Mê Hành Ký

Chương 5: Dạ nữ tam canh




Hắn bị người ta một cước đạp xuống xe ngựa, rơi vào một cái cống vừa bẩn vừa thối, nhơ nhớp bùn lầy.

Cỏ bên đường cao quá nửa thân người. Cống rất sâu, lúc hắn bị trượt xuống, đất đá cũng tuột xuống theo vừa vặn rơi hết vào người hắn. Còn may trong cống nước nông, chỉ ngập nửa người, trong lúc bối rối hắn vẫn bị uống một ngụm nước bẩn lớn. Tác dụng của thuốc mê vẫn chưa tiêu hết, cái chân bị thương đau đớn khó chịu, hắn cố hết sức cũng chẳng sao bò lên được, chỉ đành đờ ra mà ngồi dưới cống.

Trong lòng cống kiến tụ thành đàn, chẳng mấy chốc đã cắn hắn khắp người ngứa ngáy. Hắn dùng chút sức lực còn lại gạt bỏ hai con đỉa bám trên chân, lập tức lại có một đám khác bám lấy. Có mấy con ngửi thấy mùi máu tươi còn bò thẳng tới dính chặt lấy miệng vết thương, làm hắn đau tới toát mồ hôi lạnh.

Đêm cuối thu giá lạnh dị thường, hắn hiểu nếu bản thân còn ngồi đây thêm một canh giờ thì nhất định sẽ bị đông cứng tới chết. Trong lòng chợt động, hắn liền nhặt một cái lá cây, đưa lên môi khẽ thổi.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau đã có tiếng vó ngựa truyền tới, tiếp đó một cánh tay lôi hắn từ dưới cống lên.

“Tạ ơn trời đất! Đệ vẫn còn sống!”

Là Đường Tầm. Hắn giúp Đường Tiềm gỡ hết lũ đỉa rồi bắt đầu thuần thục xử lý vết thương.

“Con mẹ nó, chân đệ bị chọc một đao!”, hệt như toàn bộ đệ tử Đường gia khác, Đường Tầm giận dữ cực độ, miệng chửi toàn những lời tục tĩu, văn nhã gì đó đều vứt hết.

“Còn may, chỉ bị chọc một đao thôi”, hắn cười khổ.

“May cái khỉ!”

Đường Tầm nắm lấy chân của hắn, xem xét kỹ càng độ nông sâu của vết thương: “Một đao này chọc con mẹ nó cũng thật là khéo, đã không tổn thương tới kinh mạch, lại chẳng cắt vào xương cốt, vừa khéo sát ngay cạnh mạch máu. Cứ thế lại có thể chọc xuyên qua chân… quả thật là thủ pháp quá hay… Người này đáng nhẽ phải tới Hình đường của chúng ta làm việc mới đúng.”

“Là nữ nhân làm đấy.”

Đôi mày của Đường Tầm nhướng lên, điệu bộ thong thả, bắt đầu đùa cợt: “Vận đào hoa của đệ phát lúc nào thế, khiến cho người ta thống hận đệ thế này?”

“Huynh bớt lải nhải một câu đi có được không, trước tiên đỡ đệ dậy xem nào?’

Đường Tầm vừa dìu vừa kéo quẳng hắn lên xe rồi cởi áo ngoài đưa cho hắn, lại đưa thêm một bình rượu. Đường Tiềm toàn thân lạnh run, lập tức mở nắp bình, ngửa cổ tu hết một nửa.

Đường Tầm đánh ngựa, vừa đi vừa hỏi: “Chỉ còn cách trận quyết đấu có đúng một ngày, bây giờ đệ lại xảy ra chuyện, đúng là chết chắc.”

Đường Tiềm cũng cực kỳ ủ rũ: “Đệ sớm nói với huynh rồi, huynh còn không chịu tin. Mấy năm nay đệ đang bị vận xui ám.”

Đến tận chiều ngày hôm sau thể lực của Đường Tiềm mới dần dần khôi phục, vết thương trên chân tuy đã được bôi loại Kim sang dược tốt nhất nhưng trong vòng một hai ngày thì hoàn toàn không có khả năng khỏi hẳn. Kể cả thế, hắn vẫn cắn răng luyện đao hai canh giờ. Tới hoàng hôn, Đường Tầm vào phòng hắn, nói nhỏ rằng: “Đường Hoài muốn tới gặp đệ.”

Đường gia thực hiện chế độ tông pháp rất nghiêm ngặt, sớm đã đặt quy định thứ tự người thừa kế: Lão đại Đường Lan vừa bị giết không có con, lão nhị Đường Tùng đã mất, lão tam Đường Uyên đã chịu gia pháp mất đi tư cách, chức vị chưởng môn tự nhiên rơi vào người lão tứ Đường Hoài.

Đối với vị Chưởng môn tân nhiệm này, trong lòng mọi người đều không phục cho lắm. Đường Lan là kẻ nhanh nhẹn hoạt bát, mưu mô tính toán sâu xa, Đường Uyên thông minh hơn người, võ công cao cường, Đường Hoài thì tính khí nóng nảy, hiếu dũng tàn bạo, thiếu đi khí độ và tu dưỡng trong xử sự, điều mà con cháu thế gia nên có, quan hệ trong đám huynh đệ cũng rất tệ.

Quả nhiên, Đường Hoài đến, ân cần hỏi han an ủi Đường Tiềm mấy câu rồi chuyển đề tài, nói: “Ta biết đệ bị thương, tình hình trở nên không có lợi với đệ. Có điều trận chiến chiều mai ta vẫn hi vọng đệ kiên trì tới cùng… Đường môn không phải là phường lâm trận bỏ trốn”, nói rồi hai mắt dính chặt lấy mặt hắn, lộ ra vẻ tha thiết.

Đường Tiềm hít một hơi thật sâu, tự cảm thấy bi ai cho tình cảnh của mình. Rõ ràng biết dưới đao của Tiểu Phó chẳng chừa sinh lộ, Đường Hoài nói như thế, không còn nghi ngờ gì nữa chính là bảo hắn đi chịu chết. Hắn lại nói câu ấy trang nghiêm, kiên quyết nhường ấy, dễ dàng đem huynh đệ của mình biến thành một món tế phẩm cúng lên bàn thờ của Đường môn nhường ấy.

Đường Tiềm hắn mới hai mươi tư tuổi, cuộc đời chỉ vừa bắt đầu…

Hắn chẳng buồn nghĩ nhiều, mặt lạnh tanh, gật đầu nói: “Đệ hiểu.”

Đường Hoài vừa đi, Đường Tầm đã thế chân bước vào rồi đóng cửa chửi: “Tên khốn này thật là không có nhân tính! Ta đi cầu hắn ra mặt xin Tiểu Phó lùi trận chiến, hắn lại không đồng ý… Thể diện của Đường môn so với cái mạng đệ còn quan trọng hơn sao?”

“Đến lúc này rồi nhiều lời cũng vô ích, hay là chúng ta tán một chút chuyện vui vẻ còn hơn”, hắn khẽ cười khổ, nụ cười cứng ngắt, “Ít nhất để đệ trước khi chết tâm tình thoải mái một chút”

Ánh mắt Đường Tầm khẽ động, bỗng nhiên nói: “Có việc này ta luôn muốn hỏi đệ, nhân lúc đệ chưa chết nhanh nhanh trả lời ta”

“Việc gì?”

“Mọi người nói, đến tận bây giờ đệ vẫn là một xử nam, là thật sao?”

Mặt Đường Tiềm thoắt cái đỏ bừng lên, nói: “Lẽ nào huynh không biết quân tử có ba điều phải tránh? Lúc nhỏ khí huyết chưa định, phải tránh sắc?”

“Điều tránh thứ hai đệ không nhớ à? ‘Đến lúc thành niên khỏe mạnh, khí huyết đang thịnh, phải tránh việc tranh đấu’… Nếu đệ không đi được thì chớ nên đi, kẻo lại mất mạng oan uổng.”

“Mỗi khi huynh định làm gì bậy bạ đầu tiên đều dẫn ra Luận ngữ”, Đường Tiềm lập tức cảnh giác.

“Quân tử ba điều phải tránh là đệ nhắc tới trước đấy chứ”, Đường Tầm lấp liếm một câu rối tiếp tục nói, “Bọn kia còn nói, từ bé đến lớn, đến tay của phụ nữ đệ còn chưa chính thức sờ bao giờ…”

… Thực ra hắn là kẻ rất có duyên với các tỉ muội. Đám tỉ muội con cô con cậu, con chú con bác cứ nhìn hắn là sẽ “A Tiềm, A Tiềm” gọi loạn lên. Hắn mà nhờ giúp gì thì vô cùng tỉ mỉ chu đáo, hễ nhờ là giúp. Tuy giữa huynh đệ tỉ muội với nhau thì có thể nói cười không phải úy kỵ nhưng hắn vẫn tự biết mình là kẻ mù lòa, vì không muốn gây phiền phức cho người khác, cho nên trước gì chưa từng có quan hệ quá thân thiết với bất kỳ cô gái nào. Trong ký ức của hắn, thuở nhỏ đùa chơi cũng từng lộn xộn kéo tay con gái người ta, không ngờ đúng lúc người ta đang giận, thế là bị chửi như tát nước một trận. Từ đấy về sau, hắn càng trở nên ngại ngùng e thẹn, đúng là chưa từng đường đường chính chính chạm vào tay con gái bao giờ.

Vốn đang lưu luyến cuộc đời, bây giờ hắn lại càng tiếc nuối không thôi. Hắn bực bội nốc một ngụm rượu, cả giận nói: “Huynh nói đủ chưa?”

Đường Tầm nói: “Đằng nào sớm muộn gì cũng chết, không bằng tối nay ta dẫn đệ tới chỗ này.”

“Chỗ nào?”

“Đệ từng nghe thấy một nơi gọi là ‘Dạ Nữ Tam Canh’ chưa?”

Ra khỏi cửa Thính Phong lâu rẽ phải, đi vào một ngõ gọi là “Báo tử đầu” là có thể nhìn thấy một tiểu lâu cả ngày tràn đầy tiếng cười nói ca hát.

Tên của tiểu lâu này là “Tích Dạ”. Người của Thần Nông trấn đều ngầm gọi chỗ ấy là “cha”. Cho nên, nếu có ai hỏi “Lúc nào thì tới chỗ cha ngươi đấy?”, thì ngàn vạn lần chớ có hiểu nhầm.

Dạ Nữ Tam Canh ở trên tầng cao nhất của tiểu lâu.

Tên của nàng không ghi trong sổ, bởi giá để nàng bồi tiếp cực kỳ đắt đỏ, mà đối với nam nhân cũng đặc biệt kén chọn. Trong buồng của nàng buông rèm rất dày, lại bày đầy hoa tươi nhưng trước giờ không thắp đèn. Chẳng ai biết tên tuổi cũng như dung mạo nàng, bởi vì canh ba nàng mới tới, canh năm thì rời đi, trong khoảng thời gian mấy canh giờ đó, nàng sẽ phô bày hết thủ đoạn, khiến anh sảng khoái muốn chết. Cho nên mọi người trao cho nàng một ngoại hiệu, gọi là “Tam Canh”.

Lão bản của Tích Dạ lâu là một nữ nhân mắt phượng mày ngài cực kỳ xinh đẹp, thân hình uyển chuyển mềm mại, mồm miệng ngọt ngào như mật, tên là “Cúc Yên”. Nàng ta người đất Tô châu, cũng đã tỏ việc đời, làm ăn có cung cách riêng của mình. Biết nơi này là chỗ đường thủy đường bộ giao thoa, khách khức hỗn tạp nên các tiết mục của Tích Dạ lâu năm nào cũng thay đổi, màu mè đa dạng để thỏa thói tìm thứ mới lạ của mọi người.

Mọi người truyền nhau rằng Tam Canh không phải người bản địa. Bởi vì xuất thân của nàng là ca kỹ trong cung nên nói tiếng quan thoại chính thống. Còn như vì sao ca kỹ trong cung lại lưu lạc tới nơi thôn dã này thì chẳng ai biết, mà những vị khách thực sự được hưởng thụ sự chiêu đãi của vị cung kỹ này cũng vẻn vẹn có vài người. Đầu tiên, giá một lần là một trăm lượng đã đủ dọa những kẻ bần cùng chạy mất dạng. Thứ đến, trước cửa của nàng có một khung hình chữ nhật cao bằng đầu người, dùng để đo chiều cao kích thước của người tới. Yêu cầu của nàng rất hà khắc, thường quy định, đầu và hai vai không khít với cạnh của khung vuông thì xin thứ lỗi không tiếp. Độ rộng của vai vượt hơn trong khoảng hai thốn, chiều cao vượt không quá ba thốn thì còn có thể du di. Nếu còn vượt hơn nữa cũng xin quay về cho. Người có khả năng bỏ ra một trăm lượng bạc lại khớp được với tiêu chuẩn này, mười người thì cũng rụng mất chín. Cuối cùng, nàng không thích những kẻ thô lỗ, mỗi một vị khách tới đều phải bốc thăm đáp thơ. Bốc câu trên thì phải đối bằng câu dưới, bốc câu dưới thì phải đối bằng câu trên đáp được chính xác mới có thể tiến vào. Mà thơ trong ống trúc phần lớn là hiếm gặp, những kẻ phải vò đầu bứt tai, há miệng líu lưỡi có cả đống. Tính tới tính lui, trong một tháng, cũng khó có nổi một người số đỏ đến thế.

“Người mà huynh muốn đệ tới gặp, chính là vị Dạ Nữ Tam Canh này?”, Đường Tiềm nhíu chặt mày, “Trước giờ huynh vẫn là người đọc sách có quy củ, từ bao giờ lại biến thành hoang đường thế này?”.

“Đừng có nói chuyện cụt hứng, ta chính là đang mang cơ hội của mình chuyền cho đệ. Nếu không phải là bọn ta thân hình giống nhau, ta cũng đã đặt trước một trăm lượng rồi, đệ có muốn đêm nay gặp nàng cũng không có cửa đâu”, sợ có kẻ nhìn thấy, dọc đường Đường Tầm chỉ một mực dẫn hắn len vào ngõ nhỏ, “Mà kể cả như thế cũng phải xem vận khí bốc thăm của đệ.”

“Huynh bốc được thăm gì?”, Đường Tiềm hỏi.

“Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu.”

“Đây cũng gọi là hiếm gặp?”

“Lúc ta bốc được thăm này, đến cả đứa nha đầu giữ cửa cũng nói đây đúng là thăm tốt trăm năm khó gặp. Trời đất chứng giám, ta đã đem cơ hội tốt thế này chuyển cho đệ. Nếu đệ mà không biết quý trọng thời gian một đêm này, đệ sẽ không xong với ta đâu.”

“Đợi đệ về nhà mách với Tứ thúc để xem là ai không xong với huynh. Trước lúc đi thím Tư còn dặn đệ phải trông chừng huynh cho tốt”, hắn cố tình nghiêm túc nói.

“Ta muốn chính là huynh đệ mình cùng đi. Có chết cũng phải thành quỷ vui vẻ”, Đường Tầm lầm bầm nói.

Tiểu lâu đó có hai tầng, cũng không cao lắm. Hắn có thể nghe thấy tiếng giày của mình đạp trên sàn nhà bình bình. Vết thương chưa lành, hắn đi lại khập khiễng. Trận chiến ngày mai, hắn đã chẳng còn hy vọng gì, cho nên bộ dạng cứ như kẻ sắp chết đến nơi, chỉ mong mỏi hưởng thụ những khoái lạc sắp tới.

Đến trước cửa, vén rèm đi vào, hắn nghe thấy giọng nói mềm mại của một thiếu nữ hỏi: “Là Trương công tử?”.

Hắn có chút lo lắng, gật đầu… Để tránh bị chú ý, Đường Tầm đã báo một cái tên giả cho nên hắn cũng chỉ đành theo họ Trương thôi.

“Công tử đã giao ngân lượng chưa?”

“Ừm… Huynh đệ của ta đã thay ta giao rồi.”

“Có giấy thu tiền không?”

Hắn rút ra một tờ giấy đưa tới.

“Xem ra công tử và vị huynh đệ ấy thể hình giống nhau, có lẽ em sẽ phải thử lại một lượt, công tử không phiền chứ?”

“Không phiền, xin cứ tự nhiên.”

Một cánh tay mềm mại dẫn hắn tới bên cửa, hắn cảm thấy có một thanh gỗ ngang chắn trước mũi mình.

Thiếu nữ kia nói: “May quá, chỉ vượt ba thốn thôi.”

Tiếp đến hắn nghe thấy tiếng lạo xạo của ống trúc, thiếu nữ nói: “Xin bốc một lá.”

Hắn tùy tiện rút ra một lá, bên trên có khắc một hàng chữ, lấy tay nhẹ vuốt lên trên một lượt rồi nói: “ ‘Mục tống quy vân phi’, câu trên hẳn là ‘Ưu tùy lạc hoa tán’ chăng?”

Cô gái bật cười ha ha, ghé sát đầu tới bên hắn ranh ma nói: “Thì ra công tử không chỉ rất đẹp trai, mà còn rất có học vấn nữa.”

Rất ít khi được nữ nhân khen như thế, lập tức vành tai của Đường Tiềm đỏ ửng, vội vàng cúi gằm mặt xuống.

“Bây giờ em sẽ giúp công tử tắm rửa. Tiểu thư là người rất thích sạch sẽ.”

Hắn bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng xua tay: “Tự ta tắm rửa được rồi.”

Cô gái bĩu môi cười nói: “Xem ra công tử không phải khách thường xuyên nơi đây, chỗ bọn em đây không có nam nhân thẹn thùng như công tử. Phòng tắm ở kế bên, nước em đã chuẩn bị rồi. Sau khi tắm xong hãy bỏ y phục của công tử vào làn, thay đồ ngủ trên kệ rồi ra gặp em.”

Hắn ứng tiếng chấp thuận rồi lại hỏi: “Xin hỏi phòng tắm là ở bên phải hay bên trái?”

“Ở đây chỉ có đúng một cửa, công tử không thấy sao?”

“Ta là người mù.”

Cô gái đó hít vào một hơi khí lạnh, trợn tròn mắt nhìn hắn thật kỹ, lại còn giơ tay huơ huơ trước mắt hắn, kinh ngạc nói: “Công tử bị mù? Sao em không nhận ra chút nào thế?”

“Từ từ thì sẽ nhận ra thôi”, hắn cười nói.

Thong thả tắm rửa một lượt, hắn mặc lên người một bộ áo lụa rộng rãi, cô gái kia mang kéo tới, giúp hắn cắt móng tay rồi đưa cho hắn một ly rượu nhỏ, nói: “Uống đi.”

Hắn ngửi thấy mùi thuốc khác lạ, cảnh giác nói: “Ta không uống, đây là rượu thuốc.”

“Thân thể tiểu thư yếu ớt, trước đây từng bị tổn thương, lo khách dùng sức cưỡng bách nên mới pha thêm thuốc vào rượu. Yên tâm đi, nó chỉ khiến hai chân công tử tạm thời vô lực, qua hai canh giờ, dược tính tự khắc tiêu giải.”

Hắn bán tính bán nghi uống hết rượu trong chén, cô gái kia kéo tay hắn, dắt vào phòng trong ngồi xuống một chiếc giường rồi thì thầm nói: “Tiểu thư sẽ đến ngay.”

Hắn ngẩn người ra: “Bây giờ đã canh ba rồi sao?”

Lời vừa dứt, quả nhiên nghe thấy ngoài lầu có tiếng trống điểm ba tiếng, cô gái kia lùi ra ngoài, đóng cửa lại. Cùng lúc ấy, hắn nghe thấy một cánh cửa khác có tiếng kẽo kẹt mở ra.

Lư hương trầm ở chân giường tỏa ra một thứ mùi nồng đậm như mùi ngải cứu.

Hắn biết trong phòng tối om, bốn phía buông rèm, không khí bởi thế có chút oi bí.

Tiếng bước chân nàng tiến về phía hắn, dịu dàng nói: “Khách quan xin đợi chốc lát, đợi thiếp thay áo điểm trang.”

Nói rồi nàng sột soạt thay y thường rồi ngồi xuống bàn trang điểm cạnh giường, mở hộp nữ trang, lấy phấn son ra.

Hắn lập tức ngửi thấy mùi hương ngòn ngọt, cất tiếng hỏi: “Trong này dường như không thắp đèn.”

“Đúng là không có đèn.”

“Cô nương đang làm gì thế?”

“Vẽ mày.”

“Nếu đã không thể nhìn thấy gì, sao còn phải vẽ mày?”

“Thiếp thích thế.”

Trong bóng tối, nàng chăm chú vẽ, cứ thế tốn thêm một khoảng thời gian rất dài.

“Hồi nhỏ chàng từng chơi trò ‘Quá gia gia[1]’ chưa?”, nàng vừa vẽ vừa hỏi.

[1] Một trò chơi của trẻ nhỏ, mô phỏng sinh hoạt của người lớn.

“Đây là trò chơi của con gái.”

“Đúng. Hồi đó bọn thiếp luôn muốn tìm một đứa con trai chơi cùng nhưng tìm thế nào cũng không thấy.”

“Trò bọn ta thường chơi là cưỡi ngựa đánh cầu”, không biết phải nói chuyện với nữ nhân này thế nào, hắn thành thực đáp lời.

“Bây giờ chàng có bằng lòng cùng chơi với thiếp một lần không? Thiếp muốn nói là trò Quá gia gia ấy.”

Đường Tiềm ngạc nhiên, cảm thấy lời cô gái này lúc trẻ con lúc già dặn, không thể lường nổi, muốn trốn nhưng chân đã mềm nhũn vô lực.

Một lúc sau hắn mới đáp: “Nếu nàng đã muốn chơi, ta sẽ chơi cùng nàng.”

“Chúng ta chơi như thật nhé, bắt đầu từ lúc vào động phòng, có được không?”

Nàng đứng dậy, gót sen nhẹ bước, ngồi xuống bên giường. Hồi lâu sau, thấy hắn chẳng động tĩnh gì bèn nhẹ giọng nhắc nhở một câu: “Chàng phải vén khăn trùm đầu của thiếp.”

Hắn vươn tay kéo tấm khăn lụa trên đầu nàng ra.

“Bây giờ chàng nhìn thấy thiếp chưa?”

“Không nhìn thấy.”

“Đồ ngốc, lấy tay mà sờ.”

Nàng búi tóc theo kiểu xuân la, bên trên còn cài châu ngọc. Ở giữa là một cây phượng thoa, hai bên là những chuỗi ngọc rung rinh. Từng bước chân khiến chúng khẽ lay động, trong bóng tối phát ra tiếng đinh đang.

Trên mặt nàng thoa đầy phấn, có chút đầy đặn, son môi có vài phần hương vị bạc hà. Tay của hắn không dừng lại trên mặt nàng, ngón tay lướt qua gáy nàng, dừng trên cổ áo nàng.

“Giúp thiếp cởi áo, được không?”, nàng ngẩng đầu, khẽ thủ thỉ.

Nàng mặc tới mấy lớp thường y. Bên ngoài là một lớp áo dài bằng lụa Vân Hạc, ở giữa là một tấm nội sam mềm, liền với một cái yếm Thập Cẩm Hồi Xuân. Đường Tiềm luống cuống chân tay cởi không biết bao nhiêu cái khuy nút mới cởi hết ý phục, chỉ còn lại một cái yếm.

Nàng vẫn ngồi ngoan ngoãn trên giường, tỏ ra cực kỳ nghe lời, phối hợp.

“Chàng đã từng yêu ai chưa?”, nàng chợt hỏi.

“Chưa từng.”

“Thật may mắn.”

“Nàng thì sao?”

“Thiếp không hạnh phúc”, nàng than nhẹ một tiếng.

“Nàng có cần ta giúp gì không?”, hắn hỏi.

“Chẳng ai giúp được thiếp hết.”

“Tại sao?”

“Bởi vì thiếp là một kẻ điên.”

“Người điên ta cũng có thể giúp”, cảm thấy trong giọng nói của nàng tràn đầy tuyệt vọng và bi thương, hắn nắm lấy tay nàng, hỏi: “Có phải có kẻ ức hiếp nàng không?”

“Không có”, nàng bật cười, “Là tự thiếp ức mình thôi.”

Tiếp đó, dường như tâm tình nàng tốt hơn một chút, vuốt ve khuôn mặt hắn, nói: “Đây là lần đầu tiên của chàng sao? Trông bộ dáng ngốc nghếch vụng về của chàng, rõ ràng chưa từng động đến nữ nhân.”

Hắn không đáp lời.

“Không phải lo, thiếp sẽ dạy chàng”, giọng nói ngọt ngào lại vang lên.

Kể cả trong bóng tối, thân thể nàng cũng tràn đầy sức sống.

Hắn rút chiếc trâm gài tóc của nàng xuống, đặt món đồ trang sức luôn phát ra tiếng đinh đang xuống chân giường. Mái tóc dài buông xõa mượt mà như suối, tràn xuống cơ thể khỏa thân của nàng.

Dường như có chút sợ lạnh, nàng co chân lại, rúc vào lòng chàng giống hệt như một chú cá ngựa, mặc chàng vuốt ve đôi tay thon dài, khẽ hôn ngón tay non tơ. Trong lúc quấn quýt, hơi thở của hai người đan xen, hàng lông mày chớp động nhìn nhau. Nàng vươn đầu, để lộ một khe sâu tuyệt đẹp bên dưới, Đường Tiềm cúi mình hôn nhẹ ngực nàng. Mười ngón tay mềm mại khẽ du động trên lưng, nhịp nhàng như gãy đàn. Dần dần hắn đã bắt đầu kích động. Lưng hắn rộng, lúc hai vai hắn dựng thẳng lên ở giữa tạo thành một khe dài sâu, nàng lại giống như đang trèo lên một vách đá cheo leo, ngón tay chợt bấu vào kẽ đá. Sau đó, nàng kéo tay hắn, chỉ dẫn cho hắn, cho đến khi hắn triệt để mê đắm trong dục vọng của chính mình, trong cơn cuồng hoan quên luôn tử thần.

Từ đầu đến cuối, nàng không nói câu nào.

Sau cùng, nàng giúp hắn lau rửa, khẽ khàng nói: “Chàng không nên tới nơi này, về sau đừng đến nữa.”

Trầm mặc hồi lâu, hắn chợt hỏi: “Tại sao? Tại sao nàng phải làm thế này?”

Nàng vỗ vỗ mặt hắn, cười nhẹ: “Đến bản thân thiếp cũng không hiểu, chàng còn muốn hiểu làm gì?”

Kế đến, nàng bắt đầu thu dọn y phục. Hắn nghe thấy tiếng đôi chân trần của nàng bước tới bước lui trên thảm, bước chân cực kỳ nhẹ nhàng. Thậm chí nàng còn thấp giọng ngâm nga một khúc nhac, qua một lúc, lại hỏi hắn có muốn ăn gì không.

“Ta muốn uống nước”, hắn nói.

Trong bóng tối nàng lần tìm ấm trà, rót đưa hắn một ly trà. Hắn uống một hơi cạn sạch.

“Đêm này chàng có thấy khoái lạc không?”, nàng hỏi.

“Cực kỳ khoái lạc.”

“Nhớ đấy, đừng tới nữa”, nàng lại nhắc lại.

“Tại sao?”

“Điên cuồng chỉ trong một ý niệm mà thôi.”