Giờ khắc này, thật là hết hy vọng, ánh sáng rọi vào mắt, rốt cuộc cũng không mở ra được, chỗng chốc liền rơi vào tận cùng của bóng đêm mênh mông.
Chỉ cảm thấy giống như có một vật lăn đến bên chân, Bách Lý Hội chết lặng cúi cầu xuống, liếc mắt một cái, buông mình mềm nhũn trên vách tường, hôn mê bất tỉnh.
Là một cái đầu người.
Mà lúc này ở Liễu gia đã rối thành một nùi, xa xa liền thấy Liễu Vân Tường ôm Thủy Cơ trở về phòng, đại phu bên cạnh vội vàng tiến lên kiểm tra.
Trên người nam tử, trên tay, dính đầy máu, trên quần của Thủy Cơ lại càng đập vào mắt màu đỏ kinh hoàng.
Liễu phu nhân và Liễu lão gia gấp đến độ dẫm cả chân, Liễu Vân Tường đứng một bên, mất đi vài phần thần trí.
"Ngươi a, ngươi........." Liễu lão gia đánh một cái tát vào đầu hắn, tức giận không nói được một câu.
Đại phu ở một bên chuẩn bệnh xong, liếc nhìn mọi người.
"Đại phu, tôn nhi của ta thế nào?" Liễu phu nhân tiến lên một bước, trong mắt tràn ngập lo lắng.
"Ai, lão phu vẫn là kê chút thuốc cho phu nhân bồi bổ thôi, dù sao đứa nhỏ, sau này vẫn còn sẽ có." Đại phu cầm lấy hòm thuốc trên bàn: "Chỉ đáng tiếc, một nam thai a."
"Không..........." Liễu phu nhân chỉ cảm thấy một trận choáng váng, thẳng tắp ngã xuống.
Trong phòng nhất thời rối loạn, tiếng khóc, tiếng la hét, hỗn loạn.
Thủy Cơ nhìn chằm chằm khung giường hồng trắc kia, hồn cũng tan tác.
Nâng một tay, che lại đôi mắt, nàng không muốn nhìn thấy mình bây giờ, vết máu khắp người, đó là hài tử của nàng a.
Liễu Vân Tường hai tay ôm chặt đầu, ngồi xổm bên cạnh.
Mơ hồ, truyền đến thanh âm gầm nhẹ đang cực kì đè nén của nam tử, tay ở hai bên đầu, không ngừng cào tóc của chính mình.
Vốn có một tia hy vọng, lại bị mình dập tắt rồi.
"Đều là ngươi tiện nhân này, ta muốn giết ngươi..........." Liễu Vân Tường giống như điên rồi, nhằm phía Thủy Cơ trên giường, một phen kéo tóc nàng, kéo nàng xuống dưới.
"A.............." Thủy Cơ theo bản năng bảo vệ đầu, lưng nặng nề đập xuống mặt đất, đụng một tiếng, vô cùng nặng nề.
"Buông ta ra..........." Nữ tử giãy giụa, hai chân không ngừng đạp loạn.
"Ngươi trả hài tử cho ta, tiện nhân, trả hài tử cho ta........." Liễu Vân Tường nâng lên một cước, dẫm trên bụng Thủy Cơ.
Đau nhức vô tận lan tỏa, hai tay Thủy Cơ ôm lấy chân Liễu Vân Tường, thân mình vặn vẹo cong người lên, đau đớn cắn chặt môi dưới, tóc đều đã rơi xõa xuống.
"Liễu Vân Tường, hỏi chính ngươi đi, nếu không phải ngươi đánh mất lòng thiện lương, ông trời...........sao lại muốn diệt Liễu gia các ngươi?" Nàng dùng toàn lực, ngẩng đầu lên, giữa đôi mắt, chỉ còn sót lại hận ý, thậm chí, mang theo một chút mỉa mai.
"Ngươi..........., ta cho ngươi mạnh miệng." Liễu Vân Tường rút chân dẫm trên bụng nàng, nửa ngồi xuống, nắm chặt lấy tóc Thủy cơ, hung hăng kéo lên, đập thật mạnh xuống.
Đông, đông, đông, từng cái nện trên nền đất cứng chắc, Thủy Cơ chỉ cảm thấy trước mắt dần dần mơ hồ, nhưng là, có một loại thoải mái giống như được giải thoát.
"Ha ha ha, Liễu Vân Tường, Liễu gia các ngươi tuyệt hậu rồi.........., Liễu Vân Tường, Liễu tướng quân? Ngươi căn bản không phải là nam nhân.........." Nụ cười trên khóe miệng Thủy Cơ càng thêm khắc sâu, cực kì châm chọc.
"Câm miệng, câm miệng.........." Lực đạo trên tay Liễu Vân Tường mạnh thêm vài phần: "Ta cho ngươi nói, ta cho ngươi nói."
Nam tử một phen nâng cằm Thủy Cơ lên, một tát tai hung hăng đánh xuống: "Hôm nay, ngươi cũng đừng nghĩ còn sống đi ra ngoài, không còn đứa nhỏ, lưu lại ngươi còn có ích gì?"
"Là vì đứa nhỏ, ta mới gả cho ngươi? Ngươi thì coi là cái gì, coi là cái gì hả?............." Thủy Cơ không hề sợ hãi nhìn Liễu Vân Tường, nàng, cả chết còn không sợ, thì sợ gì?
"Mẹ nó, muốn chết............." Nam tử đứng lên, nhấc lên một cước, hung hăng đá trên người nàng, đôi mắt đỏ ngầu.
Thủy Cơ không hề mở miệng, thậm chí cả giãy giụa cũng không có, thân thể đau nhức cùng cực, liền cũng không còn trực giác rồi.
Mỗi lần Liễu Vân Tường đạp xuống một cái, thân mình Thủy Cơ liền động lên một chút, ý thức dần dần mơ hồ, trong đầu chỉ có một cảnh tượng.
Sương bay đầy trời, ánh nắng mặt trời ở biên giới, chiếu xuyên qua tuyết, trắng sáng long lanh.
Nữ tử toàn thân màu đỏ lộng lẫy, giữa bông tuyết trắng xóa, sôi nổi nhảy múa.
Ống tay áo tung bay, tua phất theo, bên má có một con bướm diễm lệ, nhờ có gió, đặt chân, xoay tròn.
Hồng mai nở, hồng mai tàn.
Màu đỏ bay xuống, nhiễm trên màu trắng mịt mù, cùng trên người mảnh mai của nữ tử hòa làm một thể.
Một người độc vũ, chỉ vì một người.
Nam tử phía trước, khoanh tay trước gió, mị hoặc tà tứ, trong đôi mắt lạnh lùng, không hề có mình.
Nụ cười trên khóe miệng như dửng dưng, đem giang sơn dẫm nát dưới chân.
Yêu hắn, cả đời đã định, sống vì hắn, chết vì hắn.
"Vương gia, ngài đối với ta chưa từng có tình cảm sao?"
"Không có.........."
"Không có............"
"Không có............"
Thôi, Vương gia, yêu cầu của ngài, Thủy Cơ đã không hoàn thành, thực xin lỗi...............
Có thể là Liễu Vân Tường đá đến mệt mỏi, thân thể suy sụp ngã sang một bên, miệng lớn thở hổn hển.
Trên người Thủy Cơ, cả quần áo đều bị nhuộm đỏ, giống như y vũ của nàng, màu đỏ thống khổ, màu đỏ bi thương lạnh lẽo.
Thân thể, tuyệt không có chút nào đau đớn, cách đó không xa, thực sự thấy được bóng dáng kia, ánh sáng mặt trời tự biết xấu hổ tránh xa nàng.
Tập Ám............., Thủy Cơ nhẹ giơ tay lên, lập tức liền bắt được tay hắn, mang theo chút sức lực sao cùng, tay, buông xuống mặt đất. Mí mắt cũng nặng nề, hết thảy, đều đã mơ hồ.
Hồng nhan bi thương, hồng nhan chết yểu.
"Hội nhi, Hội nhi." Bách Lý Hội liếc mắt nhìn bốn phía, mênh mông, làm lòng người hoảng sợ.
"Thủy Cơ, nữ tử vui mừng tiến lên, giữ chặt tay áo nàng: "Thủy Cơ, ngươi không sao chứ?"
Nữ tử cười yếu ớt lắc lắc đầu: "Không có việc gì, Hội nhi, ta phải đi."
"Đi? Đi đâu?" Bách Lý Hội hoảng loạn nhìn Thủy Cơ, xung quanh, lòng lạnh lẽo tĩnh mịch.
Thủy Cơ lạnh nhạt nhìn lên phía trên, đưa tay chỉ lên trên không: "Chính là ở kia."
Tầm mắt Bách Lý Hội lờ mờ nhìn lại nàng: "Ta đi cùng ngươi."
Đôi tay Thủy Cơ nhẹ nhàng đặt trên vai nàng: "Hội nhi, ngươi không thể đi, ngươi phải lưu lại cùng vương gia."
"Thủy Cơ, ngươi không cần phải đi, lưu lại được không?" Bách Lý Hội mặc dù không biết sự thay đổi của nữ tử, nhưng theo tiềm thức, cũng cực kì sợ hãi.
"Hội nhi, ngươi hãy nghe ta nói, ta quá mệt mỏi, chỉ muốn đi đến một nơi khác. Lòng của Vương gia, thật vất vả mới ấm lên, ngươi không thể đi, ta rất vui vẻ, rốt cuộc mỗi ngày đều được trông thấy các ngươi." Nữ tử ngẩng đầu lên, lại hướng tới bầu trời: "Là ở chỗ đó."
"Thủy Cơ, tay ngươi lạnh quá." Bách Lý Hội nắm lấy tay nàng không chịu buông, một bên hà hơi nóng, xoa nắn.
"Bách Lý Hội." Tiểu Lam không biết lúc nào thì cũng tới rồi, trên mặt vẫn là nụ cười hồn nhiên kia, đứng bên cạnh Thủy Cơ.
"Tiểu Lam, Tiểu Lam, các ngươi làm sao vậy?" Bách Lý Hội nhìn hai người, cảm giác sợ hãi trong nhát mắt tăng lên.
"Bách Lý Hội, ta muốn đi cùng Thủy Cơ, ngươi nhất định phải giúp ta nói với Lý tướng quân, Tiểu Lam chỉ có kiếp sau, lại làm người của hắn được không?" Tiểu Lam nắm tay Thủy Cơ, ở trước mặt Bách Lý Hội, nhẹ nhàng bay lên.
"Không cần, các ngươi không cần đi, Thủy Cơ, Tiểu Lam, trở lại........" Nàng nha chóng chạy lên phía trước, giơ tay, phí công muốn bắt lấy áo hai người.
"Hội nhi, nhớ, chăm sóc tốt cho Vương gia..........."
"Bách Lý Hội, Tiểu Lam đi trước............."
"Không cần, không cần đi, không cần............." Bách Lý Hội đuổi theo, nhưng thế nào cũng không theo kịp.
"Không, không........." Nữ tử chợt ngồi dậy, tâm tư vẫn còn lưu lại ở khoảng không kia, chỉ là cúi đầu, không ngừng lắc lắc, âm thanh khàn khàn đã sớm trở nên hỗn độn.
Dè dặt cẩn trọng bị ôm vào một lồng ngực nở nang, Bách Lý Hội tựa vào vai nam tử, thân mình không ngừng run rẩy, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: "Thủy Cơ, Tiểu Lam, các ngươi trở về............."
Nam tử không nói một lời, chỉ là một tay đặt trên lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về.
Bách Lý Hội nâng mắt nhìn, nhìn về bốn phía, đây không phải là phòng của mình, nhìn lại bài trí xung quanh, vừa rồi, hình như là một giấc mộng.
Một tay nàng kháng cự đặt trước ngực nam tử, cả thân thể liền rời khỏi lòng ngực hắn, bốn mắt nhìn nhau, trước mắt là người nàng quen đến không thể quen thuộc hơn nữa, Liêu Vương.
"Gia Luật Thức?" Bách Lý Hội vẫn có nghi ngờ chậm rãi mở miệng hỏi, trong mắt, mang theo tràn ngập không xác định.
Hắn không nói, nâng bàn tay mềm mại của nàng, đặt trên ngực mình, dưới bàn tay, như có một trận lửa đốt, nóng khiến nàng vội vã rút tay về.
"Hội nhi, ngươi sợ ta như vậy sao?" Gia Luật Thức mặc Hán phục, che giấu đi vài phần dấu hiệu của người Liêu.
Bách Lý Hội nhất thời im lặng, nhìn vào mắt hắn, khẽ lắc đầu.
Bỗng nhiên như nhớ đến cái gì, hai tay nắm chặt tay áo hắn: "Ta làm sao có thể ở chỗ này? Tiểu Lam đâu, Thủy Cơ đâu?"
"Ta chỉ thấy một nữ tử, nàng không có việc gì, ở phòng bên cạnh.
"Hội phi." Theo một tiếng gào thanh thúy, Tiểu Lam đẩy cửa đi vào, trên cánh tay, quấn thật dày băng gạc.
"Tiểu Lam." Bách Lý Hội vội vàng xuống giường, lại bị nam tử ôm vào trong ngực không thể động đậy.
Tiểu Lam nhìn Gia Luật Thức, dừng bước, không dám tiến lên.
"Tiểu Lam, ngươi không sao chứ?" Giọng nói Bách Lý không còn căng thẳng như lúc trước, hoàn hảo chỉ là giấc mộng, không phải sự thật.
"Không có việc gì, chỉ là bị thương một chút thôi." Tiểu Lam đứng ở một bên, mang theo một chút lúng túng.
"Còn nói không có việc gì? Nếu không phải có Hàn Hữu Thiên ta y thuật cao minh, ngươi đã sớm thành phế nhân." Nam tử bên cạnh vội vàng chen vào một câu, chế nhạo nhìn Tiểu Lam: "Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi a."
Tiểu Lam cực kì tức giận dậm chân: "Ngươi cứ lải nhải, làm cho người ta cũng đau đầu cả rồi."
"Ngươi, ngươi là nha đầu vong ân phụ nghĩa."
"Ông lão dong dài." Tiểu Lam hung hăng trừng mắt nhìn hắn, liền hướng về nữ tử trên giường sợ hãi mở miệng: "Hội phi, trời cũng không còn sớm rồi."
Bách Lý Hội nghe vậy ngó ra ngoài cửa sổ, quả nhiên, trời đã tối đen, rụt rụt thân thể, nàng bất an nhìn nam tử: "Ta, ta muốn trở về."
Nam tử lấy áo choàng bên cạnh, choàng lên người nàng, ôm xuống giường.
Bách Lý Hội một ý lo lắng cho Thủy Cơ, chỉ là nhìn Gia Luật Thức một cái, liền kéo Tiểu Lam một bên đi ra khỏi phòng.
"Vương, cứ như vậy, để nàng đi?" Hàn Hữu Thiên khó hiểu nhìn bóng lưng nử tử, còn có nha đầu bị thương ấy.
"Bổn vương đã nói, cuộc sống sau này vẫn còn dài." Gia Luật Thức dựa người trước cửa sổ, nhìn nữ tử trên xe ngựa, đó là hắn vì các nàng mà chuẩn bị.
Hắn đã nói, nếu như gặp lại lần nữa, muốn buông tay, cũng không đơn giản như vậy.
Bên trong xe ngựa, Bách Lý Hội lo lắng xem xét vết thương củaTiểu Lam: "Không có việc gì chứ? Ngươi thế nào lại ngốc như vậy, nếu như bị đâm trúng ở nơi quan trọng thì làm sao bây giờ?"
Tiểu Lam cười rút tay về: "Không có việc gì, ta lúc đó bị dọa lờ mờ, cũng không cảm thấy đau a."
Bách Lý Hội mệt mỏi từa vào bên trong xem: "Tiểu Lam, ngươi nói Thủy Cơ, nàng không có việc gì chứ?"
"Ta chỉ thấy nàng chảy rất nhiều máu, nàng cũng bị đâm bị thương sao?" Tiểu Lam dùng một tay khẽ nâng tay bên kia: "Hội phi, người ban nãy là ai a?"
"Liêu Vương, Gia Luật Thức." Bách Lý Hội rối rắm tựa đầu vào gối, bản thân cũng không rõ vì sao lại hỗn loạn như vậy.
Tiểu Lam như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, không bao lâu, xe ngựa liền đến Vương phủ.
Vừa xuống xe, liền thấy Tập Ám sốt ruột ở cổng Vương phủ đi tới đi lui, Bách Lý Hội vội vàng nghênh đón: "Tập Ám."
Nam tử nghe vậy, xoay người, trên mặt tràn ngập lo lắng.
"Hội nhi, ngươi đi đâu vậy? Thế nào giờ mới trở về?"
Bách Lý Hội chui vào lòng hắn, hai tay gắt gao ôm chặt lấy lưng hắn: "Ta cho rằng, sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa."
"Làm sao vậy?" Tập Ám thấy vết thương của Tiểu Lam phía sau, vội vàng kéo nàng ra, ánh mắt ở trên người nàng dò xét.
"Ta không sao, ta rất lo lắng cho Thủy Cơ, không biết nàng thế nào, nàng vì cứu ta, chảy rất nhiều máu, làm sao bây giờ, người của Liễu gia có thể hay không hại nàng?" Bách Lý Hội nôn nóng kể lại, lời nói cũng trở nên lộn xộn.
"Ban nãy, gia đinh của Liễu phủ đã tới, Nhứ nhi đã hồi phủ rồi." Tập Ám gọi Tiểu Lam bên cạnh lên phía trước: "Xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Lam sắp xếp lại suy nghĩ, lúc này mới đem chuyện buổi chiều đại khái nói ra, lông mày nam tử, trong chốc lát, nhíu chặt lại.
"Tập Ám, ngươi dẫn ta đi Liễu phủ, ta muốn gặp Thủy Cơ." Bách Lý Hội một tay kéo ống tay áo hắn, nhẹ nhàng đong đưa.
Tập Ám nhìn nàng, ánh mắt tức giận đốt lên cao.
"Người tới, chuẩn bị kiệu." Tập Ám cũng mơ hồ cảm thấy không rõ ràng, trong lòng, lại càng sợ.
Thoạt tiên đoạn đường, vì trong lòng lo lắng mà có vẻ cực kì dài, thật vất vả, xe mới ngừng trước Liễu phủ, Bách Lý Hội vội vàng bước vào phủ.
Trong viện rất yên tĩnh, thỉnh thoảng còn truyền ra âm thanh khóc rống của nữ tử, giống như rất xa xôi, truyền vào tai hai người.
Bọn gia đinh thấy Tập Ám, cũng không dám ngăn cản, một đường tùy ý hai người đến tiền sảnh.
Ánh mắt Bách Lý Hội chỉ tập trung ở một điểm, kia ở trong đại sảnh là một cỗ quan tài.
Thủy Cơ, ngươi thật sự đi rồi sao? Nữ tử dừng bước, nhìn lên bầu trời, nhưng là, ta thế nào lại không thấy ngươi?
Liễu phu nhân chịu đựng không được đả kích này, đã hôn mê vài lần, nha hoàn bên cạnh không ngừng bóp trán nàng.
Liễu Nhứ ngây ngốc quỳ gối ở một bên, một độc kế của nàng, lại khiến cho Liễu gia hoàn toàn tuyệt hậu.
Này, rốt cuộc có phải hay không là ý trời?