Mê Hoặc Đại Ca Hắc Đạo

Chương 14: Quá độc ác




Quân Lâm đang muốn nổi giận, Minh Dạ và Kỳ Ngạo hô hấp cũng giảm tốc độ lại, không dám thở mạnh, nín thở lặng lẽ đợi số mạng về sau của mình.

Chợt, toàn thân Quân Lâm cương cứng, một cảm giác lạnh như băng ở dưới chăn mỏng từ dưới bắp đùi lan tràn lên phía trên, sắc mặt có chút không tốt lắm, gân xanh trên trán nổi lên. Đáng chết, không phải là tiểu gia hỏa ngu ngốc đó chứ! Có phải tiểu gia hỏa này mỗi lần xuất hiện đều "Rung động lòng người" như vậy hay không?.

Quân Lâm cắn răng, trán toát ra vài giọt mồ hôi, nếu lần này nó không cẩn thận cắn vào nơi đó, kết quả, trời ạ! Không dám tưởng tượng.

Tô Tô một đường lặng yên không tiếng động trở về phòng, có chút chột dạ cô thậm chí quên quan sát hoàn cảnh xung quanh, thậm chí không có chú ý tới việc một Con vịt lại tìm đến một căn biệt thự hào hoa như thế sẽ có bao nhiêu kỳ quái.

Chỉ muốn mau mau tắm một chút, chậm rãi thả lỏng cả người.

Tô Tô đang đi vào trong phòng tắm, đột nhiên dừng bước, chợt cúi đầu, không dám tin nhìn cổ tay phải trống không.

Nguy rồi! Tiểu Hoa!

Ngày hôm qua Tiểu Hoa uống say. . . Sau đó. . .

Trời ơi! Làm thế nào đây?

Chẳng lẽ cô còn phải trở lại mua người đàn ông kia một lần nữa sao? Cái ý niệm này vừa xuất hiện ở trong đầu, liền hung hăng tiêu diệt sạch, đùa gì thế, bây giờ cô còn đau dữ dội.

Tiếp theo, một màn kinh khủng hơn đột ngột xuất hiện trong đầu Tô Tô, Tiểu Hoa giết người. Nghĩ đến người đàn ông kia, buổi tối trước đó còn nhiệt tình như lửa trở thành người đàn ông đầu tiên của mình, sẽ lạnh như băng ngã ở trên mặt đất hoặc là ở một nơi nào đó, không có bất kỳ người nào nhìn thấy, tái nhợt thê thảm chết đi.

Tô Tô rụt cổ một cái, một cảm giác sợ hãi xông vào đầu, cả người cũng chết lặng, một màn kia rõ ràng đang xuất hiện trước mắt, không xua đi được.

Phiền não đi tới đi lui ở trong phòng, không biết phải như thế nào cho tốt.

Thôi, không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, cùng lắm thì giống như lần trước, vẫn là người không quen biết, người đàn ông kia tốt xấu gì cũng mới vừa xảy ra quan hệ với mình, quyết định, quay lại.

Ring. . . Ring. . . d đ. lê,q.úy,đ.ôn

Một tin nhắn, đến từ mã số xa lạ.

"Tiểu sủng vật của em, tôi rất thích, tôi trịnh trọng quyết định, bắt cóc nó."

Cái gì? Anh ta lại có thể không xảy ra chuyện gì? Tiểu Hoa không có tấn công anh ta? Tình huống gì vậy?

Chỉ là, nếu Tiểu Hoa không có tổn thương anh, vậy cũng sẽ không có chuyện gì rồi, suy nghĩ một chút lại cảm thấy thật là kỳ quái, từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy, trong nửa tháng ngắn ngủi, đã xảy ra hai lần, đầu tiên là người đàn ông thần bí đó, chẳng biết tại sao được Tiểu Hoa coi trọng, hiện tại là Con vịt này, Tiểu Hoa lại có thể không cắn anh!

Cô không nhịn được suy nghĩ có phải là cùng một người hay không, nhưng mà bọn họ mặc dù lớn lên giống nhau, nhưng màu con người thì không giống, khí chất. . . Khí chất cũng có chút bất đồng. Lắc đầu một cái, đổi thành người đàn ông có đôi mắt màu xanh dương, sợ rằng hôm nay mình sẽ không thể còn sống trở về rồi, ngày hôm qua cô lại. . . Lắc lắc đầu, Tô Tô bật cười, mình làm sao vậy? Rõ ràng là hai người khác nhau.

Tay đang lấy quần áo đột nhiên dừng lại, phản ứng đầu tiên của mình không phải là lo lắng cho Tiểu Hoa sao? Điên rồi!

Vỗ trán một cái, lần nữa cầm điện thoại di động đến trước mắt cẩn thận tra xét một phen, lại không dám tin dụi dụi con mắt, trời ơi! Nếu không phải là mình bị điên, chính là thế giới này bị điên rồi, Tiểu Hoa rõ ràng bị bắt cóc!

Tiểu Hoa bị bắt cóc giờ phút này đang giằng co cùng Minh Dạ và Kỳ Ngạo, hai người đàn ông toàn thân căng thẳng trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh, Quân Lâm ở bên cạnh quan sát uống rượu đỏ, trong lòng vô cùng sung sướng.

Nghĩ đến mới vừa rồi, Quân Lâm không nhịn được nhếch miệng lên.

Lúc ấy, anh đã chuẩn bị tiếp nhận "Nụ hôn xà" một lần nữa của Tiểu Hoa, nhưng không ngờ, tên tiểu gia hỏa này, lại dám một đường không ngừng trực tiếp bò đến lồng ngực của mình, nằm ở chỗ này không chịu bò tiếp.

Một con rắn, Tô Tô nuôi, nam sắc, không thể làm gì khác hơn là Quân Lâm này phải mở miệng trước.

Mấy điều kiện này, khiến cuộc sống sau này của Tiểu Hoa nhất định sẽ hạnh phúc, sẽ có một tiền đồ tươi sáng, trong sáng bình thản.

"Lão đại, tôi...tôi đi, tôi đi là được." Quá độc ác! Minh Dạ cắn răng, lần nữa hung hăng trợn mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của tiểu gia hỏa trước mặt đang cùng mình "Thâm tình".

Tiểu Hoa không chịu yếu thế khè khè lè lưỡi với anh, nhìn bộ dạng có chút giống như đang cười nhạo.

"Được rồi! Chú đã quyết định, tôi cũng không ép buộc chú lựa chọn cái khác nữa, lên đường đi!" Quân Lâm thở dài, nhìn ánh mắt của Minh Dạ rõ ràng chính là, anh nhất định muốn tôi đi thì tôi còn làm được gì.

Minh Dạ nghe nói như thế, dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa không đứng vững.

Nghĩ đến sau khi trở về, không chỉ phải đối mặt với sự dây dưa của La Lan, còn phải giải quyết cô gái được chiều chuộng Lộ Ti, gương mặt Minh Dạ tỏ vẻ khó chịu, vẻ mặt đưa đám, mỗi bước đi đều cẩn thận, trong lòng lẩm nhẩm, lão đại gọi tôi trở lại, gọi tôi trở lại, (âm thanh vọng lại).

Nhìn bộ dạng Minh Dạ rất thê thảm, Kỳ Ngạo cũng bình tĩnh, còn có cái gì thảm hại hơn cái hố kia đây?

"Lão đại, lão đại, không xong, Lộ Ti tiểu thư, Lộ Ti tiểu thư, cô ấy đến rồi!"

Tốc độ còn nhanh hơn việc phía sau có lang sói đuổi đến, Minh Dạ hốt ha hốt hoảng quay về, giống như phải hứng chịu nỗi sợ hãi ghê gớm.

Quân Lâm nhíu mày, buông ly cao cổ trong tay xuống, sắc mặt có chút không được tốt lắm, làm sao cô biết anh đang ở nơi này?

"Đi xem một chút!" Mặc kệ như thế nào, anh cũng không muốn khi Tô Tô "Không cẩn thận" đến đúng lúc, thấy cô gái ngu xuẩn đó, lại muốn trực tiếp kết liễu cô ta.

"Này, tôi. . ." Minh Dạ và Kỳ Ngạo trăm miệng một lời, trông mong ngóng chờ, hai cặp mắt cũng lóe sáng, mong đợi mong đợi.

"Sau này hãy nói, lần này chỉ cần giải quyết tốt, coi như các chú lập công chuộc tội." Ở chỗ này giải quyết cô gái kia hay trở về bên kia giải quyết, khác nhau ở chỗ nào? Hai người bọn họ lúc nào thì đần như vậy rồi!

Quân Lâm cầm Tiểu Hoa trên tay, mới bước được vài bước đột nhiên dừng lại, "Ngạo, chú trước ở lại, âm thầm bảo vệ cô ấy."

"Người nào?" Đại não Kỳ Ngạo đang vô cùng vui mừng, nhất thời chưa phản ứng kịp.

"Ngu ngốc! Đương nhiên là chị dâu của chúng ta!" Minh Dạ nhẫn tâm tiến lên cho Kỳ Ngạo đang ngơ ngác một cái gõ đầu, đã sớm muốn khi dễ người này, hiếm khi có được cơ hội tốt như vậy, phải lập tức nắm bắt lấy.

Quân Lâm không có phản bác, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, phản ứng lần này của Minh Dạ rất là hợp ý anh.

"Cái gì! Tiểu Hoa bị mang đi? Này, này, Tiểu Hoa, có hay không?" Tô Tô sợ hãi kêu, cô trái lo phải nghĩ cuối cùng vẫn quyết định tới xem một chút, ai ngờ, ở cửa ra vào lại nhận được tin tức như thế, Tô Tô có chút do dự, không để lại dấu vết quan sát người đàn ông trước mặt, người này cũng là một Con vịt thôi.

Kỳ Ngạo thật sự không nghĩ tới, con vật độc như vậy, tên tuổi lại có thể nổi như thế. Người không thể chỉ nhìn bề ngoài, sủng vật cũng không thể chỉ nghe tên!

"Cô muốn hỏi, có làm tổn thương Lâm hay không?" Kỳ Ngạo thử thăm dò.

"Lâm?" Tô Tô nhất thời chưa kịp phản ứng, đột nhiên nhớ lại, đó không phải là nghệ danh của người đàn ông kia, "Đúng! Chính là anh ấy!"

"Không có, cuối cùng tiểu gia hỏa kia lại không làm gì, hơn nữa còn dây dưa đến cùng, sẽ không chịu rời đi." Nhìn xem, sủng vật của cô cũng đầu hàng trước, cô còn không mau đi tìm, đến lúc đó thuận tiện xảy ra chút gì thì tốt rồi.

Tô Tô nghe nói như thế tay liền chống cằm, khóe miệng có chút mất tự nhiên giật giật, Tiểu Hoa như vậy, cố tình không để cho cô nuôi, thật mất hết mặt mũi đi. . .

"Nói anh ấy nuôi tốt một chút, thiếu một cọng lông tơ, tôi sẽ. . . tôi sẽ. . ." Đối phó với một Con vịt, cách nào thì tốt nhỉ? "Làm anh ta không trả tiền!" Những lời này vừa thốt lên, nói xong mới phát hiện mình vừa nói cái gì, nhưng ở trên mặt Tô Tô tuyệt đối đúng lý hợp tình, bắt cóc sủng vật của cô, để cho cô sử dụng miễn phí một lần cũng không quá đáng đi, cô có lý.

"Cô. . ." Kỳ Ngạo trợn mắt hốc mồm, này, thật là quá tàn nhẫn.