Mê Hoặc Song Vương

Quyển 2 - Chương 9: Đau lòng




Nhìn bóng lưng Bách Lý rời đi, chân dẫm trên tuyết đọng lại hai hàng dấu chân, càng đi càng xa, thân thể nhỏ nhắn cuối cùng chỉ còn là một điểm nhỏ, yếu ớt khiến người ta yêu thương. 

Lý Nam bất đắc dĩ lắc đầu, lại thêm một người bí ẩn như thế. 

Lúc Lý Nam đi vào cánh rừng thì Tập Ám vẫn duy trì tư thế như vậy, cố gắng nhẹ nhàng khoác áo choàng lên vai hắn, người kia vẫn là chưa ngủ sâu.

"Vương gia"

"Sao ngươi lại tới đây?" Tập Ám cuộn lại chiếc áo trên vai, ngồi thẳng người lại.

"Tuyết rơi, hãy trở về nghỉ ngơi đi."

"Lý Nam, ngươi theo ta đã mấy năm rồi?"

"Đã 10 năm rồi, từ nhỏ đã đi theo vương gia, đến khi người ra chiến trường vẫn luôn cất nhắc ta cho tới bây giờ." Lý Nam tiện thể dựa vào một gốc cây bên cạnh ngồi xuống, khó có được lúc lòng lại nhàn tản đến như vậy. 

"Đúng, 10 năm, chúng ta đồng sinh cộng tử cũng đã mấy năm" Tập Ám quay đầu nhìn về Lý Nam bên cạnh, nhìn nước nhỏ giọt trên tóc xuống tới dưới cằm, khóe miệng câu lên một vòng cung hiếm thấy, "Chỉ là, cũng cho ngươi một đôi tay dính đầy máu."

"Sinh ở thời thế loạn lạc, không giết người, sẽ bị người giết." Lý Nam cũng hướng về phía Tập Ám,  tháo dỡ thân phận, đơn giản chỉ là bạn cùng sinh ra tử, những lời này, là lần đầu tiên hắn ra chiến trường, Tập Ám đã nói cùng hắn. Chỉ là hiện tại, hai người trẻ tuổi đã dần dần trở thành la sát làm người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật. 

Thấy thật lâu Tập Ám vẫn không hề lên tiếng, Lý Nam do dự mở miệng nói:" Vương gia, Lý phi nàng, đã có tin tức chưa?"

Thoạt tiên đôi mắt lạnh thấu xương của Tập Ám biếng nhác mở ra, con mắt hẹp dài khép hờ, con ngươi đen thâm thúy như màn đêm, môi mỏng khẽ mở: "Nữ nhân của bổn vương, chết cũng phải tìm thấy xác."

Lý Nam vô lực mấp máy môi dưới, vẫn là đem lời trong miệng chưa nói ra nuốt ngược trở vào. 

"Trận chiến lần này sợ rằng không đánh không được rồi." Tập Ám vừa nói ra thì hai hàng lông mày không nhịn được mà nhăn lại, đầu lông mày sắc bén. 

"Chiến sự liên miên, chỉ khổ bách tính ở vùng biên giới thôi."

"Nước Liêu từ trước đến nay luôn thâm độc, lần ngày hòa đàm chỉ sợ là có ngụy trang." Trên mặt lộ ra một chút lo lắng, thân hình cao lớn mệt mỏi lại dựa xuống phía dưới.

Lý Nam cũng không đáp lời, hai nam nhân, dường như có vô số phiền muộn không thể nói thành lời. 

Một đêm, tuyết rơi không tiếng động, giữa bầu trời một mảnh sắc trắng cô tịch. 

Bách Lý dậy thật sớm, trằn trọc một đêm từ đầu đến cuối vẫn không ngủ được. Ngoài doanh trướng binh lính đang dọn quét tuyết đọng, sắc trắng trải rộng đầy đôi mắt. 

Tuyết được gom thành một đống, cao bằng nửa cái doanh trướng, để một con đường ở giữa để dễ dàng đi lại. 

Cầm lấy cây chổi bên cạnh, Bách Lý cũng gia nhập vào đội ngũ quét tuyết, tuyết tích tụ cực kỳ dày, cho nên khi quét vô cùng tốn sức, tay cầm chổi vừa đỏ vừa sưng. Quét hai bước liền dừng lại, không  ngừng đưa tay tới bên miệng hà hơi, một tia ấm áp thổi vào, các đốt ngón tay bị đông lạnh cũng linh hoạt trở lại. 

Không nhịn được vốc lên một nắm tuyết, nhẹ nhàng nắm chặt lại, in lên đường vân của năm ngón tay, làm thành một hình tròn trĩnh. 

"Này, bên này, còn có bên này, quét sạch sẽ một chút." Bách Lý quay đầu lại, một màu đỏ tươi đẹp trước tầm mắt, hai tròng mắt kích động có chút nhìn không kịp, đúng là vũ nương tối hôm qua, Thủy cơ. 

Vài binh sĩ vội vàng quét dọn theo lời phân phó của nàng, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Thủy Cơ dạo bước tiến đến, Bách Lý vội đứng lên, cầm cây chổi quét. Bước chân ở trước mặt nàng dừng lại, một đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vẻ mặt tái nhợt của Bách Lý. 

Da trắng nõn nà, hai hàng lông mày ẩn vào sợi tóc, gương mặt bởi vì rét lạnh mà có vẻ ửng đỏ, trời sanh mỹ nhân. Thủy cơ nhẹ nâng cằm Bách Lý tỉ mỉ quan sát:" Quả là một nha hoàn xinh đẹp."

Hơi biểu lộ vẻ bài xích, lắc nhẹ cằm, đối với nữ nhân bên cạnh Tập Ám, Bách Lý đã dựng nên một tầng phòng hộ kĩ càng, nàng đã chịu quá nhiều đau khổ. 

Thấy nàng không nói, Thủy cơ phẫn nộ rút tay về, ánh mắt chuyển tới bàn tay nhỏ bé cóng đến tím bầm:" Nữ nhân, chính mình cũng không biết tự yêu thương mà nói, trời cao cũng sẽ không thương ngươi."

Nhìn bóng lưng nàng rời đi, lộng lẫy yểu điệu, Bách Lý cười yếu ớt, vuốt vuốt hai tay tê dại. 

"Hừ, tỏ vẻ cái gì a, không phải chỉ là vài lần  thị tẩm sao, cũng thật bày ra điệu bộ chủ tử rồi." Bị sai khiến, một binh sĩ bất mãn oán giận nói.

"Đúng vậy, cũng không thấy vương gia thu nạp nàng ta...." Một binh sĩ khác lên tiếng phụ họa. 

"Tối hôm qua không phải vương gia đã đem nàng ban cho Lý tướng quân rồi sao? Chỉ là Lý tướng quân kiên quyết không muốn, ngươi không có nhìn thấy sắc mặt của nàng ta đâu, chậc chậc...."

Bách Lý không khỏi thở nhẹ, nhìn thấy quá nhiều, nghe được quá nhiều, ứng phó không nổi đi. Là nữ nhân của hoàng thất, không biết là may mắn hay bi thương, một khi được sủng ái, quyền khuynh thiên hạ, một khi mất chỗ dựa, liền rơi vào tình cảnh ai cũng có thể làm chồng sao?

Tiếng trống đột ngột vang lên, binh sĩ quét tuyết vội vàng bỏ lại cái chổi trong tay, hướng về phía trung tâm chạy đi: "Mau, tập hợp rồi."

Trước binh lính tán loạn nhanh chóng khôi phục đội hình nhắm hướng đông doanh trại đến gần. Bách Lý cũng không nhịn được tăng nhanh bước chân theo sát phía sau.