Một hồi đến Vương phủ, Bách Lý Hội liền tìm bóng dáng Tập Ám ở xung quanh: "Vương gia đâu?"
Thị vệ đứng quy cũ ở một bên đáp lại: "Hồi Hội phi, Vương gia được Minh Vương gia mời ra ngoài."
Bách Lý Hội đi đến lương đình bên cạnh, lại là Minh Vương gia.
Ngồi xuống ghế đá, nàng nhấc một tay khẽ xoa bụng, người không biết nội tình còn tưởng rằng, khóe miệng nàng câu lên, nở ra một nụ cười ngây ngô.
Liễu Duyệt nhìn ánh mặt trời sáng rỡ, trong ánh mắt, ham muốn cầu sinh dần dần sâu thêm, thân thể, đã ngày càng lụn bại.
Ở chỗ không xa, liền nhìn thấy Bách Lý Hội lẳng lặng ngồi, nha hoàn bên cạnh sau khi nàng trở về, liền đi theo bên cạnh.
"Khụ, khụ." Liễu Duyệt đem khăn gấm chụp lên khóe miệng, quét xuống một màu đỏ tươi, nhìn thấy đã là thói quen rồi.
"Nhứ nhi, ngươi giúp ta đi gọi Vương gia trở về, hiện tại bọn họ, khẳng định là ở tại Minh Vương phủ." Nàng nhìn Liễu Nhứ bên cạnh, một tay vịn trên cổ tay của nha hoàn.
"Tỷ, vương gia lát nữa sẽ trở lại, trước tiên ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt đi." Liễu Nhứ lo lắng nhìn nàng: "Xem ngươi kìa, nhanh trở về phòng đi."
Liễu Duyệt yếu ớt lắc đầu, môi tái nhợt khô nứt: "Ngươi nhanh đi gọi Vương gia, vừa nhìn thấy hắn, thì ngay lập tức gọi hắn trở về, ta, ta đã không còn khí lực nữa rồi."
"Được, ta sẽ lập tức trở lại." Liễu Nhứ hoảng sợ bước vài bước: "Tỷ, ngươi chờ ta trở về a."
Liễu Duyệt vô lực gật đầu, cả người tựa vào người nha hoàn bên cạnh.
Nhứ nhi, tỷ tỷ đã sắp chết rồi, để cho ta, vì ngươi, vì Liễu Gia chúng ta, làm một việc cuối cùng đi.
Liễu Duyệt liếc nhìn nữ tử chỗ lương đình, liền mở miệng: "Đưa ta đến lương đình đi."
"Dạ." Nha hoàn bên cạnh khép chỉnh lại áo choàng trên người nàng cho tốt, liền nâng đỡ nàng đi về phía trước.
Nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, Bách Lý Hội xoay nửa người lại, thấy đúng là Liễu Duyệt, tâm tình vừa mới tốt lên, giờ hầu như không còn rồi.
Nha hoàn đỡ nàng ngồi xuống phía đối diện, Liễu Duyệt nhìn nàng, cố gắng nở một nụ cười: "Hội phi, từ khi ta trở lại vương phủ, chúng ta vẫn chưa nói chuyện cho tốt."
Bách Lý Hội nhìn nàng, đứng lên: "Ta trời sinh không thích dây dưa, cho nên, ngươi vẫn là tìm người khác nói chuyện đi."
Liễu Duyệt vươn một tay, nắm chặt mép váy của nàng: "Thời gian của ta không còn nhiều, ân oán trước kia, ta cũng không nghĩ đến nữa, chỉ muốn thái thái bình bình sống quãng đời còn lại, người ngồi cùng ta một lát, được không?"
Bách Lý Hội cúi đầu, nếu như, nàng vẫn là Bách Lý Hội của trước đây, thì khẳng định là sẽ lưu lại, nhưng mà, nàng bây giờ đã biết rõ, Liễu Duyệt này, tâm cơ so với Liễu Nhứ lại càng thâm sâu hơn. Chỉ từ chuyện Tiểu Lục chết, liền có thể nhìn ra.
Ẩn núp, sâu như vậy.
Sợ là sợ, giống như lần trước, tránh cũng tránh không khỏi, trình diễn khổ nhục kế.
Liễu Duyệt thấy Bách Lý Hội cứ khăng khăng phải đi, dứt khoát đứng lên dây dưa.
"Bách Lý Hội, hôm nay, để cho ân oán giữa ngươi và Liễu gia, giải quyết ở đây đi." Liễu Nhứ cười vặn chặt hai vai nàng: "Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết trong tay ta."
"Ngươi buông ta ra." Đôi tay Bách Lý Hội vừa dùng lực, Liễu Duyệt liền suy yếu ngã về sau, nha hoàn bên cạnh vội nâng nàng dậy.
"Đến lúc rồi." Nữ tử liếc nhìn phía trên một cái: "Ngươi biết không? Ta lưu luyến nơi nào biết bao nhiêu, không muốn chết biết bao nhiêu?" Vệt nước trong suốt đắng chát chảy ra khóe mắt: "Nhưng là, ta lại lựa chọn chết có ý nghĩa, chí ít, tác thành cho người ta vẫn còn vướng bận"
Bách lý Hội theo bản năng lùi bước về sau, mà Liễu Duyệt lúc này, lại giống như hồi quang phản chiếu, trên mặt lộ ra một chút hồng nhuận.
"Vô Thái, chúng ta trở về." Nữ tử không hề nhìn Liễu Duyệt, vòng qua bàn đá, vừa định bước đi.
"Ha ha." Kèm với tiếng cười quái dị của Liễu Duyêt, cuối cùng nàng tiến lên một bước, ôm Bách Lý Hội vào lòng: "Cho dù chết, ta cũng phải vì ca ca báo thù."
Bách Lý Hội cúi đầu, liền thấy vết máu theo quần áo của mình, một giọt lại một giọt, cuối cùng rót thành từng dòng, chảy xuống.
Liễu Duyệt khẽ lui thân, trên bụng, cắm một cây đao.
Trên hai tay nàng đều là máu, trên quần áo của Bách Lý Hội cũng vậy.
Nàng mạnh mẽ nắm lấy tay Bách Lý Hội, che lại trên chuôi đao.
"Không." Nàng liều mạng giãy giụa, lấy mạng sống để đổi lại trò chơi như vậy, tại sao lại muốn tìm tới mình?
Mặc kệ là dùng sức như thế nào, nhưng thủy chung vẫn không tránh được, cư nhiên trước khi chết, khí lực lại lớn đến như vậy.
"Duyệt phi..........." Nha hoàn bên cạnh kinh hoảng, kêu to lên.
Nhưng, từ đầu đến cuối vẫn không hề tiến lên ngăn lại.
Liễu Duyệt nắm tay Bách Lý Hội, cố gắng dùng sức, cầm đao rút ra.
Lưỡi đao bén nhọn cắt qua bàn tay nàng, Bách Lý Hội chỉ cảm thấy một trận đau đớn, máu của hai người, lập tức dung hòa.
Không chút do dự, Liễu Duyệt cầm tay nàng, hung hăng đâm xuống đao thứ hai.
"A................" Khuôn mặt Liễu Duyệt lại trở nên tái nhợt, khóe miệng bị cắn chảy ra nhiều vết đỏ thẫm.
Bổ nhào xuống đất một tiếng, máu tươi trong miệng lần nữa phun ra, kèm với một mảng máu tươi.
"Duyệt nhi..........." Một giọng nam lo lắng vang lên, tiếng bước chân hỗn loạn, Liễu Duyệt đưa lưng về phía mọi người, nói nhỏ bên tai Bách Lý Hội: "Ta làm được rồi."
Giống như chiếc lá rụng, cả thân thể, không một tia sinh khí ngã vào ngực nam tử, tan tác.
Trên tay Bách Lý Hội, vẫn còn nắm chặt thanh đao, máu, tí tách rơi xuống, mang theo máu của hai người.
"Tỷ." Liễu Nhứ khóc rống nhìn hai người, mạnh mẽ xông lên trước, đem Bách Lý Hội đang đứng ở một bên đẩy đi.
Theo bản năng che chở bụng mình, không có bất kì ngăn cản nào, "phịch" một tiếng đầu nện trên cột đá bên cạnh, theo gò má trắng nõn, chất lỏng màu đỏ ồ ạt chảy xuống.
"Vương gia, Duyệt nhi.....đã nói, mộng của ta là....linh nghiệm nhất, ngươi, ngươi nhất định không tin." Trên người Liễu Duyệt đều là vết máu, miệng vết thương trên bụng, còn đang không ngừng toét ra.
"Duyệt nhi, đừng nói, đại phu lập tức tới ngay." Một tay Tập Ám ôm nàng vào lòng, tay kia dính chặt trên bụng của nàng.
Phí công lắc đầu: "Duyệt nhi, lần này phải đi thật rồi, làm........nữ nhân của hoàng thất, thực sự quá mệt mỏi, cuối cùng, chỉ có thể làm vật hy sinh." Liễu Duyệt khóc xoa nhẹ khuôn mặt tuấn tú của hắn: "Vương gia, ta chỉ muốn hỏi Bách Lý Hội một câu, nàng, vì sao lại muốn giết ta?"
Lúc này Bách Lý Hội, đao trên tay vì va chạm ban nãy mà rơi ở một bên, máu, nhuộm đỏ nửa bên mặt.
Vẫn là bất khuất như vậy, nâng cằm lên: "Ta không có giết nàng, là nàng tự sát hãm hại ta."
Tập Ám ngẩng đầu, đôi mắt u ám như sóng trào cuồn cuộn, trong mắt, mang theo tìm tòi nghiên cứu không tránh được.
Bách Lý Hội bất chấp đau đớn trên trán, một tay chống cột đá bên cạnh, chậm rãi đứng lên: "Tập Ám, ngươi không tin ta?"
"Vương gia, đau quá............" Một tay Liễu Duyệt níu chặt tay áo của hắn, máu loãng, cùng với mồ hôi, chảy trên khuôn mặt tái nhợt của nàng.
"Duyệt nhi.........." Hai tay Tập Ám nâng lên gương mặt của nàng: "Ta ôm ngươi về phòng, đại phu sắp tới rồi."
"Không..........." Liễu Nhứ yếu ớt lắc đầu: "Ta biết rõ, ta sắp không được rồi, để cho ta......chết trong lòng ngươi đi."
"Tỷ......." Liễu Nhứ ngồi xổm xuống bên cạnh, cũng không biết làm sao.
Trong người càng lúc càng lạnh, ý thức cũng dần dần mơ hồ, Liễu Duyệt ngẩng đầu, hai mắt lại càng nặng trĩu: "Vương gia, Duyệt nhi không muốn chết............." Hiện tại, là rất sợ.
Nhưng, nàng tuyệt không hối hận.
"Vương gia, là Hội phi đâm Duyệt phi hai đao, còn nói, còn nói...." Nha hoàn hầu hạ Liễu Duyệt ở bên cạnh lúc này mới phản ứng kịp, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
"Nói cái gì.?" Liễu Nhứ đứng lên, hai tay lại nắm chặt thành quyền.
"Nói, từ sau khi Duyệt phi trở về, tâm của vương gia liền không ở trên người nàng nữa, nàng, nàng không đợi được Duyệt phi mau chết đi........." Nha hoàn nơm nớp lo sợ nói xong, cả thân thể nằm rạp xuống đất, trong lòng, lại càng rối rắm.
Bách Lý Hội lạnh lùng nhìn bọn họ, giọt máu trên trán dừng ở chiếc cằm thon, rơi xuống mặt đất lạnh lẽo.
Tập Ám đem tầm mắt đang trên người Liễu Duyệt thu hồi, hai hàng lông mày cau chặt lại, nhìn thẳng vào Bách Lý Hội: "Hội nhi, ngươi..........."
"Vương gia, nô tỳ có thể làm chứng." Vô Thái phía sau Bách Lý Hội tiến lên vài bước: "Nguyệt tỷ tỷ không có nói sai, tâm ý này của Hội phi, đã không phải là một ngày rồi."
"Bách Lý Hội, ngươi còn có gì để nói?" Liễu Nhứ xông lên trước vài bước, một tay chỉ thẳng về phía nàng: "Cả tỳ nữ bên người ngươi cũng đều đã nói như vậy, ngươi còn muốn ngụy biện sao?"
Bách Lý Hội liếc nhìn Vô Thái thủy chung vẫn quỳ chấm đất không dám ngẩng đầu lên, nhưng là, không hề bất ngờ.
Đối với con người nàng, bản thân vốn vẫn không hề tín nhiệm.
Một tay, lần nữa xoa nhẹ lên bụng mình, con à, xem ra, các nàng không hề có suy nghĩ buông tha cho chúng ta rồi.
Liễu Nhứ căm hận sắp sửa tiến lên, lại bị Tập Ám bên cạnh lạnh giọng ngăn cản nói: "Người tới, áp giải Hội phi đi xuống."
Liễu Duyệt ý thức mơ hồ đối với hắn lắc lắc đầu: "Vương gia, Duyệt nhi, Duyệt nhi còn có chuyện chưa kịp nói với người, ta, ta mang thai hài tử của Vương gia."
"Cái gì?" Tập Ám không thể tin nhìn nàng, vẻ mặt kinh ngạc.
"Vương gia, chính là, chính là lúc ta vừa trở về, đêm đó ngươi lưu lại, không........nghĩ đến, thực sự là có, Duyệt nhi, vốn là không cầu gì cả, chỉ muốn có một hài tử........." Liễu Duyệt lại ho lên kịch liệt, cả khí lực để thở cũng không có.
Bách lý Hội tay đặt trên bụng, hung hăng nắm chặt thành quyền.
"Còn thất thần làm cái gì? Áp giải xuống, nhốt vào hậu viện." Tập Ám ôm lấy Liễu Duyệt, đầu cũng không quay lại bước ra khỏi lương đình.
Hai thị vệ tiến lên, một người một bên, đem Bách Lý Hội áp giải xuống.
Nàng bài xích tránh ra: "Ta tự đi, các ngươi không sợ, một ngày nào đó ta lại được sủng ái, tìm các ngươi tính sổ sao?"
Hai người quả nhiên không dám tiến lên, chỉ đành phải đi theo phía sau.
Hậu viện, còn có ai so với nàng quen thuộc hơn nữa.
Hai nha hoàn vẫn như cũ quỳ gối ở đó, trên mặt đất, tràn đầy máu tươi chói mắt.
Bách Lý Hội đứng lại trước người Vô Thái, ánh mặt liếc qua người nàng: "Vô Thái, ta thật không ngờ, ngươi cũng là người của Liễu Nhứ, may mắn là, cho tới bây giờ ta chưa hề tin tưởng ngươi, biết Tiểu Lục chết như thế nào không?" Không hề liếc nhìn lại người trên mặt đất, Bách Lý Hội xoay người: "Phản bội chủ tử, chỉ có con đường chết."
Người trên mặt đất, run rẩy kịch liệt, giống như đang ở trời đông tuyết phủ vậy.
Mở mắt nhìn ánh sáng ở trước bảng hiệu, nàng từng bước một hướng về hậu viện hoang tàn kia, khóa sắt trên cửa từ lâu đã rỉ sét, cửa sổ lộn ngược đã đổi lại, nhưng, vẫn hoang vắng như thế.
Ai có thể nghĩ tới, trong vương phủ, lại còn có một tòa sân viện như thế này.
Cánh cửa, ở hậu phương đóng lại, Bách Lý Hội ngắm nhìn bốn phía, nghe thấy rõ ràng, âm thanh cánh cửa bị mở ra.
Không còn miếng vải đen ngăn che, một chút ánh sáng chiếu vào, sáng rõ hơn một chút.
Khóa cửa lần thứ hai bị mở ra, một nha hoàn bưng một cái khay đi tới.
Cho đến khi nha hoàn này giúp nàng bôi thuốc, băng bó, Bách Lý Hội mới nhớ tới đau nhức trên trán.
Chỗ tay phải, một vết đao cắt ngang qua lòng bàn tay, chính là theo như lời nói của mọi người, buông tay.
Nha hoàn ở một bên xử lý xong, liền ra khỏi hậu viện.
Bách Lý Hội đứng lên, đi tới vài bước, thấy bài trí vẫn như trước kia, nhưng lại có hơn vài phần thân thiết.
Bên kia, Tập Ám ôm Liễu Duyệt bước nhanh chạy về phòng, trên quần áo màu đen, dính đầy máu tươi của nàng, cả thân thể không ngừng run rẩy, mỗi lần hít vào một hơi, trong miệng liền phun ra một ngụm máu tươi.
Khuôn mặt nàng, tái nhợt không một tia sắc thái, một tay vô lực buông xuống.
Vương gia, thực xin lỗi, ta lừa ngươi, Duyệt nhi không hề có hài tử, căn bản cũng không xứng đáng, ta chỉ muốn, đánh cuộc một lần.
Nhứ nhi, thực xin lỗi, tỷ tỷ lại phải đi, lần này, là đi thật rồi.
Cha, nương, thực xin lỗi, Duyệt nhi vừa trở về, lại không thể tận hiếu.
Ca, thực xin lỗi, ta không thể gặp được ngươi lần cuối, bất quá, chúng ta rất nhanh có thể gặp nhau rồi.
Cuối cùng, Bách Lý Hội, thực xin lỗi, ta thực sự, không có lựa chọn nào khác.
Cố gắng mở mắt ra, rốt cuộc cũng không chống đỡ được, ánh sáng mặt trời, chiếu thật là chói mắt.
Xuyên thấu qua lông mi nồng đậm, chỉ nhìn thấy một bóng người mơ hồ, tóc như mực, lông mày như kiếm, ánh mắt sáng chói như vì sao đêm, sống mũi kiên nghị, còn có, môi mỏng mím thật chặt.
Vương gia, đừng làm cho Duyệt nhi lo lắng, Liễu Duyệt mệt mỏi không nói được một câu, muốn vươn tay xoa nhẹ lên môi hắn, để cho bản thân mình nhớ kĩ, bộ dáng hắn cười khi đó.
Đầu ngón tay, vô lực nhúc nhích một chút, thật sự, quá lưu luyến.
Nửa người trên kịch liệt cong người lên, cuối cùng một búng máu, từ trong miệng phun ra.
Một mảnh màu đỏ, nhuộm lên đôi mắt khép hờ, nhìn không thấy, cả Vương gia, đều nhìn không thấy.
Chỉ có màu đỏ, dính trên lông mi khép hờ, đầu, vô lực cúi xuống khuỷu tay Tập Ám, cả một điểm hồng cuối cùng, cũng đã biến mất.
"Duyệt nhi........" nam tử đau xót lung lay nữ tử trong lồng ngực, Liễu Nhứ bên cạnh vội vàng dừng bước, kêu lên một tiếng, tê tâm liệt phế.
"Tỷ............."
May là, nàng đều không nghe được nữa.
Bằng không, mình lại luyến tiếc rồi.
Vì sao, hồng nhan bao giờ cũng bạc mệnh.