Trình Du Nhiên bị Viêm Dạ Tước cương quyết lôi đến vườn hoa, sức lực của anh rất lớn, cả người giống như là bị lửa giận đốt người, Trình Du
Nhiên thở dài trong lòng, sớm biết có kết quả này, cô sẽ không trở về
nhà họ Mộ, mang theo Tiểu Nặc đi chỗ khác vui đùa.
Viêm Dạ Tước bỗng dừng bước, xoay người, bàn tay bao trùm trên đầu cô, trầm giọng nói: "Đừng tưởng rằng em có thể chạy trốn."
Trình Du Nhiên ngẩn ra trong lòng, sao anh biết trong lòng mình nghĩ cái gì, nhìn sắc mặt của anh, cô cười cứng ngắc, nói: "Lão đại Viêm, nào có người muốn chạy trốn còn có thể chạy về nhà mình, chẳng lẽ, tôi không
thể trở về nhà ư?"
"Không được sự đồng ý coi như trốn." Một tay Viêm Dạ Tước nắm chặt cổ tay cô, ngưng mắt nhìn cô, bá đạo nói.
Trình Du Nhiên coi như là đã biết người bá đạo, lại còn coi cô là người
Viêm bang, xem ra cô cần mượn cớ giải thích một chút, anh mới không so
đo cùng bản thân, nghĩ thế, Trình Du Nhiên giương mắt, nói: "Được rồi,
tôi chạy, về sau tôi sẽ bẩm báo với lão đại, nhưng lão đại, anh cũng
phải rõ ràng, đó cũng không phải là nhà của tôi ——"
"Em muốn, vậy sẽ là nhà em." Viêm Dạ Tước cắt đứt lời Trình Du Nhiên,
giọng nói bình tĩnh hơn rất nhiều, đã không có tức giận như trước.
Chỉ là, anh nói lời này, thật ra khiến Trình Du Nhiên rung động, chỉ cần em muốn, đó chính là nhà em, lời của anh nghe đã rất rõ ràng, anh. . . . . .
Trình Du Nhiên nhìn anh, kinh ngạc tại sao anh phải nói như vậy, tay Viêm Dạ Tước dời khỏi đầu cô, bỏ lại một câu: "Đi, đi vào."
Nói xong, xoay người đi, khiến Trình Du Nhiên không kịp nhìn sắc mặt anh, cũng đã cất bước đi tới phòng khách.
Trình Du Nhiên trợn mắt ở phía sau anh, chảnh cái gì mà chảnh, có điều
trong lòng ngược lại ấm áp bởi vì câu rất đơn giản anh vừa nói, khóe
miệng lơ đãng gợi lên ý cười nhợt nhạt, mà cô xem không thấy, Viêm Dạ
Tước đi ở phía trước, trong nháy mắt sắc mặt cũng nhu hòa hơn rất nhiều, chẳng qua là rất nhanh biến mất.
Lúc này, Tiểu Nặc không biết từ địa phương nào chui ra, đôi tay vây
quanh trước ngực, nhỏ giọng hướng mẹ nói: "Mẹ, dáng vẻ của mẹ thật giống như rất vui vẻ."
"Thật sao? Mẹ vui vẻ chỗ nào?" Trình Du Nhiên lập tức thu lại mỉm cười, nhưng lại vô tình lộ ra loại cảm giác đó.
Tiểu Nặc liếc mẹ một cái, bỏ lại một câu: "Trên mặt."
Sau đó, hấp ta hấp tấp đi theo sau lưng Viêm Dạ Tước, hô một tiếng: "Lão đại."
Viêm Dạ Tước không nói gì, dừng bước chờ đợi, Tiểu Nặc nhanh chóng chạy tới, hai người cứ như vậy cùng nhau đi vào phòng khách.
Trình Du Nhiên ở nguyên chỗ nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ, trong lúc vô tình, nụ cười khóe miệng càng đậm, nhưng nụ cười rất nhanh biến mất sau khi biết chuyện kế tiếp.
Bởi vì khách quý là Viêm Dạ Tước đến, bữa ăn tối càng thêm phong phú,
Viêm Dạ Tước cùng Mộ Vi Chi từ thư phòng đi ra, cũng không biết anh và
ba nói chuyện gì.
Trên bàn cơm, hai chị em Vạn Tuyết Cầm biết rõ thân phận đối phương,
cũng không dám nói nhiều một câu, chỉ cúi đầu ăn cơm, Quân Nhiên bên
cạnh nhìn một chút, trong lòng cũng có chút kinh ngạc.
Trình Du Nhiên cùng Tiểu Nặc ngược lại rất tự tại ăn cơm, tóm lại, ăn bữa cơm này, hai mẹ con bọn họ ngược lại ăn rất thoải mái.
Nhưng Mộ Vi Chi nói một câu, làm cho mọi người đều giật mình.
"Viêm tiên sinh, thời gian cũng đã muộn, không chê, ở chỗ này một đêm."
Cái gì? Muốn anh ở chỗ này một đêm? Lời này mà ba cũng hỏi ra, dùng ngón chân nghĩ cũng biết, người ta ở tòa nhà cổ, tới ở nơi này, vậy thì thật là đầu xả nước ——
"Vậy thì quấy rầy." Viêm Dạ Tước trầm giọng trả lời.
Trình Du Nhiên nhất thời thành đầu đá, anh cư nhiên đồng ý ở chỗ này, hôm nay anh ta sao thế?
Vào lúc Trình Du Nhiên trăm điều khó hiểu, Mộ Vi Chi cười cười, nói:
"Làm sao sẽ quấy rầy, Du Nhiên, con mang Tước đến phòng khách."
Cô vốn có thể không nghe lời Mộ Vi Chi, nhưng vì thắc mắc, cho nên gật đầu, đứng lên, nói: "Xin mời đi theo tôi."
Thân thể cao lớn đứng lên, hướng mấy vị gật đầu một cái, ý bảo mình rời đi trước, liền đi theo Trình Du Nhiên lên lầu.
Lúc này, Tiểu Nặc cũng muốn đi theo, liền bị Mộ Vi Chi gọi lại bảo cu
cậu ở lại với ông ngoại, Tiểu Nặc không thể làm gì khác hơn là nhìn mẹ
cùng lão đại đi lên lầu.
Trình Du Nhiên cùng Viêm Dạ Tước đi tới hành lang lầu ba, rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi: "Viêm Dạ Tước, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Tối nay tôi cùng em ở nhà họ Mộ, ngày mai, em hãy trở về cùng tôi."
Giọng điệu của anh rất là bá đạo, ánh mắt quét một vòng xung quanh.
Trình Du Nhiên chợt tiến lên ngăn anh lại, nói: "Tôi không muốn trở về, tôi đến Newyork còn có chuyện."
"Chuyện gì? Tôi giúp em." Trình Du Nhiên chưa bao giờ biết Viêm Dạ Tước
sẽ nói nhiều thế ở trong một ngày, ngay cả bản thân Viêm Dạ Tước cũng
không ngờ, tóm lại, ý tứ của anh chính là muốn Trình Du Nhiên không ở
nơi này, nói xong, anh lướt qua cô, chuyển qua bên trái khóa cửa, trực
tiếp đi vào phòng.
Mà gian phòng chính là phòng Trình Du Nhiên, Trình Du Nhiên lập tức hướng anh nói: "Phòng của anh không phải ở nơi này."
"Đây là phòng của em?" Viêm Dạ Tước nhìn lướt qua gian phòng, chung
quanh giống như không có bao nhiêu biến hóa, đặc biệt là thấy tấm hình
bé gái trên tủ đầu giường, xoay người ngồi lên trên ghế salon, cả cử
động như vương giả, nhàn nhạt nói một câu: "Em có khác biệt rất lớn so
với lúc nhỏ."
"Lúc nhỏ?" Trình Du Nhiên cho là anh nhìn hình mình nói, lại không ngờ
anh còn có ý khác, cười nói: "Con gái 18 đại biến, anh không biết ư?"
"Lúc nhỏ em thật biết điều." Viêm Dạ Tước dựa vào ghế sa lon, âm thanh cũng không lạnh lẽo mà đầy mê hoặc.
Một lát Trình Du Nhiên mới hiểu được, anh mới vừa nói khi còn bé biến
hóa rất lớn, cũng không phải diện mạo, mà là tính tình, anh làm sao sẽ
biết những thứ này?
Viêm Dạ Tước ngạo mạn ngồi trên ghế sa lon, hai chân thon dài bắt chéo,
hai cánh tay bền chắc mở ra gác lên trên lưng salon, hơi giương mắt nhìn bộ mặt nghi vấn của Trình Du Nhiên.
"Tới đây ngồi, tôi có lời phải nói." Giọng nói mặc dù bình thường, nhưng mang theo uy nghiêm.
Trình Du Nhiên còn đang suy tư, ý tứ lời anh vừa nói, đã bị anh túm lấy cánh tay, dùng sức lôi kéo ——
Cả người ngã vào lồng ngực Viêm Dạ Tước, mặt mềm mại đụng mạnh vào lồng
ngực vững chãi, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, hỏi: "Chuyện gì?"