Thật vậy chăng?”

“Thật sự, thật sự.” Hắn gật đầu như gà mổ thóc, trán căng thẳng, chỉ cầu cho nước mắt đang treo lơ lửng ở khóe mi nàng, ngàn vạn lần đừng rớt xuống.

Nàng mặt mày hớn hở, đối hắn ngượng ngùng gật đầu.”Nếu đại nhân nói như vậy, muội liền bêu xấu.”

Căng thẳng hơn truy lùng thổ phỉ, rốt cục có thể buông, hắn thầm nghĩ, chính là nghe một chút khúc, cũng không sao.

Phó Quân Tú ngồi ở trước đàn, bọn nha hoàn cũng thực tự động dâng trà mời hắn, đốt một lò hương, trong làn khói trắng lượn lờ,tiếng đàn du dương như mờ như ảo.

Mười ngón tay thon mảnh lướt nhẹ trên phím đàn, gương mặt tao nhã của nàng bừng lên sức sống như tiên tử mới hạ phàm, trong giữa những bản nhạc, đôi mắt đẹp thỉnh thoảng ngẩng lên mang theo ý cười nhìn hắn, , hai gò má phấn hồng say lòng người, sóng mắt lưu chuyển như truyền đến những ngôn ngữ say đắm hồn người.

Cảnh Vân Thiên thủy chung ngồi nghiêm chỉnh, thần sắc kính cẩn, không dám có cử chỉ gì khinh mạn.

Lúc cặp mắt đẹp kia ngước lên chạm vào đôi mắt hắn lộ ra nụ cười bẽn lẽn của một cô nương, hắn xấu hổ nâng ly trà trên bàn lên, đem trà uống như rượu một ngụm uống cạn.

Hắn là một vũ phu, đối phó những ác nhân ương ngạnh, hắn không hề sợ hãi, nhưng đối với những nữ tử nhu nhược như nước này, lại không biết như thế nào cho phải, dáng đứng mềm mại yếu ớt của nàng, giống như chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua sẽ cuốn nàng bay mất. >”
Hai nha hoàn đang hầu bên cạnh lại rót đầy ly trà cho hắn

Hắn xấu hổ hai tay không biết nên để chỗ nào cho phải, cặp mắt đẹp kia cố tình lại liên tiếp hướng hắn trao những ánh thu ba đầy tình ý. Hắn đành phải nâng ly trà kính nàng cúi đầu uống, một ly, lại một ly nuốt vào.

Khúc đàn chưa hoàn, nhưng hắn sớm đã đem bình trà uống cạn sạch.

Những âm điệu thướt tha uyển chuyển từ mười ngón tay ngà của nàng truyền đến, mà nụ cười của nàng lại càng thêm xinh đẹp mê người, hắn nhìn thấy nhịn không được đôi mắt thoáng mơ màng.

“Muội đàn khúc nhạc này, đại nhân có thích không?”

“Tốt lắm. . . . . .”

“Muội đàn cho đại nhân nghe thêm một khúc, được không?” Tiếng nói ôn nhu, mang theo âm điệu muốn mê hoặc lòng người.

“Hảo. . . . . .”

Thần trí mênh mông, giống như bay lên cao tận chín tầng mây, mà nàng càng lộ thêm vẻ quyến rũ xinh đẹp động lòng người làm mê hoặc thần trí hắn, làm cho hắn trong lòng tự hỏi dần dần cảnh giác . ( hô hô, muộn rồi huynh *cười man rợ.*)

Mí mắt hắn càng ngày càng nặng, tâm thần như bay bổng, cuối cùng ly trà trong tay bỗng dưng buông lỏng, thân thể cao lớn đổ sập về phía trước một cái thật mạnh, ngã vào trên bàn.

Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, ba nữ nhân nhìn lẫn nhau liếc mắt một cái, lập tức rất có ăn ý đi đến trước mặt Cảnh Vân Thiên.

“Đại nhân, đại nhân.” Phó Quân Tú lay lay Cảnh Vân Thiên đang bất tỉnh nhân sự đích, nhẹ giọng gọi .

Khò khè thở đều đều. . . . . .

Hơi thở nặng nề, biểu hiện hắn đã ngủ say, sáu con mắt trợn to, gắt gao theo dõi hắn, muốn xác định hắn thật sự bất tỉnh nhân sự hay không.

“Hắn đang ngủ.” Chỉ Nhi xác định nói.

“Người nầy đem một ấm trà pha rượu toàn bộ uống trống trơn, không ngủ say mới là lạ.” Tiểu Chiêu hừ nói.

Trong trà, thả mê dược vô sắc vô vị, hơn nữa vị trà hương thơm nồng, làm cho người ta khó có thể phát hiện khác thường, chỉ cần làm cho đối phương lơi lỏng cảnh giác, liền sẽ không hoài nghi trong trà này có vấn đề.

Phó Quân Tú lạnh lùng trừng mắt nhìn Cảnh Vân Thiên đang dựa vào trên bàn mê man bất tỉnh, sớm thu hồi nụ cười tươi , trên gương mặt trong trẻo nhưng đầy vẻ lạnh lùng.

“Tiểu thư, người này rất đáng giận , phải trừng trị hắn như thế nào?”

“Theo muội thấy, đem hắn ném tới chuồng heo đi, để cho hắn thối chết luôn!”

“Không ổn, đang ngủ làm sao cảm thấy thối? Không bằng đem hắn nhốt lại, bỏ đói hắn ba ngày ba đêm.”

“Thân thể hắn tráng kiện như vậy, đói ba ngày căn bản không làm gì được hắn, vẫn là mang hắn đến chuồng heo tốt hơn, ít nhất có thể cho hắn ngửi mùi thối vài ngày, tắm rửa cũng tẩy không sạch mùi thối đó.”

Đối với những đề nghị của hai nha hoàn, Phó Quân Tú kiên định lắc đầu.

“Những chuyện đó đều rất tiện nghi hắn, hoàn toàn không có chút nào so sánh với sự nhục nhã mà hắn đã dành cho ta. Nam nhân này cho ta không mặt mũi gặp người, ở cố hương không dám gặp ai, ta cũng muốn hắn nếm thử, nhận thức chút mùi vị bị người đời nhạo báng.” Nhớ đến những ủy khuất mà chính mình phải chịu, gương mặt vốn lúc nãy tươi cười kia trở nên lúc xanh lúc trắng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

“Tiểu thư định làm như thế nào?”

Gương mặt xinh đẹp lạnh như băng, nở ra một nụ cười giảo hoạt, ra một câu mệnh lệnh.

“Đem quần áo hắn cởi hết cho ta.”

***********

“A. . . . . .”

“Oa úc. . . . . .”

“Ông trời. . . . . . Sao lại thế này a. . . . . .”

“Ai nha. . . . . . Các cô nương gia đừng nhìn. . . . . .”

“Trời ơi. . . . . . Hắn bị đánh cướp sao không. . . . . .”

“Ai làm vậy. . . . . .”

“Ngoan ngoãn. . . . . . Hắn là phụ ai nha. . . . . .”

Ầm ỹ tiếng người, giống như từ một nơi rất xa phương truyền đến, quanh quẩn ở bên tai, làm nhiễu sự thanh tĩnh của hắn, tiếng huyên náo làm hắn dần dần tỉnh giấc cả đầu đau buốt.

Cảnh Vân Thiên giật giật mí mắt nặng như chì của mình, ý thức vẫn như cũ mơ hồ hôn mê,giống như đặt đặt mình trong năm dặm mù sương muốn đi lại đi không được.

Người nào ồn như vậy?

Vì sao hắn toàn thân đau nhức vô cùng?

Thật vất vả mới mở mắt ra, một trận ánh mặt trời chói mắt, làm hắn khó chịu đầu cháng váng nặng nề, loáng thoáng hắn nhìn thấy một đám người không quen biết đang chỉ trỏ hắn.

Bọn họ đang chỉ cái gì? Vì sao một đám mặt lộ vẻ kinh dị, ánh mắt trợn trừng to như thế?

Từ từ! Hắn đang ở đâu?

Hai chân hắn, cũng không có đạp trên mặt đất, mà là lơ lửng tại giữa không trung, đưa mắt vừa nhìn, toàn thành đều ở trong mắt, đồng dạng, hắn cũng đang trong mắt của mọi người toàn thành, liền ngay cả những con chó hoang ven đường cũng đến xem náo nhiệt.

Giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh(*),đưa hắn từ trong cơn mơ hồ bỗng chốc thanh tỉnh, hắn thật sự đã thanh tỉnh toàn bộ thanh tỉnh , khiếp sợ phát hiện chính mình bị trói gô cao cao ở trên cửa thành.

((* )sét đánh)

Hơn nữa, trần như nhộng.

Gương mặt kia vốn kiên cường nháy mắt thay đổi, mặt hắn vốn ngăm đen chuyển sang tái nhợt, sang hồng, mãi cho đến xanh mét, kinh sợ nảy ra, giận không thể át!

Là ai làm ra chuyện này! Dám đem hắn treo ở cửa thành, để cho toàn thành đều đến nhìn hắn mà toàn thân cao thấp chỉ có một thứ duy nhất che khuất hạ bộ trọng yếu ở giữa hai chân hắn một mảnh vải đơn bạc, trên mảnh vải viết ba chữ—— Kẻ phụ tình!

Tụ tập trong đám người, không các cô các chị chỉ trỏ, châu đầu ghé tai.

“Người kia là ai vậy?”

“Hắn chắc chắn đã phụ lòng cô nương nhà ai rồi.”

“Cũng không phải là đương không? Bằng không tại sao lại bị người ta cởi sạch quang treo ở đàng kia.”

“Không lẽ hắn lừa gạt sự trong trắng của cô nương nhà người ta?”

“Ôi ~~ chắc vậy rồi , nghiệp chướng ác ~~”

Nên. . . . . . Đáng chết!

Hắn cố gắng vận lực giãy dụa, nhưng hai cánh tay bị cột vào phía sau một sợi dây thừng thật to thật chắc, mặc hắn vùng vẫy kịch liệt như dã thú phát điên, cả người phát ra lửa giận, càng cố sức vùng vẫy hơn.

Nhưng những sợi dây thừng thô dày kia càng vùng vẫy thì nó càng siết chặt lại không suy suyển, nhưng mảnh vải ở giữa hai chân hắn thì lung lay sắp rớt. ( aaaa ta che mắt lại nha, ta hem thấy gì hết a….)

Mắt thấy mảnh vải kia tùy thời đều có thể rớt xuống, làm các nữ nhân kinh hô cùng âm thanh hút không khí.

Cảnh Vân Thiên hoảng hốt, không dám tái động, ngay cả thở lớn cũng không dám thở, chỉ sợ mảnh vải kia thực sự sẽ rớt xuống, nếu như thế chắc hắn phải trốn lên cao nguyên Tây Tạng mất.

Những vị cô nương chưa lấy chồng, dùng tú phiến che mắt lại, có người có lấy hoa tay áo che mặt, mỗi người mặt đỏ tim đập, lại nhịn không được lặng lẽ lộ ra một con mắt, rồi nhìn trộm thân thể cường tráng khí lực kiên quyết kiêu ngạo kia.

Cảnh Vân Thiên mồ hôi đổ như mưa hạ, cảm thấy may mắn, nhờ những sợi tóc bị gió thổi bay rối tung mồ hôi nhễ nhại dính bệt vào mắt che khuất gương mặt của hắn, cho nên không ai nhận ra hắn, xem may mắn trong bất hạnh a. . . . . .

“Tránh ra! Tránh ra!”

Một giọng ra lệnh uy nghiêm, một đám bộ khoái thắt lưng mang kiếm, mặc quân y, đi nhanh tới trước cửa thành, đám đông lập tức dạt qua một bên nhường ra một cái thông đạo.

Bộ khoái cầm đầu, quát lớn: “Khư! Uống! Ta còn cho là đùa vui, nguyên lai là sự thật!”

Có người báo quan, nói có người bị cởi sạch quang treo ở trước cửa thành thượng mát mẻ, lớn tiếng như vậy thét to, không phải tên xúc động thô mãng Thường Đức Quang kia, còn ai vào đây?

Cảnh Vân Thiên không nói một câu, mí mắt hắn thẳng khiêu, tổng cảm thấy được dự cảm không hề tốt.

Thường Đức Quang ngẩng đầu hướng lên trên nhìn lên, gương mặt nguyên bản uy vũ, bỗng dưng cả kinh.

“Ai? Kia không phải là Thiết bộ Cảnh đầu mục sao!”

Giọng lớn như vậy, rõ ràng, làm cho người ta nghe được nhất thanh nhị sở.

“. . . . . .” Gương mặt ngăm đen tuấn lãng, chậm rãi run rẩy .

Mọi người lần thứ hai líu ríu, còn truyền đến không ít thanh âm hô nhỏ, thì ra đó là Thiết đầu mục tiếng tăm lừng lẫy Cảnh Vân Thiên? Những bộ khoái khác cũng là một trận kinh ngạc.

Thường Đức Quang từ trước đến nay thẳng tính, lập tức lòng đầy căm phẫn lớn tiếng nói: “Là người nào khốn khiếp nào dám làm chuyện này! Cảnh đầu mục ngài không sao chứ?”

Cho dù không có việc gì, bây giờ cũng đã thành có việc , hơn nữa là việc rất, rất lớn.

“Cảnh đầu mục ngài chờ ta! Ta lập tức cứu ngài!”

Cảnh Vân Thiên giờ phút này thầm nghĩ bóp chết Thường Đức Quang, dùng vải nhét vào cái miệng rộng của hắn lại.

Ba két ——

Một tiếng thanh thúy vang lên, làm hắn thân mình lắc lư tuột xuống.

Cảnh Vân Thiên nín thở, mông phát lạnh, thanh âm này có khi nào là . . . . .

Ba két ba két thanh âm càng lúc càng lớn, đó là thanh âm của dây thừng sắp đứt, sắc mặt hắn cũng càng ngày càng khó coi.

Bởi vì vừa mới dùng sức, dây thừng sớm có vết rách, sắp không chịu nổi sức nặng hắn, tùy thời có thể đứt, kia mảnh vải che khuất vận mệnh tử của hắn, cũng bấp bênh . . . . . .

( vận mệnh tử: ta đoán là “cái ấy” ai có ý gì hay hơn chỉ ta với.)

Cảnh Vân Thiên đời này, mồ hôi lạnh chảy ra chưa từng nhiều như vậy.

Ba!

Dây thừng lên tiếng trả lời đứt đoạn, trong kinh hô của mọi người cùng tiếng thét chói tai của nữ nhân, trắng trợn, lạnh lẽo hắn, cũng từ khoảng cách sáu trượng cao rơi xuống.

Cái mảnh vải viết ba chữ kẻ phụ tình, cũng đã sớm theo gió bay xa.