Mê Hoặc Song Vương

Quyển 5 - Chương 8: Trừng phạt




"Mạn Song là muốn cảm ơn tỷ tỷ lần trước đã cầu tình, bằng không, đã sớm bị trục xuất khỏi cung rồi." Nàng cẩn thận mở miệng, thử thăm dò.

"Đã là người một nhà, nào có đạo lý không giúp đỡ, vả lại, hoàng thượng hắn, nào có khả năng không nạp phi, thay vì để cho người ngoài được lợi, còn không bằng giúp ngươi một tay a." Bách Lý Hội khéo léo quan sát thần sắc của nữ tử, ý cười dần dần tăng lên. 

"Tỷ tỷ thật sự chịu giúp ta?" Sắc mặt vui mừng của nàng, không thể che giấu được. 

"Đó là đương nhiên, sự kiện bức tranh thêu lần trước nếu không phải là bản cung lớn tiếng dọa người, mạng của ngươi đã sớm bị vứt đi rồi."

Bách Lý Mạn Song suy tư một lát, nặng nề gật đầu. Lúc trước, còn tưởng rằng là gây khó dễ cho nàng, cẩn thận ngẫm lại, thật ra rất có đạo lý. 

"Bất quá, ngươi có thể cam đoan chính mình bộc lộ được tài năng sao?" Lời nói của nàng chuyển hướng, khóe mắt sắc bén. 

"Tỷ tỷ yên tâm, con đường này, Mạn Song nhất định phải đi."

Bách Lý Hội có vẻ đăm chiêu gật đầu, nữ tử này, vẫn không hề thay đổi. 

"Tốt, chỉ cần ngươi có thể kiên trì đến một bước cuối cùng, chuyện về sau, bản cung sẽ giúp ngươi sắp xếp."

Nữ tử mừng thầm: "Tỷ tỷ yên tâm, người thắng sau cùng, nhất định là ta."

Bách Lý Hội cười thầm, người thắng sau cùng, ai có thể xác định a.

"Mạn Song, hậu cung, từ xưa tới nay đều là nơi hung ác tàn bạo, nhưng, trăm ngàn lần đừng đả thương người vô tội." Nàng nghiêm mặt nói, ác, mới có ác báo.

"Tỷ tỷ, không đả thương người vô tội, chúng ta làm sao đạt được mục đích, ma ma nói, trong hậu cung, là đạp lên hài cốt của kẻ khác mà sống."

Bách Lý Hội ngây ngốc tại chỗ, nàng hiểu rõ, nàng ta nói rất đúng, không nghĩ ra, hôm nay vẫn là nàng cho mình một bài học. 

"Mạn Song, ngươi về trước đi, tránh cho ma ma lo lắng."

"Dạ." Nàng đứng dậy cáo lui. 

Bách Lý Hội cũng đứng lên, nhưng chân vẫn không bước đi, chỉ đứng ở chỗ cũ. 

Hóa ra, nắm quyền trong tay cũng có chỗ tốt, người thấy cũng phải sợ ba phần. 

Tập Ám trở lại tẩm cung, thấy Bách Lý Hội không có ở đó, liền ngồi xuống một bên. 

Bả vai bên phải mang theo một chút đau đớn, hắn vươn một tay nhẹ xoa nắn, chua xót, đau nhức. 

Một tay Tập Ám kéo vạt áo trước, tháo băng vải xuống, chỗ sau vai, vẫn bầm tím một mảnh, lan ra một khối lớn. 

Bách Lý Hội đứng ngoài tẩm cung, cũng không lên tiếng, chỉ là cho Điệp nhi bên cạnh lui ra. 

Cốc trà kia của Vân Khinh, vẫn không có phát tác, xem ra là không có ý hại nàng. 

Nàng yên tĩnh dựa vào một bên, cuối cùng thả nhẹ cước bộ, đi vào. 

Tập Ám tựa hồ vẫn chưa phát hiện ra, nửa người trần trụi, hai hàng lông mày cau chặt.

Bách Lý Hội tiến lên, bàn tay nhỏ bé hơi lạnh che lên chỗ đau của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve. 

Tập Ám vẫn không xoay lại, chỉ là nhắm mắt lại, tựa vào trong ngực nàng. 

Một tay nàng đặt trên mũ buộc bằng vàng, nhẹ kéo, tóc hắn, phất phất rơi xuống, xõa tán loạn, một chút theo bên gò má, buông xuống bên hông. 

Vẻ mặt, tăng thêm vài phần mị tứ, mê hoặc nhân tâm. 

Bách Lý Hội nhìn nam tử dưới thân, trên tay xoa nhẹ. 

Suy nghĩ, cũng càng nhẹ nhàng bay xa..............

Từ khi vào phủ đến sủng ái, lại vào đại mạc, và sau này trở lại Nam Triều........

Nàng đau khổ nhắm mắt lại, nhưng thế nào cũng không quên được, tại sao không quên được. 

Bách Lý Hội khẽ lắc đầu, nam nhân này, nàng hận sao?

Mở mắt ra, nàng lần nữa nhìn Tập Ám, trên tay, nhẹ nhàng, trong ánh mắt đột nhiên thay đổi, hai tay, hung hăng dùng sức. 

Hắn vẫn không lên tiếng, lông mày nhíu chặt, chỉ trong nháy mắt, liền giãn ra. 

Bách Lý Hội bỗng chốc thu hồi thần trí, vội vàng rút tay về. 

Trên vai hắn, chỗ bầm tím trước kia, đã rỉ ra màu đỏ chói mắt, cũng là bị thương ở bên trong. 

Bách Lý Hội ngây ngốc đứng ở phóa sau, chậm rãi vươn một tay. 

Mắt hắn đang nhắm lại, tại thời khắc này lại mở to, thâm thúy hút nàng vào đó. 

Tập Ám dắt nàng đến trước thân mình, nửa người nghiêng lên trước, đầu chôn thật sâu vào ngực Bách Lý Hội.

Trong lòng, bị đâm đến đau dớn. 

Một tay nàng đặt phía sau cổ hắn, trong lòng, cũng bốn bề dậy sóng. 

Hai người cũng không nói gì, Bách Lý Hội mang đến băng vải, một vòng một vòng quấn lên cánh tay hắn, động tác trên tay hết sức nhẹ nhàng. 

Tập Ám nhìn chằm chằm nàng, vươn tay vén tóc nàng ra sau đầu, Bách Lý Hội sửng sốt dừng tay. 

Hắn kéo nàng lại trước giường, giữ nguyên y phục mà ôm nhau, cũng là một mảnh yên lặng. 

Lưng dán giữa ngực hắn, Bách Lý Hội muốn mở miệng, nhưng cũng không nói gì nhắm mắt lại. 

Phía sau, tiếng hít thở của nam tử dần dần trầm ổn, từng chút từng chút, tràn ngập bên tai. 

Bách Lý Hội nhẹ nhàng gỡ tay của Tập Ám đặt trên eo mình, tay kia xốc chăn lên. 

"Đừng đi." Một cái ôm chặt bụng, nàng lại nằm xuống. Tập Ám nhích thân mình lên phía trước, áp sát vào nhau. 

Bách Lý Hội không hề kiên trì nữa, nhắm nghiền mắt. Cuối cùng cũng có một chút an tâm, tiến vào mộng đẹp. 

Sáng sớm, khi nàng mở mắt, Tập Ám đã rời đi. 

Bách Lý Hội thức dậy, liền trông thấy một bóng dáng đạm nhạt đứng ngoài cửa. 

"Điệp nhi, bên ngoài là ai?"

"Hồi hoàng quý phi, là, là Mặc Chiêu nghi." Điệp nhi đem tóc nàng búi thật tốt, âm thanh lộ ra vài phần sợ hãi. 

"Mặc Chiêu nghi? Nàng tới làm cái gì?" Bách Lý Hội liếc nhìn ra bên ngoài, vẫn không có chút ấn tượng nào. 

"Có thể là tới để đưa canh." Điệp nhi đỡ nàng đến trước bàn, "Từ sớm đã đợi ở đó, nước canh trên tay cũng đã hâm nóng vài lần rồi."

"Gọi nàng vào đi." Đưa canh? Hậu cung này, càng náo loạn rồi. 

"Dạ." Điệp nhi ra ngoài phòng, ngay sau đó, nữ tử liền đi theo vào. 

"Mặc nhi tham kiến hoàng quý phi." Thân hình nữ tử yêu kiều hành lễ, nha hoàn phía sau, trên tay bưng cái khay. 

"Đứng lên đi," Bách Lý Hội nhìn nữ tử trước mắt, thân hình nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, lại là một mỹ nhân. 

"Tỷ tỷ, đây là nước canh Mặc nhi đặc biệt gọi ngự trù chuẩn bị, có thể tẩm bổ thân thể." Mặc Chiêu nghi cười tiến lên, trên mặt, mang theo vài phần nhu thuận. 

Khóe môi Bách Lý Hội khẽ nhếch lên, nhìn Điệp nhi bên cạnh, thực sự không nhìn ra, nét mặt dịu dàng như thế, nội tâm lại cực kì thâm độc. 

"Tỷ tỷ? Ngươi dám gọi bản cung là tỷ tỷ?" Bách Lý Hội biến sắc: "Mặc Chiêu nghi dường như đã vượt quá phận rồi."

Nữ tử ngừng một lát, thân mình sợ hãi quỳ xuống, "Hoàng quý phi bớt giận, là Mặc nhi không hiểu chuyện................"

"Mặc Chiêu nghi, có lễ nghi cần phải tuân thủ, nếu không, còn tưởng rằng hậu cung này đã rối loạn hết rồi a." Bách Lý Hội hớp một ngụm trà xanh, một tay, ở tại miệng chén vuốt ve qua lại. 

"Hoàng quý phi dạy dỗ rất phải............"

"Đứng lên đi." Mặt Bách Lý Hội giãn ra, ra hiệu Điệp nhi bên cạnh đỡ nàng đứng lên. 

Nữ tử đứng dậy, lúc nhìn thấy Điệp nhi, mất tự nhiên lui về phía sau vài bước. 

Dù sao, nàng đã là nha hoàn thiếp thân của hoàng quý phi.

"Mặc Chiêu nghi, tâm ý của ngươi bản cung nhận." Bách Lý Hội cười đứng lên, đến trước người nàng. 

Một tay khẽ phủ lên tay nàng: "Làm phiền ngươi rồi."

Nữ tử thụ sủng nhược kinh, gò má nhiễm lên kinh hỉ, "Nếu như  Hoàng quý phi thích, Mặc nhi có thể mỗi ngày đều đưa đến đây."

Bách Lý Hội đứng dậy, bưng chén canh trên bàn, "Thật thơm, ngươi về trước đi, sáng mai trở lại."

Mặc Chiêu nghi cười duyên hành lễ, vui vẻ ra khỏi phòng. 

Vừa đi đến cuối hành lang, một tay nàng đặt lên trái tim, nhẹ nhàng vỗ vỗ. 

Cắn chặt môi dưới, xem ra hoàng quý phi này, rất khó đối phó. 

Điệp nhi nhìn chén canh trên bàn, sợ hãi mở miệng: "Hoàng quý phi, nước canh này?"

"Đổ đi." Bách Lý Hội đứng dậy, đến trước gương đồng.

Chấm vào nước hồng mai, ở giữa mi mày, điểm nhẹ vài nét bút, một đóa hoa mai liền nở rộ, nở ra rực rỡ. 

Bách Lý Hội nhìn chính mình trong gương thật lâu, một chút ảm đạm. 

"Điệp nhi, truyền đồ ăn sáng."

"Dạ." Nữ tử đi ra ngoài phòng, phân phó nha hoàn bên ngoài. 

Dùng xong bữa cơm, Bách Lý Hội liền thay đổi y phục, đi Di Tâm điện thỉnh an. 

Di Tâm điện cách vài cái tường viện, nàng cũng không vội, giống như thong thả dạo bước, mang theo một chút nhàn nhã. 

Mặt trời đã lộ ra, Bách Lý Hội vươn tay, đợi đến khi thu tay về, lòng bàn tay lại mang theo một phần ẩm ướt. 

Ngước mắt, hướng mặt trời mới nhô lên, lại mang theo tàn đỏ như ánh tà dương, phát sáng cả một góc trời. 

Đến gần tường cung màu đỏ thắm, Bách Lý Hội tiến lên một bước, hai tay kề sát, ngẩng đầu lên. 

Thật là cao, cả một mảnh trời xanh kia đều đã không thấy nữa rồi. 

"Hoàng hậu, hoàng hậu nương nương tha mạng.........." Một giọng cung nữ từ bên kia tường truyền đến, trong lúc này, tràn ngập khiếp sợ. 

Bách Lý Hội thu hồi thân mình, mang theo Điệp nhi băng qua tường viện. 

Trước Di Tâm điện, một ma ma cùng một nữ tử có bộ dáng tú nữ đang quỳ. 

Lúc này, Như Ngôn đang hoảng loạn dập đầu, âm thanh vỡ vụn: "Hoàng hậu tha mạng..........."

Vân Khinh đứng giữa tẩm cung, cũng là một vẻ mặt không biết phải làm sao. 

Bên cạnh, Liễu Nhứ đứng cùng vài vị Chiêu Nghi khác, đều cùng một vẻ mặt đang xem kịch hay. 

Bách Lý Hội tiến lên, dừng lại bên cạnh Vân Khinh: "Tham kiến hoàng hậu nương nương."

Nữ tử mừng rỡ tiến lên kéo nàng qua, "Muội muội đến đây."

Bách Lý Hội đi lại, liếc nhìn nữ tử trên đất: "Tỷ tỷ, đây là?"

Khóe mắt Vân Khinh khẽ cong lên, mang theo vài phần thương tâm, xoay người về hướng ma ma quỳ bên cạnh: "Ngươi nói đi."

"Dạ." Ma ma dập đầu, đáp lời nói, "Hồi hoàng quý phi, Như Ngôn tiểu chủ nàng, có thai."

Bách Lý Hội đi đến trước người, cúi đầu nhìn: "Ngẩng đầu lên."

Như Ngôn run rẩy ngừng dập đầu, sợ hãi ngẩng đầu lên.

Hé ra một khuôn mặt rất quen thuộc, Bách Lý Hội tỉ mỉ nhớ lại, thoáng cái liền hiểu rõ. 

"Như Ngôn tiểu chủ chưa từng được thị tẩm, theo như phản ứng thân thể của nàng, là......là dã chủng." Khi nói đến thân thể nàng, ma ma không dấu vết ngẩng đầu nhìn về phía Bách Lý Hội, ngụ ý sâu sắc, càng chứng thực suy đoán của nàng. 

"Hoàng hậu, hoàng quý phi tha mạng............" Như Ngôn vội vàng cúi đầu, từng chút nặng nề đập xuống. 

Thân thể Bách Lý Hội lui về chỗ cũ, nhìn Vân Khinh, nàng cũng muốn nhìn xem, đường đường là hoàng hậu, sẽ xử trí loại sự tình này như thế nào. 

Nữ tử cũng là cắn chặt môi dưới, làm như rất khó để đưa ra quyết định.

Bách Lý Hội biết rõ, Như Ngôn như vậy, hôm nay là không thể giữ mạng được rồi. 

"Hoàng hậu nương nương, tiểu chủ giống như vậy, làm ô uế danh dự của hoàng thất không nói, chính là nếu như hoàng thượng biết được, cũng tuyệt đối không khinh xuất tha thứ." Liễu Nhứ tiến lên, ánh mắt trầm tĩnh liếc nhìn nữ tử trên đất.

Bách Lý Hội không hề phản bác, bởi vì nàng nói là sự thật. 

Những phi tần Chiêu Nghi khác cũng tiến lên nói thêm "Đúng vậy, hoàng hậu nương nương, gieo họa như vậy, không thể giữ lại................"

"Làm ra loại chuyện không biết xấu hổ như vậy............."

"Nhất định phải xử tử................"

Hiếm thấy, đồng ý kiến như vậy, trừ bỏ được một nữ nhân sau này có khả năng được sủng ái.

Vân Khinh cắn răng: "Nam tử kia là ai?"

Ma ma thận trọng đáp lời: "Hồi nương nương, Như Ngôn tiểu chủ vẫn không chịu nói."

Nữ tử liền cúi cầu, không hề cầu xin tha thứ. 

Hiếm thấy, một người si tình như vậy. 

"Làm cho nàng phải nói ra là ai, cùng xử tử hai người thôi........"

"Một tú nữ, lại có thể làm ra loại sự tình này............"

Đầu Như Ngôn lại càng cúi thật thấp, cả thân thể nằm rạp xuống đất. 

"Vậy." Vân Khinh không kiên nhẫn phất phất tay áo: "Đuổi nàng ra khỏi cung là được rồi."

Mọi người đều kinh hãi, trừng phạt như vậy rõ ràng là tác thành cho Như Ngôn rồi. 

Nữ tử mạnh mẽ ngẩng đầu, vừa muốn dập đầu cảm tạ, liền bị một âm thanh chặn lại giữa đường, thân mình thẳng đứng bỗng chốc mềm nhũn buông xuống đất. 

"Xảy ra chuyện gì?" Tập Ám một thân hoàng bào, đi đến. 

"Nô tỳ tham kiến hoàng thượng." Mọi người hành lễ, vài người, trên mặt càng lộ ra vẻ vui sướng. 

Vẫn là ma ma bên cạnh cơ trí, vội vàng kể lại ngọn nguồn sự tình, âm thanh qua đi là một mảnh vắng lặng. 

Vẻ mặt của Tập Ám vẫn không có bao nhiêu gợn sóng, lạnh lùng nhìn nữ tử trên đất, chỉ liếc mắt một cái. 

"Người tới.............." Âm cuối kéo thật dài, Bách Lý Hội chỉ cảm thấy trái tim run rẩy, cực kì lạnh lẽo. 

"Dạ hoàng thượng." Hai thị vệ trước cửa lách mình tiến vào trong điện. 

"Kéo xuống, chiếu theo lệ cũ mà xử phạt."

"Dạ."

Thông lệ trong hoàng cung này, Bách Lý Hội thật ra không hiểu, hai người tiến lên, nữ tử đã bị kéo ra ngoài. 

Trong viện, bày ra một băng ghế dài, Như Ngôn bị cưỡng áp nằm ngửa lên trên. 

Mọi người đều đi ra khỏi đại điện, bên cạnh, một thị vệ nắm chặt tay của Như Ngôn. 

Một thị vệ khác lấy côn, không chút do dự vung lên. 

Một tay Bách Lý Hội  che khóe môi, hóa ra, trừng phạt lại tàn nhẫn như vậy. 

Nữ tử liều mạng cầu xin tha: "Hoàng thượng, ngài tha cho dân nữ đi, hoàng thượng............"

Nam tử không hề cử động, vẻ mặt hờ hững. 

Như Ngôn cũng không biết lấy đâu ra sức lực, một tay tránh ra, lúc cây côn rơi xuống, gắt gao bảo vệ bụng của mình. 

"Bốp......." một tiếng, nặng nề đập xuống, trên tay nữ tử, lập tức sưng đỏ một mảnh. 

Tiếng kêu lạnh thấu xương, thê lương không dứt. 

Thị vệ phía sau thấy thế, vội vàng lấy hai tay nàng bắt chéo sau lưng, siết lại thật chặt, không nhúc nhích được. 

Hèo thứ hai, tàn bạo đập xuống, âm thanh nặng nề, máu tươi bắn ra tung tóe. 

Bách Lý Hội căng thẳng, thân thể lui về phía sau hai bước.

"A............." Nữ tử bị đau, nhưng tâm lại càng đau đớn hơn. 

Từng hèo một, không chút lưu tình rơi xuống, toàn bộ, đều rơi trên bụng nàng