Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 90: Ngăn chặn lửa giận của anh




Không thể làm gì khác hơn là đứng ở nơi đó, Ngải Sâm phát hiện Trình Du Nhiên bất động, đẩy một cái cô, nói: "Em làm gì thế mà không đi, người, các người làm gì thế hả?"

Lời kế tiếp của anh ta không phải là nói với Trình Du Nhiên nữa rồi, mà là nói với hai vị đi tới kìm hai bên người anh ta, bộ dáng tiêu sái của anh ta biến đổi, đang muốn phản kích.

Nhưng Bôn Lang và Đan Hùng lại phản ứng nhanh hơn, bọn họ nhíu nhíu mày, thằng ranh này thật đúng là không biết điều, bọn họ làm như vậy chính là đang tốt bụng giúp anh ta.

Trình Du Nhiên đứng ở bên cạnh, nhìn tình cảnh trước mắt, ngẩn ngơ, vội vàng nói với Viêm Dạ Tước: "Anh bảo bọn họ buông Ngải Sâm ra trước."

Sắc mặt Viêm Dạ Tước lạnh lẽo, mặc kệ người đàn ông trước mắt là ai, tiến lên kéo tay Trình Du Nhiên, cũng không nói gì, nhìn chằm chằm Trình Du Nhiên.

Cảm thấy tay đau, Trình Du Nhiên cười khan hai tiếng, cũng còn không kịp giải thích, đã bị Viêm Dạ Tước kéo vào trong hành lang, điều này làm cho Ngải Sâm kinh ngạc, những người này sẽ không làm gì với Trình Du Nhiên chứ, nhưng xem ra không giống lắm.

"Ngải Sâm, không phải lo lắng, lão đại sẽ không làm thương tổn mẹ cháu đâu." Trước khi đi Tiểu Nặc nói với Ngải Sâm, sau đó, hấp ta hấp tấp đuổi theo. Trong lòng cũng than thở, haizz, lần này mẹ xong đời thiệt rồi.

Ngải Sâm không hiểu ra sao cả, thường ngày anh ta thường xuyên nói chuyện phiếm ở trên mạng với Tiểu Nặc, cho nên, lão đại của cu cậu chính là. . . . . .

"Vị đẹp trai này, từ nay về sau hãy nghe lời khuyên của tôi, đừng quá đến gần chị dâu của chúng tôi." Bôn Lang nhíu mày, buông Ngải Sâm ra.

Ngải Sâm nghe anh ta nói đến chị dâu, đương nhiên có thể biết là nói Trình Du Nhiên, nhưng người đàn ông mới vừa lôi cô đi, rốt cuộc có thân phận gì, anh ta quay đầu sang, hỏi Bôn Lang: "Anh ta là ai?"

"Người anh em, là người đại diện ở chợ đen, không phải là ngay cả lão đại Viêm Dạ Tước của chúng tôi cũng không biết chứ?" Có điều lấy tác phong khiêm tốn trước kia của lão đại, thật sự là không có bao nhiêu người từng gặp anh, mà bây giờ anh ta đang nhắc nhở cái người anh em trước mặt, để tránh người anh em này đi sai đường.

Viêm Dạ Tước? !

Ngải Sâm anh làm sao có thể không biết cái tên như sấm bên tai này, đợi chút, người năm đó chính là Viêm Dạ Tước?

Bởi vì thế lực nhà họ Viêm, lúc ấy bọn họ làm vụ giao dịch đầu tiên, căn bản không cách nào biết rõ thân phận đối phương, không ngờ anh là người năm đó, ba Tiểu Nặc chính là anh?

Thân là người đại diện ở chợ đen, anh ta đương nhiên từng nghe nói người này làm việc luôn lòng dạ độc ác, xem ra, anh ta muốn thay Du Nhiên mắng một trận cũng không thực hiện được rồi.

"Người anh em, cậu cứ rời đi trước, nếu không, cậu ở nơi này, tính khí lão đại tôi không tốt lắm đâu." Bôn Lang bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai Ngải Sâm, bày tỏ hết sức đồng tình với anh ta, xác định vẻ mặt vừa nãy của lão đại hoàn toàn là nguy hiểm.

Nói xong, nhanh chóng cùng Đan Hùng đi vào trong nhà Trình Du Nhiên, chỉ để lại Ngải Sâm còn có chút kinh ngạc ở nguyên chỗ, nhìn lại điệu bộ trước mắt, thở dài trong lòng.

Mà giờ khắc này, cô bị Viêm Dạ Tước kéo vào hành lang, vừa đi đến cửa, đã phát hiện khóa cửa nhà hoàn toàn bị hỏng, tay đẩy cửa liền mở ra.

"Không phải là bị ăn trộm chứ?" Phản ứng đầu tiên của cô chính là cái này, đi Newyork một khoảng thời gian, ăn trộm ghé thăm nhà cô?

Nhưng đẩy cửa ra nhìn bên trong hoàn toàn không có tổn thất, thấy Phi Ưng ở bên trong, cô cũng biết được đáp án, quay đầu nhìn về phía Viêm Dạ Tước nói: "Viêm Dạ Tước, anh cứ cư xử với cửa nhà em như thế sao?"

Viêm Dạ Tước không nói gì, nhưng cam chịu, không phải trực tiếp đá cửa đi vào đã coi như là chuyện anh làm tương đối dịu dàng rồi.

Thật đúng là, lấy tác phong của anh, không phá tung cửa nhà cô đã là nhân từ lắm rồi, Trình Du Nhiên thở dài, đi theo Viêm Dạ Tước vào trong, song anh cũng không phải đi tới ghế sa lon, mà xoay người tiến vào phòng Trình Du Nhiên.

Thấy anh hết sức quen thuộc, rất dễ nhận thấy, anh đã sớm quen cái ổ nhỏ của cô, "Viêm Dạ Tước, anh...anh không thể tùy tiện vào phòng của em!"

Những lời này đã nói chậm, Viêm Dạ Tước đẩy cửa đi vào, thân thể cao lớn ở trong căn phòng không phải rất lớn của cô, thật đúng là kỳ quái.

Nhưng Trình Du Nhiên vẫn đi vào theo, Viêm Dạ Tước xoay người, giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Đóng cửa."

Giọng nói này hình như mang theo tức giận, mà Trình Du Nhiên giống như là đứa bé làm việc gì sai, bĩu môi, tiện tay đóng cửa lại.

Nhìn cửa phòng đóng lại, Tiểu Nặc thở dài, thân thể nho nhỏ hết sức quen thuộc nhảy lên trên ghế sa lon, lấy máy vi tính ra chơi trò chơi, bởi vì, kế tiếp thật sự không phải chuyện của cu cậu.

Đóng cửa phòng, mọi chuyện đều là chuyện trong khuê phòng, Phi Ưng đương nhiên biết, vì vậy, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Nặc, đưa tay cầm hộp điều khiển ti vi lên mở ti vi ra.

Vậy mà, tức giận ở trong khuê phòng thật đúng là đè nặng nghiêm trọng, trong phòng chỉ có giường, Viêm Dạ Tước ngồi xuống bên giường, hơi giương con mắt nhìn Trình Du Nhiên.

Trình Du Nhiên cũng cảm giác mình sắp hít thở không thông, trong lòng khẩn trương, đây là chuyện gì chứ, thật không giống như mình trước kia.

Cười khan hai tiếng, nói: "Viêm Dạ Tước, anh thật đúng là nhanh."

Xác thực, sau khi cô cúp điện thoại thì nhanh chóng lên máy bay, nhưng hiện tại, anh thế nhưng xuất hiện tại nơi này nhanh hơn một bước.

Viêm Dạ Tước đưa tay kéo cổ tay cô, khiến cả người cô ngã ngồi ở trên hai chân anh.

Tròng mắt buông xuống, giọng nói hùng hậu đồng thời ép xuống: "Tại sao rời đi?" Không được, trong giọng nói của anh hoàn toàn tỏ rõ hiện tại anh rất tức giận, giờ phút này, Trình Du Nhiên ngồi ở trên đùi anh giống như thảm châm, đều thấy không an ổn.

Trình Du Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, lắc lư thân thể, trong lòng rất rõ ràng, hiện tại cứng đối cứng sớm muộn cũng thiệt thòi lớn, vậy không thể cứng rắn, chỉ có thể mềm mỏng.

Nghĩ tới đây, đôi tay cô chợt nhốt chặt cổ Viêm Dạ Tước, cười nói: "Em đây thật không phải là chạy trốn, em trở lại vì cuộc thi tốt nghiệp, cũng sáu năm rồi đó, còn không có khả năng lấy bằng tốt nghiệp thì rất mất mặt."

Trình Du Nhiên nói rõ ràng đây ra đấy, nhếch miệng lên cười, nhìn Viêm Dạ Tước, tiếp tục nói: "Nếu em muốn chạy, cũng sẽ không gọi điện thoại thông báo cho anh, phải không?"

Cô gọi điện thoại hoàn toàn chính là tiền trảm hậu tấu, người cũng đã ở phi trường, sắp lên máy bay mới gọi điện thoại nói rời đi.

Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, quan sát nụ cười của cô, tức giận trong lòng nhất thời không tìm được lời nói có thể phát tiết, nhìn miệng cô cằn nhằn không ngừng.

Chợt, hung hăng chiếm lấy môi anh đào của Trình Du Nhiên, cho đến khi không chút kiêng kỵ hôn gần như sắp không thể hô hấp, lúc này mới kết thúc nụ hôn ngang ngược.

Đôi môi anh cuồng vọng tàn sát, giữa tức giận dâng lên một tia ấm áp, Trình Du Nhiên biết, chọc giận anh lo lắng, nhưng cô cũng sợ ba anh phát hiện ra Tiểu Nặc, sau đó sẽ đưa Tiểu Nặc đến cái nơi quỷ quái kia, cô không muốn.

"Chuyện con trai chúng ta, anh sẽ giải quyết!" Giọng Viêm Dạ Tước trầm thấp phá tan suy nghĩ của cô, Trình Du Nhiên nhìn chằm chằm Viêm Dạ Tước, xem ra anh biết nguyên nhân mình muốn rời khỏi Newyork, nghe lời của anh, trong lòng cô cũng bị trêu chọc, nổi lên một tia đau lòng, nhẹ giọng nói: "Em biết rõ."

"Về sau, nếu còn tái di, anh sẽ không dễ dàng tha cho em đâu." Viêm Dạ Tước nhìn chằm chằm cô, giọng nói trầm thấp mang theo cảnh cáo.

Trình Du Nhiên lập tức lộ ra nụ cười, không chút khách khí hôn lên môi anh, hướng tiếp tục lẽ thẳng khí hùng nói: "Em thật sự không trốn, em thật sự muốn trở về tham gia cuộc thi, đây là thật, còn có ba ngày nữa em sẽ phải thi, lần này không qua, em thật mất thể diện."

Nghĩ tới cô đến muộn kéo dài thời gian nên chưa tốt nghiệp, những học đệ học muội nhìn mình thế nào.

Viêm Dạ Tước nghe cô nói liên tục không ngừng, sắc mặt dần dần bình tĩnh lại, cứ nhìn cô nói sáu năm qua trải qua thế nào, đôi tay không khỏi buộc chặt, vây cô vào trong ngực.

Không biết đã trải qua bao lâu, bọn họ mới hoàn toàn hòa thuận đi ra khỏi gian phòng, điều này làm cho mọi người trong phòng khách thở phào nhẹ nhõm, xem ra, người có thể ngăn chặn lửa giận của lão đại không ai có thể hơn chị dâu, trước nghe được chị dâu rời đi, mấy người bọn anh đã chịu không ít đau khổ, suy nghĩ thật đúng là lòng chua xót vô cùng.

Tiểu Nặc ngược lại, bộ dáng tự nhiên tự tại tiếp tục ngồi ở trên ghế sa lon chơi trò chơi, cũng là tư thái vắt giò ngồi xem.

Trình Du Nhiên liếc mắt nhìn xung quanh mình, cắn răng nghĩ, thật là đứa con bất hiếu, mẹ gặp nạn, cũng không nói chữa cháy trước, còn có những người này nữa!

Nếu lửa này bọn họ có thể cứu, lão đại Viêm cũng sẽ không lấy tốc độ nhanh nhất đi tới Hongkong.

Hơn nữa, mấy người đàn ông to lớn đều chen chúc trong phòng khách nhà cô, thật đúng là khiến anh cảm thấy eo hẹp, chợt phát hiện, nhà cô vốn xem ra thật lớn, trong nháy mắt liền trở nên thật nhỏ? Nếu bọn họ đều định ngủ lại chỗ này, vậy thật là quá choáng.

Nhưng Trình Du Nhiên hoàn toàn là lo lắng thừa, bởi vì, sau hai phút, cô và Tiểu Nặc đã bị Viêm Dạ Tước mang rời khỏi căn phòng nhỏ này.

Đi chỗ ở của anh ở Hương Cảng, cô thật đúng là không biết, Viêm Dạ Tước vẫn có biệt thự ở Hongkong, hơn nữa còn ở nơi vắng vẻ và yên tĩnh, chỉ là, đây cũng là cá tính của Viêm Dạ Tước, nhưng cô muốn vào ra thành thị, thật đúng là tương đối phiền toái.

Giờ phút này, ánh sao nửa đêm, trăng cong lưỡi liềm, gió nhẹ phất qua lá cây vang sào sạt.

Cách xa thành thị phồn hoa huyên náo, nằm sát dãy núi, rừng cây xanh um tươi tốt đung đưa, nước nóng trong suốt nhộn nhạo, cảnh trí đầy màu sắc cổ xưa làm cho người ta thoải mái cả người, vậy mà, biệt thự màu xám tro đừng sừng sững ở giữa, lại khiến người ta sờ sợ, hòa làm một với đêm tối, hiu quạnh lại tản ra hơi thở nguy hiểm.

Vùng đất chiếm cứ thiên thời địa lợi, dinh thự Trung Tây kết hợp từ an tĩnh trở nên náo nhiệt, bọn Bôn Lang ở trong phòng khách đối chiến với Tiểu Nặc, đương nhiên là đối chiến trò chơi, Bôn Lang luôn là tay súng thần cũng có thể bại bởi Tiểu Nặc, mấy lần đánh ra tuyến lửa trong trò chơi, mỗi lần điểm số cũng ít hơn một chút so với cu cậu.

Điều này làm cho Bôn Lang hoàn toàn phát điên, tay tiếp tục cầm hộp điều khiển, nói: "Một ván nữa."

Tiểu Nặc nhìn Bôn Lang, khóe miệng cười tà ác, nói: "Đần Lang, chú chơi không bằng cháu."

Phi Ưng và Đan Hùng bên cạnh đều lau mồ hôi thay Bôn Lang, từ tình huống xem ra, Tiểu Nặc đúng là thiên tài trò chơi này.

Lúc này, trong phòng lầu ba sáng đèn, so sánh với lầu dưới, ngược lại có vẻ hết sức an tĩnh.

Trình Du Nhiên ngồi ở trước bàn học gặm sách, muốn cô bắt tay làm thì tạm được, nếu muốn cô thi mấy lý luận này, thật đúng là chóng mặt, thật không nghĩ tới, mình lớn tuổi thế này, còn phải ở đây chuẩn bị cuộc thi, nhưng hai ngày nữa là thi, cô nhất định niệm kinh mới có thể.

Nghĩ vậy, đang muốn tiếp tục học, một ly sữA Tươi xuất hiện ở trước mặt cô, ngẩng đầu lên, Viêm Dạ Tước đứng ở bên cạnh, không nói gì, nhưng động tác là bảo cô uống.