Mê Hiệp Ký

Quyển 2 - Chương 32




Chàng ra ngoài rất lâu mà không quay lại.

Hà Y biết tuy bên ngoài chàng vờ tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại áy náy không yên, tự trách bản thân mình. Ở trong phòng đợi chàng nửa canh giờ, rốt cuộc không sao ngồi yên được, nàng khoác áo ra ngoài, đảo qua khách sảnh và nhà bếp một vòng đều không thấy bóng dáng chàng đâu, bèn ra khỏi cửa đi về hướng hậu viện.

Quả nhiên chàng đang ngồi một mình yên lặng dưới một gốc cây ở hậu viện, đầu cúi gằm, bất động.

Trời vẫn đổ một trận tuyết nhỏ, bóng lưng chàng quay về phía nàng. Trong lòng Hà Y thở dài, hiểu rằng lúc này chàng đang rất buồn nên cũng không dám mạo muội đi tới trước mặt chàng, chỉ yên lặng đứng một bên chờ đợi.

Ngồi rất lâu, không gian văng vẳng mấy tiếng thở dài của chàng. Sau đó chàng đột nhiên nắm tay lại, đấm mạnh vào thân cây bên cạnh!

Bản tính chàng vốn sống nội tâm, từ trước tới giờ không muốn giãi bày những phiền muộn của bản thân với người khác, nhưng dù gì chàng vẫn là một người trẻ tuổi, mỗi khi nghĩ tới thân thể mạnh khỏe của người khác, tự do chạy nhảy còn đôi chân mình thì lại tàn phế, đi nửa bước cũng khó thì trong lòng không khỏi đau khổ bi phẫn. Như thế thôi cũng được, đằng này thân thể còn yếu đuối, động tí là đổ bệnh. Cuộc sống xách kiếm rong ruổi, thoả chí giang hồ của Hà Y trước kia, với chàng mà nói giống như một giấc mộng chẳng bao giờ thành sự thật. Chàng cùng Hà Y trải qua bao nhiêu gian khổ, cuối cùng cũng có thể sống cùng nhau, nhưng sức khỏe của chàng lại ngày càng sa sút, hôm sau không bằng hôm trước. Đến như bây giờ, thân là trượng phu, chẳng những đã không có chút sức lực bảo vệ thê tử, mà đến cả việc bưng một bát thuốc tới cho nàng, chàng cũng chẳng làm xong, lại đánh đổ khiến nàng bị bỏng. Cứ nghĩ tới đây, lòng chàng đau như lửa đốt, phiền muộn như muốn phát điên, hận tới nỗi chỉ muốn đập đầu vào thân cây này mà chết quách đi cho xong, nhưng lại chẳng thể làm được.

Sức chàng rất yếu, thân cây chỉ khẽ rung chút xíu, tuyết đọng bên trên rơi lả tả xuống người chàng.

Nước mắt Hà Y đã trào ra tự lúc nào, nhưng vẫn do dự không dám tiến tới.

Tính chàng vốn cao ngạo quật cường, không bao giờ muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng sầu muộn của mình.

Cho nên, nàng chỉ có thể tiếp tục đứng từ xa dõi theo chàng một lúc, thấy chàng tựa như đã bình tĩnh trở lại, mới bước những bước nặng nề, đi tới sau lưng chàng, vươn tay vòng qua cổ ôm lấy chàng.

“Làm sao vậy? Một mình ở đây làm gì?”, khuôn mặt nàng áp chặt vào khuôn mặt giá băng của Mộ Dung Vô Phong.

“Ở trong phòng… có chút bức bối, ta muốn ra ngoài ngồi một lát”, chàng lãnh đạm nói, giọng có chút run run: “Sao nàng cũng ra đây làm gì? Rõ ràng đang ốm mà”.

“A… trong phòng buồn bực, thiếp cũng muốn ra ngoài.”

“Quàng chăn lên”, chàng kéo chăn đang phủ trên chân mình, đưa cho nàng.

Nàng tiếp lấy, quàng lên người rồi tiếp tục ở phía sau ôm chặt lấy chàng.

“Vô Phong”, Hà Y thì thầm bên tai chàng: “Từ sau khi chàng… chàng bị thương, sẽ không thể… không thể tùy tiện cúi người xuống nữa. Nhất định phải chống tay đỡ người cho chắc mới được nếu không sẽ ngã đấy”.

Trước đây lúc đôi chân chàng còn nguyên vẹn, tuy không thể điều khiển theo ý muốn nhưng vẫn có thể duy trì thăng bằng của cơ thể khi ngồi trên xe, không cần vịn hay chống tay cũng có thể tùy ý cúi gập lưng xuống. Nhưng bây giờ chàng chỉ còn một chân, lại đang bị trọng thương, sau cơn bệnh nặng càng trở nên yếu ớt, cơ thịt teo hết, chỉ còn lại da bọc xương, cân bằng của cơ thể tất nhiên càng khó duy trì. Do chàng từ đấy đến giờ luôn phải nằm trên giường, ngồi nằm đều do Hà Y dìu đỡ chăm sóc cho nên không hề phát hiện ra thay đổi này. Đến khi chàng bưng bát thuốc, định cúi mình xuống thì thân thể đã hoàn toàn mất khống chế.

Chàng trầm mặc không nói gì.

“Thiếp từ sớm đã định nói cho chàng, chỉ sợ chàng buồn”, nàng hôn lên mặt chàng, sợ chàng thương tâm quá độ, vội vàng thay đổi chủ đề: “Ha ha, chàng có biết lão bà của chàng phóng phi tiêu cũng rất chuẩn không?”.

“Chuẩn như thế nào?”, tâm tình của chàng rất tệ nhưng cuối cùng cũng khá lên được một chút.

“Đây là quả táo, bất kể chàng đặt nó ở đâu phi tiêu của thiếp cũng có thể phóng trúng nó”, nàng lấy ra một quả táo đưa cho chàng, dương dương tự đắc nói.

“Không thể thần kỳ như thế chứ?”, chàng cố tình chọc nàng.

“Chàng cứ thử coi!”

Chàng vận sức ném quả táo “veo” một tiếng, rơi cách hai người không xa.

“Phi tiêu của nàng đâu? Sao ta không thấy?… Hà Y, chớ có nhổ tóc của ta đấy nhé!”, chàng ngó đông, ngó tây nói.

“Xem lão huynh chàng ném như thế, thật chẳng đủ sức chết nổi một con ruồi, lại còn cần dùng phi tiêu sao? Làm ơn ném xa xa một chút có được không?”

“Đấy là xa nhất rồi đó. Hôm nay kể như ta còn có chút sức lực đấy”, chàng uể oải than.

“Thế sao? Thiếp không tin!”, Hà Y chạy lại nhặt quả táo lên cắn một miếng rồi vun một bụm tuyết ném qua, trúng ngay vai Mộ Dung Vô Phong đánh “bộp” một tiếng, quả cầu tuyết vỡ tung tóe, bắn đầy lên áo khoác chàng.

“Ném thật đây!”, chàng nghiêng người gom hai quả cầu tuyết, đẩy bánh xe, dùng sức ném đi, trúng ngay vạt áo dưới của Hà Y.

“Còn ném trúng thiếp cơ đấy!”, Hà Y cao hứng, không kìm được chân tay khua loạn lên: “Để xem hai người chúng ta, ai lợi hại!”, nói xong, ném mấy quả cầu tuyết về phía chàng, tới tấp đến mức làm Mộ Dung Vô Phong tối tăm mặt mũi.

Mộ Dung Vô Phong vội ném trả “bộp bộp” hai tiếng, vừa nhanh vừa chuẩn. Sức chàng có hạn, một tay lăn bánh xe, đã dần dần đến gần Hà Y, nhân lúc nàng không đề phòng, bèn kéo áo nàng một cái, hai người lăn xuống tuyết, tay không cuộn lấy nhau.

“Oa, Vô Phong, chiêu này không tồi nhé! Thật giống chiêu ‘Hắc Hổ Đào Tâm’ đấy!”, Hà Y cười khanh khách nói.

“Nàng trêu ta, có phải không?”, chàng vồ tới, hai người ôm lấy nhau vật lộn mấy vòng.

Lúc ấy, trong nhà đã tối om, chỉ có ánh đèn lồng leo lét phía xa xa còn tỏa ra một đốm sáng mờ mờ.

Hai người đùa nghịch tới khi thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm mới thôi. Hà Y đã cười nhiều tới mức sắp khản cả giọng rồi.

“Sao nàng cười mãi thế?”, Mộ Dung Vô Phong ngồi trên tuyết hỏi, xe lăn giờ chẳng biết quẳng ở góc nào rồi.

“Thành thật khai ra, lúc nhỏ rốt cuộc chàng đã từng đánh nhau với ai chưa?”, Hà Y cười hỏi: “Xem chiêu thức của chàng, còn chưa đạt nổi mức tệ nữa”.

“Câu này có phải quá xem thường nhau rồi không? Hà Y! Nào nào nào, tới đây đánh một trận nữa”, chàng lại muốn kéo áo nàng.

“Còn đánh gì nữa, ngồi trong tuyết lâu thế này rồi, vết thương ở chân không khéo lại tái phát đấy, đến lúc ấy chàng không đau tới chết đi sống lại mới là lạ”, nàng nhìn bộ dạng của chàng, lại thấy quặn lòng. Nàng đỡ chàng dậy, lấy nạng đặt vào nách cho chàng, nói: “Nếu chàng còn sức, thiếp cùng chàng đi vào”, nói rồi khẽ phủi tuyết trên áo khoác chàng.

Dáng vẻ chàng lúc đứng dậy cực kỳ gắng gượng, cả người đã phải hoàn toàn tựa vào Hà Y mà vẫn không ngừng lảo đảo.

“Làm sao thế?”, nàng vội vàng đỡ lấy lưng chàng.

“Không sao”, chàng khẽ nói, nghiến chặt răng, gồng mình đi về trước một bước: “Nàng đi lấy xe lăn của ta lại đây, ta đi xem thuốc đã sắc xong chưa”.

“Còn xem gì nữa? Thiếp uống xong thuốc từ lâu rồi.”

“Xem ra đúng là uống rồi”, chàng cười nói: “Nếu không, chúng ta đùa nghịch bên ngoài lâu như thế, vẫn không thấy nàng ắt xì cái nào, thế lại không lạ lắm sao?”.

“Thiếp đã nói rồi, thiếp ốm cũng không cần lo, một lúc là khỏe thôi mà chàng cứ không tin, cứ bắt thiếp uống thuốc”, nàng co chân nhảy ba bước nói: “Cả người thiếp bây giờ toàn mồ hôi, đưa chàng về phòng trước rồi thiếp sẽ ra ngoài chơi một lúc. Thiếp cưỡi lạc đà vẫn chưa đã đâu!”.

“Đợi một chút, đợi ta băng vết thương trên vai nàng lại đã rồi hẵng đi”, chàng thở dài.

“Đấy mà cũng gọi là vết thương á! Không cần băng đâu”, Hà Y vội vàng nói, nói xong đã định chuồn đi.

“Nghe lời nào”, chàng kéo nàng một cái. Hà Y đành ngoan ngoãn quay lại, dìu chàng lên xe lăn. Đi vào phòng chàng liền vén ống tay áo của nàng, chỗ bỏng đỏ sớm đã sưng thành mấy bọng nước. Chàng dùng một cây ngân châm châm vỡ rồi thoa lên một lớp cao thuốc, sau đó băng lại cho nàng, xong xuôi mới nói: “Được rồi, đi đi”.

Hà Y ba chân bốn cẳng chạy, loáng cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa vọng tới tiếng chuông cổ lạc đà, Hà Y gõ cửa sổ nói: “Vô Phong, thiếp lên núi chơi đây, chàng muốn đi không?”.

“Sao vẫn còn chưa đi? Ta không đi đâu, ta… ta thấy hơi mệt”, chàng nhẹ giọng đáp.

Sức khỏe chàng còn lâu nữa mới hồi phục như trước, hiển nhiên rất dễ kiệt sức. Hà Y nói: “Vậy thiếp đi nhé!”.

Nói rồi, tiếng chuông lạc đà vẳng xa dần.

Mộ Dung Vô Phong đóng cửa lại, cảm thấy thân thể mình thấm lạnh, liền tới khều lại than trong lò sưởi, thu hết khăn tay đã khô ráo ban nãy hong trên lò hương lại, đặt vào dưới gối. Chỗ vết thương của chàng vừa rồi lại chạm vào tuyết, bắt đầu nhói đau từng chập, cơn đau xói vào xương tủy, tựa như đao xẻo kiếm cứa vậy, nửa thân phải lập tức tê dại, dường như lục phủ ngũ tạng cũng đang quặn vào nhau, thoáng chốc đã đau tới toàn thân toát hết mồ hôi lạnh. Chàng vội nuốt một viên thuốc, tránh cho đau quá mà co giật, không khéo bệnh tim lại theo đó phát tác. Nhưng chàng vẫn biết nếu thật sự tới mức tình huống xấu nhất, thuốc đó cũng chẳng có tác dụng gì.

Cơn đau dần dần trở nên kịch liệt, đã có chút không sao chịu nổi, chàng chỉ còn cách nghiến chặt răng, lê vào phòng tắm, ngâm mình trong nước nóng.

Thùng tắm đó không sâu, đại khái chỉ cao khoảng nửa thân người lớn, bốn phía đều có tay vịn, phía gần chiếc sạp còn có băng ghế hình bán nguyệt chìm trong nước để ngồi ngâm mình. Đang ở trong thùng, hai tay của Mộ Dung Vô Phong bỗng nhiên co giật, không sao nắm được nữa, cả người lập tức trượt xuống đáy thùng, trong lúc hoảng loạn chàng đã uống liền mấy ngụm nước, tay vịn phía trên gần trong gang tấc, gần như đã chạm vào đầu ngón tay chàng, vậy mà chàng hoàn toàn chẳng có sức vươn mình khỏi mặt nước mà nắm lấy.

Chàng chìm trong nước, giãy giụa một hồi thì sức cùng lực kiệt, cả người co giật mà co quắp lại.

Đang lúc tuyệt vọng, bỗng cảm thấy có ai đó kéo mình lên khỏi mặt nước, hai cánh tay mềm mại ôm lấy eo chàng, ngả đầu chàng xuống rồi vỗ lên ngực chàng một chưởng. Mộ Dung Vô Phong “ộc” một tiếng, nôn ra mấy ngụm nước rồi ra sức hít lấy hít để.

Một lúc lâu sau, thân thể chàng vẫn cứ co cứng, Hà Y vội vàng đưa chàng về giường.

Mộ Dung Vô Phong vẫn đang cố sức hít thở, chẳng thể nói năng được gì.

Hà Y đi lấy một chiếc khăn sạch, giúp chàng lau khô mái tóc ướt, nhìn chàng thở hồng hộc không thôi bèn nhẹ nhàng xoa nắn thân thể cứng ngắc của chàng nói: “Đau lắm phải không? Lão công tội nghiệp, còn may thiếp về kịp”.

Chàng kiệt sức nhìn nàng, mãi lâu sau, cơn đau dần bớt, mới gắng gượng gom được chút sức để nói: “Tốt rồi, sao mới đi đã quay lại rồi?”.

Nàng gõ gõ vào trán chàng, than: “Thân thể này của chàng, ngày khỏe ngày không, làm sao thiếp an tâm cho được? Đi được nửa đường thì vòng lại. Bây giờ đỡ hơn chút nào chưa?”.

Chàng gặt đầu, hai tay vẫn siết chặt lấy khăn trải giường.

Hà Y dùng khăn ấm nhẹ nhàng chườm lên vết thương của chàng, nhìn chàng đau đớn vật vã trên giường gần hai canh giờ, sau rồi cơn đau mới dần dần lui. Lúc ấy, Mộ Dung Vô Phong mặt mày trắng bệch, ánh mắt tán loạn, sớm đã hoàn toàn kiệt sức.

“Đường môn!”, Hà Y nghiến răng nghiến lợi rủa thầm trong lòng.

Mộ Dung Vô Phong mê man ngủ thiếp đi, một lúc sau lại tỉnh dậy, lúc mở mắt nhìn thấy Hà Y đang ngồi bên giường, từng kim từng kim khâu y phục, trong miệng đang lẩm nhẩm gì đó.

Chàng không kìm được trố mắt ra nhìn, hỏi: “Hà Y, nàng… nàng làm gì thế?”.

Từ trước tới giờ chàng chưa từng thấy Hà Y khâu y phục, vốn luôn cho rằng nàng hoàn toàn không thể làm loại việc này.

Hà Y cười, cầm kéo trong tay “lách cách” mấy tiếng đã cắt phéng một ống quần của chàng sâu tới tận bẹn, nói: “Thiếp đem mấy cái ống quần này cắt hết đi, tránh cho sau này chàng mặc vào thấy vướng víu”, cắt xong, nàng lại xỏ kim khâu kín ống quần lại.

Chàng nhịn không được nói: “Sau này nàng tới tiệm may bảo người ta may y phục, nhớ dặn bọn họ làm ít đi một cái ống quần, có khi còn bớt được chút tiền”.

Mộ Dung Vô Phong vừa nói câu ấy, Hà Y đã phá lên cười: “Làm sao tính như thế được? Đã làm ít đi một ống quần lại còn muốn tính lợi thêm cho mình”.

Chàng đưa tay, vuốt ve bàn tay Hà Y nói: “Từ trước tới giờ chưa từng thấy nàng động tới dao kéo, mấy việc này, nếu nàng không thích thì không phải làm đâu”.

“Chàng biết may vá sao? Thiếp không biết mà chàng lại biết á?”

“Ừm. Ta là đại phu, dù là chưa từng khâu vá y phục thì cũng từng khâu thứ khác rồi. Mà thực ra ta rất hay phải khâu đấy.”

“Câu này sao thiếp nghe mà thấy ớn lạnh thế!”, nàng nhay nhay mấy cái mới cắn đứt được sợi chỉ, nói: “Ngoan ngoãn nằm xuống ngủ đi, cả ngày đùa nghịch với thiếp rồi, vừa nãy chàng nói linh tinh một hồi làm thiếp khâu sai mấy đường rồi đây này”, nói xong, Hà Y lại không cẩn thận đâm kim trúng ngón trỏ, nàng liền đưa ngón tay vào miệng mút.

Không cãi được với nàng, Mộ Dung Vô Phong đành nhắm mắt lại.

Hà Y bỗng vỗ vỗ đầu chàng nói: “Sau lần này chàng nên để thiếp ở lại phòng tắm với chàng rồi chứ?”.

“Không có cửa đâu.”

“Còn bướng à!”

“Bướng đến cùng đấy.”

“Nhỡ chết đuối thì biết làm sao?”

“Chết đuối thì chết đuối.”

“Mộ Dung Vô Phong, thiếp phục chàng rồi. Có điều, chàng nghĩ mà xem, chàng có phải đàn bà con gái đâu, thiếp ở lại trong ấy cuối cùng thì hại gì tới chàng?”

“Trong này có một đạo lý, nàng muốn nghe không?”

“Đạo lý? Nói nghe thử coi?”

“Nàng nói xem, cả đời người chỉ có lúc tắm rửa mới không cần nghĩ xem rốt cuộc mình là cái gì, là nam hay là nữ. Mặc y phục rồi mới bắt đầu nghĩ ngợi cái ấy.”

“Điều này… cũng đúng.”

“Một chút thời khắc quý báu ấy trong ngày, nàng cũng muốn vào phá, thế có phải rất không tốt không?”

“Hình như đúng là không tốt”, Hà Y gật đầu nói: “A, cuối cùng thiếp hiểu rồi. Chàng muốn nói, khi thiếp tắm rửa chàng cũng sẽ không vào”.

“Việc này… ta không hề nói”, Mộ Dung Vô Phong vội rụt đầu vào trong chăn.

Chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, Mộ Dung Vô Phong mới thò đầu ra, hỏi: “Sao ngoài cửa ồn thế?”.

“Có lẽ cuối cùng thương đoàn của người Ba Tư kia cũng tới rồi”, Hà Y thu dọn kim chỉ trong tay, tắm rửa một lúc rồi tắt đèn, chui vào trong chăn. Tiếng ồn ngoài cửa càng lúc càng lớn, xen giữa còn có tiếng ngựa phi qua lại.

“Chàng nói xem, liệu có phải là giặc cướp không?”, Hà Y không nhịn được đoán mò, mãi không thấy chàng trả lời liền quay đầu lại, phát hiện Mộ Dung Vô Phong đang nắm chặt một ngón tay mình ngủ ngon lành rồi.

Khó khăn lắm mới rút được tay khỏi bàn tay của Mộ Dung Vô Phong, nàng nhẹ nhàng chuồn xuống giường thay y phục, cầm kiếm, khẽ khàng đi vào khách sảnh.

Trong sảnh quả nhiên ngồn ngộn người, một đoàn người Ba Tư tóc búi, mắt màu bích, dưới sự bảo vệ của mấy chục người Hán lưng đeo cương đao đi vào trong, trong số đó còn có cả một cô gái Ba Tư từ đầu đến chân phủ khăn sa che kín người. Loại khăn sa dài này gọi là “Mộ li”, là trang phục của người Hồ, từng rất phổ biến vào thời Đường. Đám người này chen thêm vào, phút chốc cả khách sảnh đã chật cứng đến nước cũng không len qua được. A Cát bận cuống cuồng, dọn bàn này, dịch ghế nọ, mời khách ngồi cả xuống. Nào là bánh Hồ, bánh bao rán, thịt dê nướng, sữa dê, rượu Cao Xương liên tục được bê lên. Mấy nam nhân Ba Tư đã không khách khí mà ngồi xuống nhai nhồm nhoàm cả rồi.

Trong lòng Hà Y thầm thắc mắc: “Sao bảo thương đoàn Ba Tư này mai mới tới, đêm nay sao lại ở cả đây rồi?”, rồi tóm lấy bà chủ quán đang tất tả chạy trước chạy sau hỏi: “A Cát, đây chính là thương đoàn mà cô bảo lúc trước à?”.

“Đúng rồi, nếu cô muốn đi cùng họ một thể thì nhanh nhanh tìm trưởng đoàn của họ mà nói chuyện, họ ăn xong là sẽ lên đường luôn đấy.”

“Nhưng mà…”, nàng nghĩ tới Mộ Dung Vô Phong vừa nãy mới phát bệnh, ít nhất phải hai ngày nữa mới có thể hồi lại sức lực, hôm nay không dễ dàng gì mới ngủ ngon lành, lẽ nào lại phải đánh thức chàng dậy đi suốt đêm? Nhưng nghĩ lại, nếu bỏ qua cơ hội này, muốn đến Tiểu Giang Nam thì chỉ sợ lại phải đợi rất lâu nữa, mà nếu bản thân đi một mình trên đường ấy thì lại càng nguy hiểm.

Sau đó nàng chợt thấy Cố Thập Tam ôm kiếm, cũng đứng lẫn trong đám người Ba Tư, đang nói chuyện với một người tóc vàng cao lớn. Một lúc sau, anh ta nhìn thấy Hà Y liền bước qua chào hỏi: “Sở cô nương, muộn thế này rồi còn chưa ngủ?”.

“À, chúng tôi muốn đi cùng với thương đoàn Ba Tư này nhưng không biết phải tìm ai nói chuyện? Cố huynh có quen biết bọn họ không?”

“Không quen biết lắm, tôi chỉ là người bọn họ thuê làm bảo vệ mà thôi.”

“Hả?”, Hà Y kinh ngạc.

“Đây chính là nghề của tôi, chuyên hộ tống các thương đoàn trên mấy tuyến đường này, người Ba Tư thường trả công rất cao cho tôi”, Cố Thập Tam còn thong thả bổ sung một câu: “Đương nhiên nguy hiểm gặp phải cũng rất lớn. Đây là một trong những công việc có tính kích thích cao nhất”.

Từ lúc trong tay có một tập ngân phiếu lớn, Hà Y gần như đã quên béng những ngày tháng gian khổ bán mạng kiếm tiền mưu sinh trước đây của mình, nhưng nàng không thể không thừa nhận nàng thực ra rất thích những ngày tháng trùng trùng mạo hiểm đó.

Hà Y nói: “Cố đại hiệp, liệu tôi có thể nhờ huynh giúp một việc được không?”.

“Giúp việc gì?”, Cố Thập Tam chăm chú nhìn.

“Tôi muốn tới tìm trưởng đoàn của người Ba Tư nói chuyện, xin họ cho chúng tôi đi cùng thương đoàn. Tướng công tôi… tướng công tôi không ai chăm nom. Liệu có thể nhờ huynh ngồi trông chàng một lát, tôi đi rồi sẽ về ngay.”

Trong khách sảnh đầy ắp những người xa lạ này, thật hoàn toàn không thể lường hết được mọi chuyện, nếu trong đó có kẻ nào biết được thân phận Mộ Dung Vô Phong, muốn cái đầu của chàng vậy thì đúng là một việc quá nguy hiểm rồi.

“Không thành vấn đề”, Cố Thập Tam nói.

Hà Y dẫn Cố Thập Tam tới phòng ngủ của Mộ Dung Vô Phong, sau đó khẽ lay chàng tỉnh dậy, nhỏ giọng nói: “Thiếp mời Cố đại hiệp tới trông chàng một lúc, thiếp đi tìm người Ba Tư nói chuyện, đi rồi về ngay”.

Mộ Dung Vô Phong nằm trên giường gật đầu, bảo: “Đêm nay chúng ta đi ngay sao?”.

“Có lẽ thế”, Hà Y nói xong, chớp mắt đã mất tăm ngoài cửa.

Mộ Dung Vô Phong nhìn Cố Thập Tam đứng bên giường, liền chỉ chiếc ghế lớn cạnh bàn nói: “Cố đại hiệp, mời ngồi”.

Cố Thập Tam ngồi xuống, hỏi: “Xưng hô với các hạ như thế nào đây?”

“Tôi họ Lâm”, chàng đem cắt đi nửa dưới của chữ Sở[1] làm họ mình.

[1] Chữ Sở (楚) có bỏ đi nửa dưới chính là chữ Lâm (林).

Sau đó là bầu không khí yên lặng kéo dài, hai người đều chẳng có gì để nói với nhau. Mộ Dung Vô Phong vốn không thích bắt chuyện với người lạ, Cố Thập Tam xem ra cũng không phải người thích nói nhiều.

Củi thơm trong lò hương kêu lách tách, cả phòng phảng phất một mùi hương thanh đạm tựa có tựa không.

Cố Thập Tam chưa từng ngửi thấy một mùi hương nào dễ chịu lại không nồng thế này. Anh ta đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng một lượt, phát hiện phòng này không lớn nhưng rất ấm áp, thực ra là có chút hơi quá ấm, chỉ ngồi một lúc là bắt đầu toát cả mồ hôi.

Trong lòng Cố Thập Tam ngầm phán đoán thân phận của người thanh niên trẻ tuổi tàn phế này.

Lấy thân thủ của Hà Y ra xem xét, nam nhân bên cạnh nàng tuyệt đối không thể là hạng tầm thường. Tay họ Lâm này đương nhiên không tầm thường, trong mắt của người bình thường, hắn đơn giản là còn chẳng bằng người tầm thường.

Mộ Dung Vô Phong nằm trên giường, lúc thấy khách liền vươn tay với lấy vòng gỗ treo trên giường, một tay chống, một tay kéo, khó nhọc nhoài người từ trong chăn ra. Ngày nào chàng cũng phải làm thế này mới có thể ngồi dậy.

Cố Thập Tam thật nghĩ không ra tại sao Sở Hà Y lại chọn một nam nhân ngay đến việc ngồi dậy khỏi giường lại cũng gặp trùng trùng khó khăn như thế. Đại khái là vì trong phòng quá nóng, nam nhân này cởi trần nửa người. Cơ thịt anh ta săn chắc, hai tay dài có lực, làn da căng mịn, nhìn là biết không phải là người thiếu rèn luyện. Thân thể tuy hơi gầy gò nhưng không phải bộ dạng yếu ớt chẳng có lấy chút sức lực như lần đầu tiên Cố Thập Tam gặp mặt. Chỉ là làn da của anh ta quá xanh xao, lại được chăm sóc quá cẩn thận rất dễ để người khác cảm thấy người này không khỏe mạnh.

Cố Thập Tam không thể không thừa nhận, nếu nhìn vào dáng vẻ hiện nay thì anh ta quả thật là một nam nhân rất có sức hấp dẫn. Khuôn mặt anh ta rất ung dung bình thản, mang một loại khí chất vừa cao quý lại vừa huyền bí khó tả.

“Xin lỗi, Cố đại hiệp”, chàng chợt quay đầu sang, nói với Cố Thập Tam: “Tôi muốn thay y phục, có thể phiền huynh tạm tránh đi một lát không?”.

Cho dù đang bệnh cực nặng cũng không bao giờ nằm trên giường trước mặt người lạ, đây là nguyên tắc nhất quán của Mộ Dung Vô Phong.

“Quý phu nhân muốn tôi trông chừng bên cạnh huynh, phòng có gì bất trắc”, Cố Thập Tam thản nhiên đáp, chẳng thèm động đậy.

“Nói tới thê tử của tôi, tôi đang muốn thỉnh giáo, Cố đại hiệp định bao giờ tỉ kiếm với nàng?”

“Việc này do cô ấy quyết định”, Cố Thập Tam lạnh nhạt nói.

Mộ Dung Vô Phong lại nói: “Về kiếm…”.

“Huynh biết về kiếm?”, Cố Thập Tam đột nhiên ngắt lời.

Mộ Dung Vô Phong sững người, nói: “Không biết”.

“Người không biết gì về kiếm tốt nhất là không nên nhắc tới chữ ‘kiếm’ ấy”, Cố Thập Tam nói.

Tuy Mộ Dung Vô Phong từng được nghe Hà Y nói tới các kiểu các dạng quái nhân trên giang hồ với các loại sùng bái khác nhau nhưng vẫn bị câu này chọc giận tới tái mặt. Chàng ngồi nghiêng trên giường, chính là đang quay lưng về phía Cố Thập Tam, hai người đều không nhìn thấy vẻ khinh thường trên mặt nhau.

Trầm lặng.

Lại chẳng có gì để nói.

Mộ Dung Vô Phong lật chăn ra, kéo xe lăn lại.

Tuy Mộ Dung Vô Phong quay lưng lại với minh nhưng Cố Thập Tam có thể nhìn thấy chàng một tay chống mép giường, gồng mình ngồi vào xe, mặc áo khoác, quả thật so với nửa thân trên gần như hoàn mỹ, nửa thân dưới của chàng lại tàn tạ đến mức đáng sợ.

Cố Thập Tam đơn giản là không dám tin, một người tàn phế thành ra bộ dạng này rồi mà vẫn có thể tiếp tục sống yên lành. Trong lòng Cố Thập Tam không khỏi có chút thương xót. Kể cả là ngồi trên xe lăn, nam nhân này vẫn không thể cử động thoải mái. Thân thể anh ta chỉ có thể tựa dính vào lưng ghế, cực kỳ bị hạn chế mà duy trì một tư thế ngồi thẳng tắp cứng ngắc. Từ trước tới giờ Cố Thập Tam rất ít khi cảm thông với người khác, nhưng dáng vẻ của nam nhân trước mắt khiến anh ta bỗng cảm thấy buồn lòng. Nam nhân đó còn quá trẻ, cuộc đời gần như chỉ vừa mới bắt đầu vậy mà đã phải chịu khó khăn đến thế.

Thay xong y phục, Mộ Dung Vô Phong đẩy bánh xe quay lại, lạnh lùng nói với Cố Thập Tam.

“Nội tử vẫn thường quá lo cho tôi, thật ra không cần phải như vậy. Xin các hạ cứ quay về đi.”

Tuy là đuổi khách nhưng chàng nói câu này vẫn rất khách khí, đã nghĩ tới thể diện của Hà Y. Rất ít người dám dùng loại khẩu khí khinh thường ấy nói chuyện với chàng, cứ theo tính tình chàng ngày trước, sớm đã nổi giận mà ăn miếng trả miếng rồi. Người trong Vân Mộng cốc đều biết bệnh tim của Mộ Dung Vô Phong mà phát tác lâu ngày thì tâm tình cực tệ. Lúc cáu giận thì rất hay ném đồ đạc trong phòng. Cho nên rất ít người dám chọc giận chàng.

Có điều, người trên giang hồ đều biết, tính khí của Cố Thập Tam cũng rất kỳ quái. Anh ta là một trong những kiếm khách hiếm có trong thiên hạ sùng bái kiếm nhiệt tình như sung bái tôn giáo. Kiếm đối với anh ta mà nói tuyệt đối không phải là công cụ giết người mà là tác phẩm nghệ thuật, một thứ nghệ thuật, một vẻ đẹp chân chính.

“Tôi đã nhận lời trông chừng huynh với người khác, nhất định phải làm tới cùng”, Cố Thập Tam thản nhiên ngồi yên đấy, không có ý định đứng dậy đi ra.

Mộ Dung Vô Phong lăn bánh tới cửa, mở cửa rồi ra ngoài. Lúc đi ra cũng chẳng thèm nhìn Cố Thập Tam lấy một cái.

Cố Thập Tam thì lặng lẽ theo sau, bất kể Mộ Dung Vô Phong đi đâu, anh ta đều ở cách chàng không quá ba thước.

Mộ Dung Vô Phong tới phòng ăn, gọi một ấm trà ngọt, Cố Thập Tam đến ngồi ở một bàn khác cách chàng không xa. Lúc Hà Y quay lại, vừa hay thấy hai người đang chẳng nói chẳng rằng ngồi ở hai nơi.

“Hai người chàng làm sao thế?”, nàng nhìn Mộ Dung Vô Phong rồi lại nhìn Cố Thập Tam.

“Chẳng sao cả”, Mộ Dung Vô Phong nhạt giọng nói: “Bao giờ chúng ta xuất phát?”.

“Không dễ đâu. Tay người Ba Tư ấy sống chết gì cũng không nhận lời, đưa bao nhiêu tiền cũng không được.”

“Sao vậy?”

“Ông ta nói chuyến hàng lần này bọn họ mang theo rất nhiều hàng hóa, trên đường chắc chắn sẽ gặp phải giặc cướp. Theo quy tắc của bọn họ, đến lúc ấy tất cả nam nhân đều sẽ phải cầm đao chống cự. Thiếp nói, chàng đang ốm nặng, không thể giúp gì được, nhưng thiếp có thể thay chàng đánh nhau. Ông ta nhất quyết không đồng ý, nói thiếp là nữ nhân. Nữ nhân chỉ có thể ở lại trong xe. Cho nên, chúng ta phải nghĩ cách khác thôi”, nàng thở dài một hơi, vỗ vỗ vai chàng.

Mộ Dung Vô Phong nói: “Nàng gọi tay Ba Tư ấy tới đây, ta sẽ nói chuyện với hắn”.

“Nói gì nữa đây, thiếp nói rã họng ra rồi mà chẳng làm sao được, đừng đi nữa.”

“Nàng gọi hắn tới đây”, chàng nhắc lại lần nữa.

Hà Y chỉ đành chạy tới giữa sảnh, lôi người Ba Tư vừa nói chuyện với mình tới.

“Không được, không được, không thể làm hỏng quy tắc được”, dọc đường người Ba Tư đó luôn miệng dùng giọng quan thoại cứng ngắc của mình nói. Ông ta nhìn thấy bộ dạng của Mộ Dung Vô Phong, lại càng không ngừng lắc đầu.

Mộ Dung Vô Phong cười nhạt, bỗng đưa tay phải lên ngực, hành lễ với ông ta rồi dùng một giọng Ba Tư rất tao nhã nói một tràng dài.

Người Ba Tư kia kinh ngạc trợn tròn mắt, đột nhiên kích động mà bô lô ba la nói một thôi một hồi không ngừng với chàng.

Mộ Dung Vô Phong ung dung đáp lại lưu loát, nhưng nói ra cái gì, Hà Y với Cố Thập Tam đều chẳng hiểu nổi lấy nửa chữ.

Chuyện trò một lúc lâu, người Ba Tư kia ha ha cười, rồi ôm Mộ Dung Vô Phong một cái, lại kéo tay chàng nói thêm một tràng rồi mới khách khí gật đầu với Hà Y và đi khỏi.

Hà Y có chút đắm đuối nhìn Mộ Dung Vô Phong: “Từ bao giờ chàng lại có thể nói tiếng Ba Tư vậy?”.

“Chỉ có thể nói chút xíu thôi mà.”

“Xem ra ông ta đồng ý rồi hả?”

“Ừm, chuẩn bị hành lý thôi. Nửa canh giờ nữa chúng ta lên đường rồi.”

“Thiếp phải đi cảm ơn Cố Thập Tam, vừa rồi huynh ấy vẫn luôn thay thiếp chiếu cố chàng.”

“Nàng tự đi cám ơn đi”, Mộ Dung Vô Phong đẩy bánh xe, bỏ hai người lại, một mạch đi thẳng về phòng.

Hà Y quay lại hơi áy náy nhìn Cố Thập Tam, ấp úng một lúc mới nói: “Xin lỗi, chàng… tính khí chàng không được tốt lắm. Vừa rồi đa tạ huynh giúp đỡ”.

“Đừng khách khí”, Cố Thập Tam dừng một chút, cuối cùng mới nghi hoặc hỏi: “Lâm tiên sinh làm nghề gì vậy?”.

Hà Y và Mộ Dung Vô Phong đã thoả thuận, dọc đường sẽ đổi họ Mộ Dung Vô Phong thành “Lâm”, tránh gặp phải phiền phức.

“Hiện giờ chàng cũng chẳng làm được gì. Phần lớn thời gian chỉ có thể nằm trên giường”, nàng cười nhẹ, né tránh vấn đề này.

“Vừa rồi tôi có nói một câu hơi quá quắt”, Cố Thập Tam cười khổ: “Không biết chừng đã chọc giận huynh ấy rồi”.

“Chắc là không đâu”, Hà Y nhẹ giọng nói: “Chắc là nể mặt tôi nên chàng không tiện đáp trả thôi”.

Mộ Dung Vô Phong tuyệt đối không phải là người lúc nói chuyện thì chiếu cố tới cách nghĩ của người khác, lần đầu gặp mặt chàng Hà Y đã được lĩnh giáo rồi.

“Xem ra huynh ấy cử động rất khó khăn. Chỉ sợ luôn phải có người chăm sóc, một bước không rời”, Cố Thập Tam thăm dò, trong lòng vẫn tiếp tục phỏng đoán thân phận của Mộ Dung Vô Phong.

“Từ trước đến giờ chàng vẫn như thế”, Hà Y lập tức cải chính, “Chàng có thể tự chăm sóc bản thân”.