Mê Hoặc Song Vương

Quyển 4 - Chương 9: Tin nàng




Ôn Nhứ vừa trở về, liền trực tiếp đi cầu kiến Thái Hậu.

Vết thương trên mặt, còn chưa xử lý. 

"Mẫu phi." Nữ tử quỳ gối trước người nàng, một tay che chặt gò má.

"Đây là làm sao vậy?" Ôn Nhứ tuy là người Hán, nhưng vì một phần cơ trí, mà nhận được ân sủng của Thái hậu. 

"Mẫu phi, Bách Lý Hội kia, nàng không chết." Nàng thuận thế ghé vào trên hai đầu gối Thái hậu, lệ rơi đầy mặt. 

"Làm sao có thể?" Thái hậu sửng sốt kéo nàng, "Kịch độc như vậy, không có khả năng."

"Là thật, Nhứ nhi tận mắt thấy." Ôn Nhứ ngẩng đầu, hoa lê đẫm lệ chỉ vào gò má trên mặt mình, "Mẫu phi, mặt ta, chính là nàng làm cho bị thương."

"Cái gì? Nàng còn như thế nữa." Âm thanh của Thái hậu xen lẫn tức giận ở một bên truyền ra: "Còn thất thần ở đó làm cái gì? Còn không mau tuyên thái y."

"Dạ." Bọn nha hoàn vội vàng chạy ra ngoài, không dám chậm trễ. 

Thái y nhẹ nhàng xử lý hoàn tất vết thương trên mặt Ôn Nhứ, đưa ra một toa thuốc. 

"Thế nào rồi." Thái hậu lo lắng gọi thái y, hỏi thăm.

"Hồi Thái hậu, cũng không đáng ngại, chỉ là bị thương ngoài da, bôi thuốc mỡ một chút, nửa tháng sau liền có thể khôi phục bình thường, nếu là sâu hơn một tấc, sợ là dung mạo của trắc phi, sẽ bị hủy."

"Cái gì?" Ôn Nhứ nghĩ lại mà sợ xoa gò má, nếu như bị hủy dung, tâm của vương, liền càng khó tìm về rồi. 

"Tốt lắm, lui xuống đi." Thái hậu phất phất tay, thái y bên cạnh cầm hòm thuốc, lui ra ngoài.

"Mẫu phi." Nhứ nhìn khuôn mặt bị băng bó trong gương, căm hận không dứt. 

"Đi." Thái hậu đột nhiên đứng dậy, kịch độc như thế, cuối cùng cũng không lấy được mạng nàng. 

Bách Lý Hội nằm dài trên mặt bàn trong nhà, đôi mắt thất thần, ngơ ngác lo lắng. 

Tinh Không vừa mới bôi thuốc, liền thấy Thái hậu cùng Ôn Nhứ cùng đi vào sân viện, cảm thấy một trận khẩn trương, vội vàng nghênh đón: "Nô tỳ tham kiến Thái hậu, Nhứ phi."

"Nữ tử người Hán kia đâu?" Thái hậu nâng lên hai mắt, nhìn trong viện. 

"Tinh Lam" Bách Lý Hội quay đầu nhìn nữ tử bên người: "Vương đâu?"

"Sáng sớm đã đến tràng huấn luyện rồi."

"Ngươi đi kêu hắn trở về, cứ nói........." Bách Lý Hội một tay nâng đầu, suy nghĩ một chút: "Cứ nói, ta lại vừa hộc máu."

"Dạ." Nữ tử ngoan ngoãn nhận lệnh, nhẹ nhàng nhảy lên, liền đạp ngói lưu ly trên mái nhà, xuống chỗ chuồng ngựa. 

Bách Lý Hội thu hồi tầm mắt, vẫn không hề nhúc nhích.

"Thái hậu, ngài không thể đi vào." Tinh Không ngăn ở một bên, nửa bên mặt vẫn chưa hết sưng. 

"Ngươi........." Ôn Nhứ tiến lên, nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi còn muốn ngăn cản sao?"

"Nô tỳ chỉ là nghe theo mệnh lệnh của Vương." Vẫn như cũ, giọng nói không hề có độ ấm. 

"Thức nhi đâu?" Thái hậu đáp lại liếc nhìn nữ tử trên lầu, quả nhiên, còn sống. 

"Vương đi tràng huấn luyện."

"Thế nào, ngươi ngay cả Thái hậu cũng dám ngăn cản?" Ôn Nhứ tiến lên, lực đạo trên tay lần nữa vung xuống. 

Lần này, cũng không đánh trên mặt Tinh Không, nữ tử trước mắt nhẹ nhàng tránh được. 

Tay Ôn Nhứ xấu hổ dừng ở không trung, Bách Lý Hội ở phía xa xa, không nhịn được cười lên tiếng. 

"Người tới, bắt lấy cho ta." Thái hậu lui ra sau một bước, trên mặt trầm tĩnh, không chút biểu cảo, nhưng mà, cuối cùng cũng là ẫn nhẩn, hết sức căng thẳng. 

Hai thị vệ đi theo phía sau tiến lên, rút ra bội đao ngang hông. 

Thân thể Tinh Không đột nhiên động một phát, cấp tốc tiến lên, một tay vừa nắm chặt cổ tay một nam tử, hầu như không nhìn thấy nàng dùng đến bao nhiêu lực. Bội đao của hai người, không hề báo trước liền rơi xuống đất, tay nàng, một lần nữa giơ lên, ngay giữa đường giao nhau giữa đỉnh đầu vào hai lỗ tai nhọn điểm một chút. Hai người oai phong ban đầu, lại mềm nhũn tê liệt ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự."

Thân mình Bách Lý Hội đứng lên, lại ngồi trở về, Gia Luật thức nói không sai, có các nàng là đủ rồi. 

Tinh Không vẫn tiếp tục ngăn ở phía trước, cứ giằng co như vậy, cho đến khi Tinh Lam tìm Gia Luật Thức về.

"Mẫu phi." Gia Luật Thức tiến lên hành lễ, trên mặt, mang theo một tia không vui.

"Thức nhi, ngươi như vậy, quả thực là cả mẫu phi đều đã không để vào mắt rồi hả?" Thái hậu nhìn ái tử của mình, có chút đau lòng. 

"Mẫu phi, đây là ngài đã đáp ứng rồi, huống hồ, nơi này chỉ có một mình Hội nhi, ta chỉ cảm thấy, ngài không có lý do gì để tới nơi này." Gia Luật Thức liếc nhìn nữ tử trên lầu, sau khi xác định nàng không có việc gì, cục đá trong lòng, mới buông xuống. 

"Không có lý do, ngươi có từng trở lại Vương phủ không? Ngươi còn nhớ rõ vương phủ, còn nhớ rõ ngươi ngày xưa sủng ái phi tử nào không?" Thái hậu đem Ôn Nhứ bên cạnh kéo lên phía trước: "Nhìn xem, chính là nữ tử ngươi mang về này, thiếu chút nữa đã lấy mạng của Nhứ nhi."

Gia Luật Thức lạnh nhạt nhìn qua nữ tử: "Ta nói rồi, nếu ai tự tiện xông vào, bổn vương sẽ không tha thứ." Ánh mắt xẹt qua mặt nữ tử, dừng trên người Thái hậu: "Ngay cả mẫu phi, ngài cũng thế."

"Ngươi, ngươi vì một nữ tử." Thái hậu nhìn về phía Bách Lý Hội, trên mặt bình tĩnh, rớm nước mắt. 

"Mẫu phi, nếu như ngài khăng khăng bức bách ta, ta vẫn là câu nói kia, đến lúc đó, ta chỉ có thể mang theo Hội nhi, rời khỏi đây." Gia Luật Thức xoay người: "Ta chỉ muốn cho nàng một nơi yên tĩnh, không để nàng bị người khác quấy rầy, chỉ thế thôi."

Bách Lý Hội đứng lên, từng bước đi xuống nhà sàn.

Thái hậu không nói một lời, Ôn Nhứ bên cạnh, chỉ là ai oán nhìn hắn, ánh mắt hắn, đã sớm không còn ở trên người nàng nữa.

Bách Lý Hội chỉ nghĩ, trong thời gian còn lại, sống thật tốt, không để vì những chuyện vô nghĩa mà phiền lòng. 

"Thân thể khó chịu sao?" Gia Luật Thức tiến lên, dắt tay nàng. 

Bách Lý Hội lắc đầu, cúi đầu ở một bên. 

"Vương." Ôn Nhứ cuối cùng nhịn không được, tiến lên một bước, giữ chặt tay áo hắn, "Nàng thiếu chút nữa đã giết ta."

Gia Luật Thức liếc nhìn trên mặt nàng, "Hội nhi, không phải là người như thế."

Bách Lý Hội đột ngột ngẩng đầu, giọng điệu rất quen thuộc. 

Một người khác cũng từng nói như vậy, chẳng qua, hắn nói đúng lắm, Duyệt nhi, không phải là người như thế. 

Thì ra, đây chính là chỗ che giấu tốt nhất. 

Giống như Ôn Nhứ giương nanh múa vuốt như vậy, nhất định là không được lòng người. 

"Vương, ngươi không tin ta sao?" Nữ tử chớp chớp đồng tử như nước, trong mắt, tràn đầy đau xót. 

Lại là, lời nói như vậy. 

Bách Lý Hội đột nhiên nhận ra, lúc trước khi bản thân hỏi câu này, thì có bao nhiêu ngu xuẩn. 

Kết luận như vậy đã sớm ở trong lòng nam tử, mọc rễ nảy mầm, không gì phá nổi. 

"Tin, ngươi làm sao để cho ta tin ngươi, Nhứ nhi, đừng tùy hứng nữa." Gia Luật Thức kéo tay nàng xuống, nam nhân, thời điểm vô tình, hóa ra có thể đoạn tuyệt đến như thế. 

"Không, Vương, ngài nhất định phải tin ta." Ôn Nhứ lại lần nữa tiến lên, theo hốc mắt, nước mắt chảy xuống. 

Còn muốn tiếp tục dây dưa sao? Nhất thời, nhưng lại không biết nàng ta đã ngây ngô, lại còn ngu ngốc. 

Không khỏi, sinh ra vài phần thương hại. 

"Đều là ngươi." Ôn Nhứ bỗng nhiên dùng sức hướng về Bách Lý Hội đẩy một cái, may là, Tinh Lam ở phía sau kịp thời đỡ lấy. 

"Nhứ nhi." Gia Luật Thức đồng loạt bắt được cổ tay nàng: "Ngươi bảo bổn vương, như thế nào tin ngươi?"

"Khóe miệng nở ra nụ cười lạnh nhạt, vừa học được một chiêu, lúc thích hợp, phải chịu đựng. 

"Vương, ngài một điểm cũng không nghĩ đến tình nghĩa trước kia sao? Thật là nàng, mũi tên của nàng, thiếu chút nữa đã lấy mạng ta." Im lặng biến thành khóc nức nở, nàng, đã gần như sụp đổ. 

"Hội nhi." Hắn lúc này mới quay đầu lại "Thật không?"

Chỉ là mang tính chất hỏi dò, không cần kết quả.

Bách Lý Hội mở mắt ra, mang theo đau khổ nhàn nhạt, cùng với vẻ mặt ngỡ ngàng: "Hôm nay ta luôn ở trong viện, cũng không có gặp qua Nhứ phi."

Thề thốt phủ nhận, giả vờ, phát huy khả năng diễn trò. 

Chuyển về hai nha hoàn phía sau dò hỏi: "Thật không?"

"Đúng vậy, chúng ta vẫn luôn ở bên cạnh chủ tử, chưa hề xuất phủ." Hai người cung kính trả lời, trên mặt, vẫn không có chút biểu cảm nào. 

Nam tử xoay người, không nói thêm một lời.

Đã cực kì hiểu rõ, xem như im lặng tuyên án. 

Ôn Nhứ đau xót lắc đầu: "Không, các nàng cùng một phe, tự nhiên sẽ giúp đỡ nàng nói chuyện."

Biết rõ là một phe, cư nhiên còn muốn yêu cầu chứng minh. Bách Lý Hội nhìn về chỗ khác, lười phản ứng lại. 

Thấy hắn thật lâu vẫn không có âm thanh nào, cuối cùng Ôn Nhứ thất vọng nở nụ cười khổ. 

Lòng thiên vị, rõ ràng như thế. 

Tiến lên vài bước, lần nữa một phen đẩy nữ tử, Bách Lý Hội lui về phía sau, ngã trong lòng Gia Luật Thức. 

Bao nhiêu tình huống tương tự, là nàng nhiều lần xâm phạm, vậy thì đừng trách nàng. 

Thử khụ khụ vài cái, lúc này, nếu có thể ho ra máu, thì hoàn mỹ rồi. 

"Hội nhi, làm sao vậy."" Gia Luật Thức lo lắng nâng đầu nàng lên, mang theo một chút khẩn trương. 

Bách Lý Hội khẽ lắc đầu, đột nhiên, chỗ yết hầu nổi lên một hồi ngai ngái, thân thể thở hổn hển. 

"Phốc" một tiếng, máu đỏ thẫm, bắn ra tung tóe. 

"Hội nhi......" Nam tử hoảng loạn ôm lấy Bách Lý Hội, xoay người: "Mẫu phi, mời các ngươi trở về đi, đây, là một lần cuối cùng, còn có ngươi, ngoan ngoãn trở lại Vương phủ đi, bổn vương không muốn gặp lại ngươi."

Thanh âm của Gia Luật Thức, lộ ra một loại lạnh lùng sâu xa khó hiểu, tàn nhẫn. 

Một tay Bách Lý Hội khoát lên vai hắn, quay đầu nhìn Ôn Nhứ, nàng lúc này, cứ thế vẫn chưa phản ứng kịp, chỉ nhìn bóng lưng Gia Luật Thức, 

Khóe miệng Bách Lý Hội khẽ nổi lên một chút ý cười, hướng về nàng, nở ra nhàn nhạt. 

Nữ nhân đấu đá, hóa ra, quyền quyết định thắng bại sau cùng, vẫn là ở trên thân nam nhân. 

Giữa ngực một hồi nặng nề, một dòng nước ấm chạy thẳng lên cổ, khóe miệng, chảy ra vệt máu đậm đặc. 

Xem ra, người xấu vẫn là không đảm đương nổi. 

Ôm Bách Lý Hội trở lại giường, Hàn Hữu Thiên cũng hợp thời theo vào. 

Sau khi bắt mạch, thân mình lùi ra sau: "Không có việc gì, nghỉ ngơi là tốt rồi."

Bách Lý Hội ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cũng là mệt mỏi. 

Đợi cho tiếng hít thở của nàng ổn định, hai người khẽ nhấc chân, đi ra ngoài. 

Bên trong thư phòng tỏa ra mùi xạ hương nhàn nhạt, trên bàn điêu khắc màu tím bên cạnh, đốt tinh dầu nhẹ nhàng khoan khoái, khiến người ta mang theo vài phần tàn nhẫn thanh tỉnh lại. 

"Hàn Hữu Thiên, cả ngươi cũng không có cách nào sao?" Gia Luật Thức ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, một tay day day trán. 

"Hàn Hữu Thiên khẽ lắc đầu: "Trước kia, ta mang máng nghe sư phụ đề cập qua, bệnh trạng giống như vậy, cũng là một nữ tử, được trị liệu, nhưng mà thời gian chưa đến một năm, đã chết. Vả lại, trong y thuật căn bản là chưa hề ghi chép lại phương pháp chữa trị căn bệnh này, có lẽ, chỉ là một truyền thuyết." 

Gia Luật Thức ngẩng đầu lên, trong đôi mắt, có chút thần thái: " Mặc kệ thế nào, cũng phải cược một lần."

Hàn Hữu Thiên gật đầu: "Vương, lúc đầu, ta muốn xin ngươi thỉnh giáo sư phụ, sự phụ mặc dù quanh năm ở thâm sơn, nhưng, chưa bao giờ buông tha việc tìm kiếm phương pháp chữa khỏi cô đĩnh, này, cũng là điều duy nhất hắn chinh phục không được."

Gia Luật Thức gật đầu, liền đáp ứng. 

Cho dù là một tia hy vọng, cũng không thể bỏ lỡ. 

Hàn Hữu Thiên đi chính là mấy tháng, một chút tin tức cũng không có. 

Bách Lý Hội rốt cuộc cũng hiểu rõ, loại tâm tình chờ chết là thế nào. 

Có đôi khi, đột nhiên nghĩ đến Nam Triều, nơi đó đã từng là nhà của nàng. 

Cùng với số lần ho ra máu tăng nhiều, thân thể cũng nhanh chóng suy yếu. 

Bách Lý Hội tựa đầu gối trên vai Gia Luật Thức, đôi mắt tùy ý nhìn một chỗ: "Gia Luật Thức, ngươi nói có phải hay không là báo ứng, ta giết hài tử của mình, hiện tại, ông trời liền muốn thu hồi mạng của ta rồi."

"Sẽ không, muốn thu cũng là thu của ta trước." Gia Luật Thức gối cằm trên đầu nàng, nhẹ nhàng cọ xát. 

Thái hậu cùng Liễu Nhứ quả nhiên đã không còn tới nữa, cũng là, vui vẻ thanh tĩnh. 

Hàn Hữu Thiên im lặng đứng phía sau, không đành lòng quấy rầy. 

Qua hồi lâu, thấy hai người vẫn trầm mặc như vậy, hắn mới tiến lên vài bước hành lễ: "Vương, thuộc hạ đã trở lại."

Gia Luât Thức xoay người, trên mặt mang theo mong ước đã lâu không gặp: "Hàn Hữu Thiên, thế nào rồi."

Hắn chỉ là quỳ gối bên cạnh, cũng không nói gì.

Một tay Bách Lý Hội nhẹ nhàng khoát lên tay Gia Luật Thức: "Bệnh này, há lại nói trị liền trị được."

Hàn Hữu Thiên ngẩng đầu, bất đắc dĩ tự trách mình nhiều hơn: "Sư phụ dốc lòng nghiên cứu, vẫn không thể thấu triệt được, điều duy nhất có thể xác định là, truyền thống nhất, cũng là cực đoan nhất, dùng độc, cô đĩnh mặc dù không phải là do độc tố gây ra, nhưng là sau khi bị ứ đọng trong người, dính vào nội tạng, cuối cùng thành độc."

"Dùng độc?" Gia Luật Thức phức tạp nhìn nữ tử trong lồng ngực: "Độc gì?"

Hàn Hữu Thiên không nói gì lắc đầu, khi Gia Luật Thức ra hiệu, đứng lên. 

"Độc vật trong thiên hạ, tính ra cũng mấy vạn, phương pháp duy nhất chỉ có một." Hắn liếc nhìn hai người một cái, cuối cùng nói: "Thử từng loại một."

"Cái gì?" Gia Luật Thức nhíu chặt hai hàng lông mày: "Không thể."

Bách Lý Hội đứng lên, hướng về hắn, ngồi xổm trước người hắn: "Gia Luật Thức, ngươi đã quên sao? Ta đã là bách độc bất xâm a." Nàng cố gắng nói thật thoải mái, nhưng vẫn để lộ ra một chút khổ sở đang che giấu. 

"Hội nhi." Gia Luật Thức chỉ kêu lên một tiếng, liền trầm mặc, cứng ngắc nghĩ không ra, lý do khác. 

Bách Lý Hội nghiêng đầu đi, nhìn về phía Hàn Hữu Thiên: " Ngươi dự định trước tiên cho ta thử độc gì hả?"

"Lưỡi động vật cùng Mạn Đà La lần trước đã có thể loại trừ, kế tiếp trước tiên bắt đầu tiến hành từ linh lan, nếu như, độc của thảo dược không thể giải, vậy cũng chỉ có khả năng là độc vật, lấy máu của chúng, lấy độc chế độc."

Bách Lý Hội tuy là gật đầu, nhưng trong lòng lại không có một điểm đạt được nào cả. 

Uống thuốc độc, khi dược tính phát tác, đau đớn như vậy, há lại nói chịu liền chịu được.