Gia Luật Thức trầm mặc, tiêu sái bước đến bên án kỉ, hương thơm thanh mát từ lò hương màu nâu tản ra, làm nổi bật lên thân hình cường tráng của hắn, nhìn qua có chút cô đơn: "Ngày mai, ta sẽ thả ngươi trở về."
Bách Lý khó tin mở to đôi mắt nhìn chằm chằm bóng lưng hắn không chút nhúc nhích, suy nghĩ tựa hồ có chút hỗn độn, nàng vụn trộm cắn chặt môi dưới. Đau! Xem ra đây không phải là mơ.
"Ngày mai, lúc ra chiến trường, ta sẽ đích thân tiễn ngươi trở về." Trong thanh âm của Gia Luật Thức cơ hồ không mang theo tia tình cảm nào.
Đối với một nữ tử thân ở Liêu doanh, lòng tại Hán quốc hắn cư nhiên không có biện pháp nào. Hắn sợ nếu ép buộc nàng ở lại, sẽ bức nàng điên mất.
Bách lý nhấc chân xuống giường, chân trần giẫm lên thảm Ba Tư mềm mại, do dự không biết có nên tiến lên hay không. Gia Luật Thức cứ ngồi giống như một pho tượng, tựa hồ không hề nhúc nhích, lại làm cho Bách Lý có cảm giác không đành lòng.
Nàng do dự vươn tay, nhẹ nhàng đặt trên bờ vai rộng của hắn, động tác của nàng có chút run rẩy, bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay nàng, sau đó ôm nàng vào ngực: "Lần cuối cùng, hãy để ta ôm ngươi một cái."
Bách Lý an tâm tựa đầu vào trong ngực hắn, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ có lực của hắn, trên người tản mát ra hương cỏ nhàn nhạt, nam tử Đại Liêu sinh ra ở thảo nguyên, lớn lên ở thảo nguyên, hung hãn nhưng không mất đi ôn nhu.
Hai người cũng không nói gì nữa, chỉ cố gắng cảm nhận hơi ấm trên người đối phương, Gia Luật Thức hít lấy mùi thơm nhàn nhạt trên người Bách Lý, dùng sức hút vào lồng ngực, tựa như lưu giữ kí ức cuối cùng của bọn họ.
Tim của hắn cư nhiên lại dễ trao cho nàng - nữ tử của địch quốc, thậm chí trong lòng của hắn, không còn coi nàng là nữ nhân địch quốc. Bách Lý lẳng lặng mặc cho hắn ôm, nhưng thật kì quái, nàng phải cảm thấy hận hắn, nhưng tựa vào ngực hắn, nàng cơ hồ cảm thấy yên lòng, từ từ nhắm nghiền mắt.
Gia Luật Thức nhìn người ngủ say trong lòng, hô hấp đều đều, hai hàng lông mi giãn ra, cong xuống như búp bê, nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường. Gia Luật Thức nhìn nàng thật sâu, nàng biết, một đêm cuối này, sẽ để hắn lẳng lặng thủ hộ bên cạnh nàng, hôm nay nàng phải ngủ một giấc thật ngon.
Gia Luật Thức tựa đầu vào bên giường, môi mỏng mím chặt thủy chung không tài nào ngủ được.
Sáng sớm, Bách Lý bị hồi trống đánh thức, vội vàng bò dậy, thấy Gia Luật Thức ngồi ở bên giường, trong mắt vằn đầy tia máu, gương mặt toát ra vẻ mệt mỏi.
"Ngươi không có ngủ sao?" Bách Lý nhìn về phía ngoài trướng, trời sáng rồi.
"Ngươi chuẩn bị đi, một lát lập tức xuất phát." Trong mắt Gia Luật Thức hiện lên vẻ rã rời, bất đắc dĩ đứng lên.
"Chờ một chút." Bách Lý khoác áo da xuống giường, mang giày nhung màu trắng, sau đó bước từng bước ra ngoài. Không bao lâu sau nàng quay trở lại, trên tay là chậu nước ấm và khăn lông sạch. Nàng chậm rãi nhúng ướt khăn, đắp lên chiếc cằm cương nghị của Gia Luật Thức.
Phía dưới cằm truyền đến một dòng hơi ấm kì lạ, ánh mắt phức tạp nhìn về phía nàng, mà Bách Lý cầm chủy thủ một bên lên, vết máu phía trên đã được xử lý sạch sẽ, chậm rãi ngồi xổm xuống, cẩn thận cạo râu cho hắn.
"Nếu như, có ngày chúng ta gặp lại nhau, ta sẽ không buông tay ngươi lần nữa." Gia Luật Thức nói, lấy một thanh đao bên hông ra.
Đây là một thanh loan đao, được mài khéo léo nhưng không mất đi độ sắc bén, trên chuôi đao có khảm một lam bảo thạch lớn. Mắt sáng như miêu lóe sáng, sau đó cởi ngọc bội bên hông nàng, lật lại cáng cong đưa vào tay nàng: "Mang theo bên người, dành để phòng thân."
Tay phải cầm chặt bội đao, trên thân đao điêu khắc một đôi thương ưng, ánh mắt sắc bén, móng nhọn, nắm thật chặt trong tay, tựa hồ vẫn cảm giác được.
"Vương, đại quân đã tập hợp xong." Bên ngoài trướng truyền đến tiếng thông báo không đúng lúc.
"Ta biết rồi, lui xuống đi." Gia Luật Thức chậm chạp đứng dậy, trong lời nói xen lẫn nhiều ý nghĩa: "Đi thôi, xuất phát."
Bách Lý theo sát phía sau hắn, nàng không có bất kì hành lý nào, mình đi tay không đến đây, lại côi cút trở về. Đem chủy thủ bỏ vào trong tay áo, hít sâu một hơi, bước ra khỏi doanh trướng.
Giữa sân huấn luyện tập hợp đầy Liêu binh, xếp hàng tựa hồ như không thấy đầu. Ngồi trên chiến mã phía trước là Hắc Liễm tướng quân, cùng vài chiến sĩ khác, soái kì nâng lên thật cao, cơ hồ đỏ thấu cả bầu trời.
Trên hàng đầu tiên, có hai con tuấn mã, một đen, một trắng, yên ngựa hợp với lông tơ, kiêu ngạo y hệt chủ tử.
Gia Luật Thức dẫn đầu nhảy lên con ngựa màu đen, Bách Lý ngẩng đầu lên, mặt trời chiếu ra vô số ánh sáng chói mắt, giống như vầng hào quang bao bọc lấy hắn. Hắn đưa tay trái, nhẹ nhàng kéo nàng lên ngựa, sau đó hô: "Xuất phát."
"Tuân lệnh." Toàn thể tướng sĩ đồng loạt hô, tiếng trống vang lên, thấu tận trời xanh.
Dọc theo đường đi, bọn họ cứ lẳng lặng nhìn phía trước. Bách Lý bất an nắm chặt gấu áo. Càng đến gần biên giới, lòng nàng càng bất an, tại sao lại bất an chính nàng cũng không rõ.
Trong không khí trầm mặc, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa nặng nề, vài tiếng bước chân của binh sĩ.
Không biết đã đi qua bao lâu, xa xa, nhìn thấy tướng sĩ Nam Triều đen ngòm một mảnh, quần kì Phi Dương đón gió, cương nghị, có lực. Bách Lý cảm thấy lỗ mũi chua xót, lại nhìn soái kì ở sau lưng, không nhịn được hít sâu một hơi, tâm tình phức tạp.
Gia Luật Thức gìm chặt dây cương, sau đó dắt lấy Bạch mã đã chuẩn bị trước cho nàng, chậm rãi bước lên.
Bách Lý an tĩnh ngồi mặc cho hắn dắt đi, thong thả bước đi về hướng tâm nàng thuộc về.
Xa xa, Gia Luật Thức gìm dây cương, Liêu binh phía sau dừng bước, khôi phục không khí yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của nhau.