Hôm sau Bách Lý liền đi gặp Thủy Cơ, Thủy Cơ vốn xuất thân là vũ nương, bố trí vũ khúc tất nhiên là tuyệt nhất.
"Thủy Cơ, vũ y màu đỏ ngươi có thích không?" Bách Lý cầm cốc trà trong tay bắt đầu uống, đưa ra một khối vải cho nàng xem.
"Ừ, rất đẹp." Thủy Cơ vuốt ve xấp vải trong tay, cảm giác mềm nhẵn, diễm lệ tuyệt trần, áp vào mặt, một cảm giác sảng khoái thấm vào nước da trắng nõn của nữ tử.
"Ngươi thích là tốt rồi." Bách Lý thả cốc trà trong tay xuống, đôi tay cầm chặt bàn tay hơi lạnh của nàng: "Thủy Cơ, ta muốn cho ngươi ở tại dạ yến đêm đó, nổi danh thiên hạ."
Nhìn hai tròng mắt kiên quyết của Bách lý, có thể là bị cảm hóa, Thủy Cơ cười khẽ gật đầu.
Hai nữ tử, một tuyệt mỹ, một diễm lệ. Địa phủ đã định tương lai tránh không khỏi kiếp số.
"Lý phi, thật ra, trước kia ta chưa hề có tên, tên này vẫn là do Vương gia ban cho, Thủy Cơ, vì múa mà có, đây cũng là thứ duy nhất mà ta có." Thủy Cơ đứng lên, tựa vào gió mà đứng, xinh đẹp mà không tầm thường.
"Múa thật tốt đi, ngươi trời sinh chính là vì múa mà sinh, đến lúc đó, ta muốn trước muôn người trên vũ đài, cho ngươi càng thêm tỏa sáng." Bách Lý ngẩng đầu, đôi mắt lóng lánh, khẽ cười.
Làm cho Thủy Cơ nhìn không rời mắt được, có lẽ là, cũng chỉ có nữ tử như vậy mới xứng với Vương gia thôi."
"Thủy Cơ, hiện tại bố trí múa còn kịp không?" Bách Lý lo lắng mở miệng, dù sao thời gian cũng còn quá ngắn.
"Không có việc gì, ngài yên tâm đi." Thủy Cơ ấn nàng ngồi trên ghế, đưa một cốc trà: "Trời vẫn chưa ấm, vết thương trên người phải cẩn thận."
"Biết rồi a" Bách Lý cười chỉ chỉ Tiểu Lam bên cạnh "Nơi này còn có một tiểu bà bà đấy."
Thấy hai đều cười lên, Tiểu Lam mới cười ra tiếng: "Lại bắt nạt ta."
Điệu múa dường như được sắp xếp vô cùng thuận lợi, Bách Lý cũng tìm gặp Tủy Cơ mấy lần, kiểm tra vũ y tinh xảo được làm ra, cơ bản là vừa vặn, đều đã vì dạ yến trọng đại nhất trong quân doanh mà chuẩn bị.
Bởi vì hàng năm đều ở phía Bắc Trường Thành, các tướng sĩ cũng không phải lần đầu tiên ăn tết ở bên ngoài, vốn là ngày đoàn viên, tránh không khỏi trong lòng cảm thấy buồn bã.
Ở giữa quân doanh, sáng sớm tinh mơ liền dựng nên một lộ đài cao, trên đài chủ yếu là sắp xếp một loạt ghế ngồi, tiện bề cho Tập Ám cùng các vị tướng quân ngồi tham gia.
Dưới đài, vài người có trật tự dốc lòng vì dạ yến mà chuẩn bị, nhóm đầu bếp nữ lại càng bận bịu đến chết đi, mấy ngày trước liền lên kế hoạch chọn nguyên liệu để nấu ăn.
Màn đêm buông xuống, thế gian hoa lệ trước một màn nơi đây cũng không sót thứ gì. Thanh bình như một thời đại hưng thịnh an ninh kỹ càng.
Trời vào xuân, mùa đông ra đi mang theo cái lạnh lẽo, chúng sao nâng mặt trăng, sáng cả bầu trời.
Tập Ám dắt Bách Lý lên đài cao, cùng với Lý Nam dẫn đầu mười bảy vị tướng sĩ dàn hàng đứng trước chỗ ngồi, toàn quân đồng loạt quỳ gối dập đầu hành lễ: "Vương gia, Lý phi."
Hướng về phía Nam nơi đặt hai chiếc ghế, một là tấm đệm da hổ, một là đệm da hồ ly, song song kề sát nhau, một rất khí thế, một nhu hòa.
Tập Ám cũng không có ngồi xuống, toàn thân trường bào tơ lụa thuần trắng làm lộ ra cả người càng thêm rắn rỏi, bên cạnh, Bách Lý cũng mặc lụa mỏng màu trắng, ở trên vai xuyết đầy hoa văn màu sáng, càng làm nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn nà.
"Đứng lên đi." Tập Ám lên trước mấy bước đứng trước mặt Lý Nam bình tĩnh nói: "Dẫn tới đi......."
"Dạ." Lý Nam nhận được mệnh lệnh hướng về dưới đài hô lớn: "Người đâu, đem Liễu tướng quân dẫn tới......."
Không lâu sau, hai binh lính liền kéo một người lên đài, Bách Lý nhìn không ra người này là Liễu tướng quân, tóc tai hoàn toàn tán loạn không nhìn thấy dung mạo ban đầu. Quần áo tả tơi, trên tay trên chân cũng mang theo khóa sắt nặng nề, bốc lên mùi của địa lao, thối rửa tanh hôi.
Không dễ dàng gì để tự đi lại trên mặt đất, đợi sau khi nhìn thấy người trên đài cao, Liễu Vân Tường giãy giụa quỳ bò lên trước vài bước: "Vương gia, Vương gia tha mạng, thuộc hạ không dám nữa......."
Tập Ám không nói, chỉ là chán ghét lui về vài bước, ngồi xuống ghế nằm da hổ, hai chân theo thói quen gác lên nhau.
"Vương gia, nghĩ đến xá muội cùng với ngài, ngài tha cho ta lần này đi, Vương gia, Vương gia.........." Liễu Vân Tường không ngừng dập đầu, đầu đập xuống nền đất phát ra âm thanh nặng nề đến nghẹt thở.
"Trong mắt ngươi còn có Vương gia ta hay không?" Tập Ám giận dữ, thân thể nghiêng về phía trước, con ngươi đen nhìn thẳng bức bách nam tử trên đất.
"Vương gia, tha mạng a, vương gia......." Tập Ám không kiên nhẫn phất phất tay, thân thể cũng nghiêng trở về, hai mắt khép hờ, lông mi nồng đậm dưới đèn sa được ánh sáng dội lại đang lay động trên làn da.
"Dạ." Binh lính nhận lệnh bước lên phía trước, trong tay một người cầm cây côn, đè Liễu Vân Tường xuống đất, trong không khí chỉ nghe tiếng hèo lên xuống, cùng với tiếng kêu rên của nam tử.
"Vương gia, Vương gia.........."
Tập Ám thong thả bước lên, đi đến bên cạnh Bách Lý, nàng mặc dù cảm thấy như vậy có hơi tàn nhẫn, nhưng lòng nghĩ đến Thủy Cơ cũng liền bình tĩnh lại.
Máu nhiễm đỏ chiếc áo tù trắng của Liễu Vân Tường, Tập Ám dường như cũng không có ý dừng tay, gió, làm thổi bay tóc hắn, kể cả áo bào trắng, Bách Lý cười giúp hắn khép lại vạt áo trước đang lộ ra xương quai xanh gợi cảm, cả dấu răng như ẩn như hiện.
"Dừng tay." Một giọng nữ bất ngờ vang lên, âm thanh này rất quen thuộc, Bách Lý buông tay xoay người lại.
Liễu Nhứ chạy lên đài, nếu không phải mấy ngày trước nhận được thư của ca ca, chỉ sợ là lần gặp mặt cuối cùng cũng không có.
Không có mệnh lệnh của Tập Ám, hai binh lính vẫn như cũ không dám sơ suất, đánh thật mạnh trên người Liễu Vân Tường.
Vừa nghe thấy âm thanh của Liễu Nhứ, Liễu Vân Tường bất an ngọ nguậy đứng người lên: "Liễu phi, muội muội, mau cứu ta a......."
"Ca." Liễu Nhứ chạy đến bên người hắn, thấy hai người thủy chung vẫn không dừng tay, chỉ đành phải bước nhanh tới bên cạnh Tập Ám: "Vương gia, ngài bỏ qua cho anh ta đi."
"Nhứ nhi, ta đã sớm nói qua, chuyện trong quân ngũ nữ nhân không nên nhúng tay vào, đã quên sao?" Tập Ám nhìn thấy Liễu Nhứ cũng không cảm thấy kì quái, chắc là tâm phúc nào đó của Liễu Vân Tường đã mật báo.
"Vương gia, Nhứ nhi chỉ có một ca ca này thôi, ngài lưu lại hắn lần này thôi." Liễu Nhứ nắm góc áo Tập Ám quỳ xuống.
"Kéo nàng ra." Tập Ám lạnh mặt ra lệnh cho binh sĩ bên cạnh, đôi mắt để ý liếc nhìn Liễu Vân Tường đang dần lịm đi, cũng sẽ nhanh chóng ly biệt rồi.
"Dạ." Hai binh lính xông lên trước dùng sức kéo Liễu Nhứ, kéo ra bên cạnh.
"Vương gia, Liễu gia chúng ta cũng chỉ có anh ta là con trai độc nhất, chẳng lẽ ngài nhẫn tâm để cho chúng ta tuyệt hậu sao? Vương gia......." Liễu Nhứ nhoài người về Liễu Vân Tường bên cạnh, nước mắt rơi trên đài cao, kèm với khóc to ra máu càng tăng thêm vẻ hung ác.
Bách Lý im lặng ở một bên, oán giận tràn ngập trong lòng trong nháy mắt cũng hơi đè lại, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm hai huynh muội bọn hắn.
Tập Ám vẫn không nói gì, chỉ là trong mắt lộ ra một chút tức giận, trầm tĩnh nhìn Liễu Nhứ nằm rạp trên đất.
"Vương gia, ngài đã quên ngài đã hứa điều gì sao? Có người mới, ngài còn nhớ rõ người cũ sao? Còn nhớ rõ sao?" Liễu Nhứ kêu gào chìa ngón tay chỉ vào Bách lý "Vương gia, ngài đã quên, có đúng không?"
Bách Lý kinh ngạc nhìn về phía Tập Ám, thoạt tiên đôi mắt tràn đầy tức giận lại thoáng qua một tia dao động, cùng với đau xót, Bách Lý nhìn trong mắt hắn không thấy mình, cuối cùng cũng trở nên hoảng loạn.
Tập Ám trở lại ghế da hổ ngồi xuống, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Dừng tay, kéo xuống đi."
Hai binh lính vội vàng dừng tay, đem Liễu Vân Tường kéo xuống.
Không khí trở nên ngưng trệ trước nay chưa từng có, ai cũng không dám mở miệng nói chuyện, Lý Nam ra hiệu một binh lính bên cạnh đem vết máu trên đài lau sạch sẽ.
Tập Ám dường như không muốn mở miệng, chỉ là chống trán nửa nằm trên ghế, Bách Lý không hiểu đứng bên cạnh, thấy Liễu Nhứ đang gắt gao nhìn mình, người mới? người cũ? người cũ trong miệng Liễu Nhứ là chính nàng sao?
Liễu Nhứ vừa thấy Tập Ám nói thế, cũng không khóc rống nữa, chậm rãi ngồi dậy lấy khăn lau khô nước mắt.