Mê Hoặc Song Vương

Quyển 5 - Chương 12: Chắn đao




Vân Khinh ra hiệu cho nha hoàn đem điểm tâm đặt lên bàn, xoay người kéo tay Liễu Nhứ: "Nhứ nhi, không nên trách hoàng thượng."

Liễu Nhứ oán hận rút tay về, hai mắt giận dữ trừng hai người: "Đừng giả mù mưa sa, các ngươi ai không hy vọng ta chết? Hoàng hậu, hừ, một nữ nhân thất sủng, cũng có tư cách để thương xót ta?"

Sắc mặt Vân Khinh khẽ biến, đôi môi lơ đãng run rẩy, muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không nói ra miệng. 

Bách Lý Hội khẽ cắn môi dưới, cười đến phóng túng: "Thật là không biết điều."

"Ngươi." Liễu Nhứ chỉ về phía nàng: "Ngươi phá hủy tất cả của ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Bách Lý Hội bỗng nhiên cười ha hả, cơ thể duyên dáng dưới lụa mỏng màu đỏ run run, khóe mắt, lại tràn ra những vệt sáng trong, qua một hồi lâu mới ngừng lại: "Sẽ không bỏ qua cho ta, Liễu Nhứ, là ta sẽ không bỏ qua cho ngươi mới đúng. Ngươi còn muốn dựa vào Liễu gia sao? Dựa vào chức thượng thư kia của cha ngươi sao?"

Liễu Nhứ nhất thời bị hỏi không phản bác được, chỉ là chớp mắt, nhìn hai người. 

"Hôm nay, ngươi cũng nếm thử loại tình cảnh tứ cố vô thân đi, nói cho ngươi biết, sáu mươi tám nhân khẩu của Liễu gia hôm qua đã bị chém, tịch thu hết gia sản rồi."

Nàng không tin, vẻ mặt trống rỗng nhìn chằm chằm hai người: "Không thể, sẽ không, hoàng thượng hắn............."

"Chính hoàng thượng hạ lệnh." Bách Lý Hội tiến lên một bước, "Ngay cả, một nha hoàn cũng không bỏ qua."

"Không.........." Hai tay Liễu Nhứ ôm chặt đầu, đau đớn vỗ vỗ: "Không phải như thế, không phải như thế................."

Vân Khinh bên cạnh cảm thấy không đành lòng, kéo tay áo Bách Lý Hội. 

Liễu Nhứ không ngừng giật búi tóc của mình, đã đứng bên bờ vực sụp đổ. 

Bách Lý Hội xoay người, không muốn nhìn nữa: "Tỷ tỷ, chúng ta đi."

Vân Khinh bất đắc dĩ lắc đầu, cùng nàng đi ra ngoài. 

Nữ tử phía sau, búi tóc thả xuống, hỗn độn không ngừng kéo xé. Khăn che mặt trên má cũng bị kéo xuống, hé ra dung nhanh bị hủy, một vết cắt thật sâu, sợ là vĩnh viễn không thể nào lành được. 

Tự bản thân biết bộ dáng của mình người không ra người quỷ không ra quỷ, cho dù hoàng thượng bằng lòng liếc mắt nhìn, sợ là kiếp này cũng không được sủng ái nữa. 

Diệt môn, ha ha, nàng nâng đôi mắt, rốt cuộc cũng hiểu được, quần áo màu đỏ hôm nay của Bách Lý Hội, hóa ra là vì Liễu gia bị diệt vong. 

Một tay sờ vào trong tay áo, chuôi cán lạnh như băng mang theo sắc bén, nằm trong tay nàng. 

Hai người phía trước vẫn chưa phát hiện ra, chỉ là tùy ý nói chuyện. 

"Muội muội, ta xem Nhứ nhi hiện nay như vậy, cũng xem như là báo ứng, để cho nàng sống ở lồng giam này đi."

Bách Lý Hội khẽ cười, môi mọng khẽ mở: "Tỷ tỷ khi nào thì đã mềm lòng như vậy rồi?"

"Dù sao, số của nàng cũng xem như đủ đau khổ rồi."

Nàng không nói gì, cười nhìn về phía trước. 

Vân Khinh chỉ đành phải thở dài quay đầu liếc nhìn lại, lại nhìn thấy một tay Liễu Nhứ cầm đao, hướng về phía Bách Lý Hội. 

Nàng đột nhiên dừng chân lại, theo bản năng đẩy mạnh Bách Lý Hội ra, Liễu Nhứ nhất thời không thu lại được, đâm thẳng vào. 

"Hoàng quý phi............." Điệp nhi ngoài điện kinh hô, vội vàng chạy vào trong. 

Hai tay Bách Lý Hội chống xuống đất, nhất thời đứng lên không nổi, căn bản vẫn chưa phản ứng kịp. 

Vì nàng bị đẩy ra, một đao này lại đâm vào vai trái của Vân Khinh, máu đỏ tươi ồ ạt chảy ra, một cánh tay bị máu nhuộm đỏ. 

Liễu Nhứ đẩy nàng ra, đi về phía Bách Lý Hội, Điệp nhi vội vàng đỡ nàng dậy, kéo về phía sau. 

Trong ánh mắt của nữ tử chỉ có một mảnh đỏ tươi, giống như mê say giết chóc, chỉ nhìn chằm chằm Bách Lý Hội. 

Một tay Vân Khinh đè lại đầu vai, hô to lên: "Người tới, người tới..................."

Tòa sân viện này, vốn là cùng lãnh cung cũng không khác nhau, cả một nha hoàn hầu hạ cũng không biết đang nhàn hạ ở đâu, đừng nói đến thị vệ công công. 

Hai tay Bách Lý Hội rỉ ra tơ máu, đau đớn chỉ có thể mở hai bàn tay, Điệp nhi vội vàng bảo hộ nàng ở sau người, vừa lui về sau. 

Vân Khinh thấy không có người, đành phải nhịn đau đớn, im lặng tiến lên, từ sau ôm lấy Liễu Nhứ: "Mau, mau..............."

Nữ tử liều mạng giãy giụa, khủy tay dùng sức, đánh thật mạnh vào chỗ đau của nàng. 

Bất chấp đau đớn, Vân Khinh làm thế nào cũng không buông tay, Điệp nhi cùng Bách Lý Hội chạy nhanh tới, một người một bên nắm lấy cánh tay nàng, khiến nàng không thể động đậy. 

Thị vệ nghe tin vội vàng chạy vào, bước lên phía trước ngăn Liễu Nhứ lại, nhưng nàng cũng giống như điên rồi, cười ha hả. 

"Ha ha............., ta muốn các ngươi chôn cùng."

"Tỷ tỷ, ngươi sao rồi?" Bách Lý Hội bất chấp cái khác, vội vàng cùng Điệp nhi đỡ Vân Khinh. 

Khuôn mặt nàng trắng bệch, lúc này mới cảm giác được đau đớn: "Đau quá."

Bách Lý Hội xoay người, liếc nhìn Liễu Nhứ: "Ban đầu, còn muốn tha ngươi một mạng.............."

Khi đưa Vân Khinh về tới tẩm cung, nàng đã đau đến ngất xĩu, cung nữ tới tới lui lui bưng nước sạch tiến vào. 

Bách Lý Hội bất an bước đi qua lại, lo lắng như vậy, giống như khi Gia Luật Thức bị Tuyết Hồ làm bị thương, thiếu chút nữa đã bị tàn phế. Hơn nữa, đều là vì nàng. 

"Xảy ra chuyện gì?" Tập Ám một thân hoàng bào, hiển nhiên là vừa bãi triều. 

Lòng khẩn trương căng thẳng bỗng chốc buông ra, Bách Lý Hội tiến lên, không nói tiếng nào, hai tay vòng ra phía sau hắn, cả khuôn mặt chôn vào ngực hắn. 

Tập Ám sửng sốt, không nghĩ tới nàng lại có động tác như vậy: "Hội nhi, làm sao vậy?"

Nàng khịt khịt mũi, nghẹn ngào nói: "Hoàng hậu bị thương, là thay ta cản một đao."

Tập Ám gật đầu, khi mới vừa tiến vào, thị vệ đã bẩm báo qua. 

"Tốt lắm, không có việc gì." Một tay hắn phủ lên tóc nàng, cúi đầu, mặc cho nàng ôm chặt lấy. 

"Hồi hoàng thượng, hoàng quý phi." Thái y xử lý xong miệng vết thương, lui về một bên: "Máu hoàng hậu đã ngừng chảy, chỉ là một đao này đâm quá sâu, e rằng sẽ lưu lại di chứng."

Bách Lý Hội từ trong ngực nam tử lui ra, trong ngực một hồi hỗn loạn: "Cái gì...........Di chứng?"

"Là lúc thời tiết âm hàn, sẽ càng đau nhức, tự nhiên cũng không thể linh hoạt như trước kia."

Nàng bước ra, đi về phía Vân Khinh. 

Nàng còn chưa tỉnh lại, ngủ lại cực kì an tĩnh, hai gò má vì mất máu mà lộ ra một màu trắng trong suốt, môi son càng không hề có màu sắc. 

Tựa như bị đau, nàng bất an giật giật thân mình, mồ hôi trên trán cũng chảy xuống. 

Môi khẽ mấp máy, Vân Khinh cũng là mở miệng gọi: "Minh vương gia............"

Bách Lý Hội kinh hãi, vội vàng quay đầu, thấy Tập Ám chỉ là ngồi một bên, nghe ngự y nói chuyện, tựa hồ cũng không có phản ứng gì. 

Nàng lắc đầu, ý thức lại càng mơ hồ. 

Sợ nàng lại nói sai điều gì, Bách Lý Hội vội vàng đứng lên, một tay kéo Tập Ám: "Hoàng thượng, chúng ta trở về đi."

Hắn liếc nhìn Vân Khinh trên giường, sợ hắn sinh nghi, sóng mắt Bách Lý Hội lưu chuyển, duỗi tay đến trước mặt hắn: "Đập đau quá a."

Quả nhiên, một tay Tập Ám ôm eo nàng, dùng sức bấm một cái: "Tại sao không nói sớm."

Nàng chỉ cười, trên tay lại đau không dám động. 

"Hồi cung." Tập Ám phân phó thái y bên cạnh đích thân đốc thúc sắc thuốc, Bách Lý Hội cũng không yên tâm để Điệp nhi lưu lại. 

Trong tẩm cung, nha hoàn đã sớm chuẩn bị tốt nước sạch, trên bàn, bày ra vài lọ thuốc mỡ. 

Vết máu trên tay đã khô cạn, vừa động, liền thấy đau đớn. 

Hai tay Tập Ám chụp lên mu bàn tay nàng, đem thả vào trong nước ấm. 

Thân thể Bách Lý Hội run lên, rút lại, liền bị hắn nắm chặt lại, lui không được. "Vết thương phải được xử lý sạch." 

Nàng bất đắc dĩ, không động nữa. 

Ngâm một hồi lâi, nước trong bồn cũng biến thành đỏ sậm, Tập Ám đem tay nàng đặt vào lòng bàn tay mình, lấy khăn lông bên cạnh lau chùi. 

Bách Lý Hội cố nén, điểm đau đớn ấy không tính là cái gì. 

Tập Ám đem thuốc mỡ thoa vào lòng bàn tay mình, chậm rãi chà ra, làm cho trên tay đều là thuốc mỡ, lại đem bàn tay Bách Lý Hội dán lên tay mình: "Như vậy sẽ không đau nữa."

Nàng bổ nhào cười ra tiếng: "Thế nào lại học được cái này, lừa gạt tiểu hài tử a."

"Là mẫu hậu dạy, lúc nhỏ, ta không chịu bôi thuốc, mỗi lần đều bị lừa."

Bách Lý Hội gật đầu đồng ý: "Quả nhiên là không đau nữa."

"Thật sao? Trước kia tại sao ta không có cảm giác như vậy?"

Hắn tiếp tục xoa lòng bàn tay, dường như thật sự tin. 

Tập nhẹ cúi thấp thân thể, chỗ xương quai xanh, quét xuống vẻ diễm lệ như ẩn như hiện mà nàng đã quá quen thuộc, chỉ cảm thấy lồng ngực co rút đau đớn. 

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, hai tay đặt lên vai nàng: "Hội nhi, ngươi có phải hay không đang nghĩ đến ta?"

Bách Lý Hội tránh tầm mắt của hắn: "Cái gì?"

Tập Ám kéo một tay nàng, đặt lên chỗ xương quai xanh của mình: "Nơi này, vừa mới đau một cái."

Thấy Bách Lý Hội không nói, hắn nghiên người ôm nàng ngồi trên đùi mình, ngón tay nhẹ nhàng cởi bỏ vạt áo trước của nàng. 

Dây lưng phía sau bị kéo rớt ra, trước ngực nàng, cực kì nhẵn bóng. 

Tập Ám chôn sâu xuống dưới, đầu lưỡi ẩm ướt nhẹ nhàng liếm, cúi đầu, dùng sức mút lên. 

Đôi tay Bách Lý Hội ôm lấy cổ hắn, môi mọng hé mở, lộ ra hương thơm mê hoặc. 

Hắn ngẩng đầu, Bách Lý Hội chỉ cảm thấy trước ngực chợt lạnh, liếc nhìn, trên da thịt trắng nõn như ngọc, nở ra một đóa nhụy hoa đỏ thắm, là hắn dùng môi mút ra. 

Quần áo được cởi ra hết, Tập Ám theo thói quen ôm nàng trước người: "Hôm nay có sợ không? Ngủ sớm đi, ta không chạm vào ngươi."

Bách Lý Hội mệt mỏi gật đầu, tuy là ban ngày, nhưng thật sự muốn ngủ: "Ngươi..........tay đừng lộn xộn."

Nàng mơ mơ hồ hồ, cũng không nghĩ nhiều như vậy, liền ngủ thiếp đi. 

Vân Khinh đến ngày thứ hai mới tỉnh lại, Liễu Nhứ cũng bị biếm thẳng vào lãnh cung, tha cho một mạng, cũng là sống không bằng chết, kiếp này không thể bước ra khỏi đó một bước. 

Chỉ có Bách Lý Hội biết rõ, một ngày Liễu Nhứ không chết, ân oán giữa các nàng sẽ không tiêu tan. 

Vân Khinh nửa nằm trên giường, trên người chỉ mặc một bộ quần áo màu trắng, sắc mặt cũng khôi phục vài phần. 

Bách Lý Hội bưng thuốc bổ đã nấu xong, nhẹ nhàng múc một muỗng đưa đến bên miệng nàng: "Uống một chút đi, là hoàng thượng cố ý dặn dò Ngự thiện phòng chuẩn bị đó."

Vân Khinh liền kề vào mép muỗng uống một ngụm, đầu lưỡi dính một cỗ hương vị nhàn nhạt, tràn ngập trong cổ họng. 

"Tỷ tỷ, ngày hôm qua cảm ơn ngươi."

Nàng lắc đầu, Điệp nhi bên cạnh lấy khăn gấm, lau đi vết nước thuốc đọng trên môi nàng, "Ta vẫn luôn giúp ngươi, muội muội." Vân Khinh cười nhìn về nơi xa: "Từ nhỏ, cha ta đã quản ta cực kì nghiêm khắc, trước khi gả vào Tây Quận phủ, ta ngay cả đường phố Trường An cũng chưa hề đi qua."

Nha hoàn một bên khi Bách Lý Hội ra hiệu, đều đã lui ra ngoài, âm thanh của nàng mang theo vẻ yếu ớt lúc mới khỏi, mong manh không chịu nổi gió. 

"Vậy, ngươi và Minh vương gia làm sao biết nhau?"

Vân Khinh thu hồi ánh mắt, đáy mắt đột nhiên thoáng hiện vẻ khác thường: "Đó là lúc dạ yến ở trong cung, hắn ngồi trước mặt ta, tất nhiên, đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau." Nàng dừng một chút, "Mỗi lần, cơ hội gặp mặt của chúng ta chỉ có trong hoàng cung, một năm, cũng gặp không được vài lần."

"Nhưng, vì sao ngươi lại gả cho hoàng thượng?"

Vân Khinh chua xót nhìn xung quanh: "Vì sao, vì cha ta, cha ta vì cái gì, đương nhiên chính là ngôi vị hoàng hậu này." 

Hóa ra, cũng không phải xuất thân tốt, liền nhất định sẽ hạnh phúc. 

"Ta cũng không có bằng hữu, một người cũng không có, từ nhỏ cũng chỉ có nha hoàn trong phủ sống cùng ta, cha ta nói, tương lai sẽ là hoàng hậu, không nên cùng những đứa nhỏ lỗ mãng chơi đùa."

Bách Lý Hội thả chén thuốc trong tay, cuộc sống như vậy, chính mình làm sao lại chưa từng trải qua?

Từ nhỏ, cũng chỉ có bà vú cùng Tiểu Mai sống cùng nàng, ở Bách Lý phủ nhận hết tủi nhục, không mảy may cảm nhận được một tia ấm áp nào. 

"Hoàng thượng, ngoại trừ danh hiệu hoàng hậu này, tất cả cũng đều không thể cho ta." Ánh mắt Vân Khinh nhìn nàng, nhiều hơn một phần hâm mộ thâm sâu: "Ta rất hy vọng, ta có thể giống như ngươi." 

Bách Lý Hội đứng lên, đem ánh nến trong đèn sa thắp sáng lên, nỗi khổ của ai đó, nàng làm sao biết được?

Ngọn lửa đột nhiên chuyển động, lúc sáng lúc tối, cánh cửa bị mở ra, lần nữa khép lại. 

"Vân nhi.........." Minh vương gia một thân quần áo màu đen, vẫn chưa thấy Bách Lý Hội bên cạnh, chỉ là hướng về phía nữ tử trên giường. 

Vân Khinh trừng mắt, lộ ra khuôn mặt tràn ngập kinh ngạc: "Ngươi, sao ngươi lại tới đây?"

"Nghe nói ngươi bị thương, ta không yên tâm." Hắn tiến lên, ngồi bên cạnh giường. 

Vân Khinh liếc nhìn bên ngoài: "Ngươi không muốn sống nữa sao, nhanh trở về đi.............."

"Không." Minh vương gia khăng khăng cầm một tay nàng, đặt lên má mình: "Cho ta ở lại một chút."

Bách Lý Hội đứng một bên, khẽ lên tiếng: "Minh Vương gia."

Hắn liếc mắt, khẽ gật đầu: "Hoàng quý phi cũng ở đây."

Bách Lý Hội nhìn hai người nắm chặt tay, khóe môi nở nụ cười: "Minh vương gia đối với hoàng hậu tình thâm như vậy, có hay không nghĩ tới, mang nàng đi?"

Ánh mắt hắn hiện lên một cỗ u lãnh, nhìn thẳng vào Bách Lý Hội. 

"Chẳng lẽ, Vương gia luyến tiếc quyền thế lần nữa nắm trong tay?"

Minh vương gia nhẹ giọng giễu cợt: "Hoàng quý phi nghĩ thật chu toàn." 

Bách Lý Hội dựa vào trước cửa sổ, ánh nến vàng nhạt khẽ lay động, tưng bừng nhảy múa trên khuôn mặt trắng nõn của nàng: "Nếu như muốn giành lấy, vương gia chỉ có thể tự tìm lấy kết cục thảm hại, một năm trước, cho dù có người Liêu tương trợ, cũng không xác định có thể đoạt được giang sơn."

Hắn không nói gì, cũng là lẳng lặng nghe.