Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 43: Bệnh nhân không an phận




Trình Du Nhiên còn đứng chỗ cách Lợi Ân xa nhất, đây cũng không phải là Tiểu Nặc nói một đôi lời nó rất hiền lành thì cô sẽ không sợ, cô chỉ nhìn Lợi Ân bên cạnh đang ăn sung sướng, kéo kéo mặt cứng ngắc, sói chỉ biết nghe tiếng Anh, không trách được cô vừa nói gì, nó đều nghe không hiểu.

Tiểu Nặc cực kỳ thích Lợi Ân, tiến lên sờ sờ đầu nó, Lợi Ân cũng ngoan ngoãn cúi đầu cho cu cậu sờ, một con sói lớn hơn so với Tiểu Nặc đang cúi đầu ở bên cạnh cu cậu, Tiểu Nặc ngẩng đầu lên, nói với mẹ: "Mẹ, lão đại Viêm nói, sau này Lợi Ân chính là của Tiểu Nặc, Lợi Ân, tao nhất định sẽ chăm sóc mày thật tốt."

Nói xong, cu cậu yêu thích ôm lấy Lợi Ân, Lợi Ân cũng dán lên Tiểu Nặc, nó thích mùi trên người Tiểu Nặc, bởi vì từ nhỏ nó đã lớn lên ở bên người Viêm Dạ Tước, mùi trên người Tiểu Nặc rất giống chủ nhân của nó, nó nhìn Tiểu Nặc, phát ra tiếng kêu vui vẻ.

Trình Du Nhiên đứng một bên hoàn toàn cứng đờ, cái gì, Viêm Dạ Tước đem con sói này cho Tiểu Nặc, này, này, đây không phải là đùa giỡn chứ.

"Mẹ, mẹ tới đây sờ Lợi Ân đi, nó rất biết điều." Tiểu Nặc hướng mẹ kêu lên, Lợi Ân cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Trình Du Nhiên, đang muốn đi tới hướng cô, Trình Du Nhiên lập tức nhảy lên giường, lập tức dùng tiếng Anh quát lớn: "Ngừng, đừng tới đây."

Tiểu Nặc vội vàng chạy tới bên người Lợi Ân, an ủi nói: "Lợi Ân, chớ khổ sở, từ nhỏ mẹ đã sợ chó cùng sói, đợi mẹ quen sẽ tốt hơn."

Lúc này Tiểu Nặc giống như là đại nhân nhỏ, Lợi Ân quay đầu, hình như nghe hiểu lời chủ nhân nhỏ nói.

Tiểu Nặc vẫy vẫy tay, nói: "Lợi Ân, đi, tao dẫn mày đi xem bảo bối của tao."

Lợi Ân đi theo chủ nhân nhỏ ra ngoài, bây giờ mới khiến Trình Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, bước xuống giường, đi ra ngoài, vết thương của Viêm Dạ Tước đã đến lúc thay thuốc rồi, không đúng, anh muốn đổi thuốc hay không thì liên quan gì tới cô, tại sao cô phải can thiệp nhiều như thế, nhưng bước chân vẫn đi tới hướng phòng Viêm Dạ Tước, thở dài một cái, tự nói với mình, bởi vì mình là bác sỹ, không thể làm việc không có trách nhiệm.

Lúc này, đã tới cửa phòng Viêm Dạ Tước, gõ cửa, bên trong không có phản ứng, gõ lại gõ, vẫn không có phản ứng, sớm tinh mơ đã không ở đây, cô còn quan tâm làm cái gì, nếu không có ở đây, quên đi, đi tìm người ăn chút điểm tâm.

"Trình tiểu thư, cô tìm tiên sinh à?" Câu hỏi của quản gia Viêm Trung đang đi tới hành lang, vốn theo sự phân phó của tiên sinh đưa bữa ăn sáng cho Trình tiểu thư, lại thấy cô gõ cửa phòng tiên sinh, cho nên mở miệng nói: "Tiên sinh ở sân sau, khoảng năm phút đồng hồ nữa sẽ phải lên đường rời đi."

"Muốn lên đường đi đâu?"

"Hôm nay là ngày hội nghị mấy gia tộc." Quản gia Viêm Trung mở miệng nói, sau đó nhìn cái khay trong tay, nói: "Tiên sinh bảo tôi chuẩn bị bữa ăn sáng cho cô, sau khi ăn xong sẽ đưa hai người trở về nhà họ Mộ."

Ngày hôm qua đi họp cô cũng có nghe được, Viêm Dạ Tước đi hội nghị gia tộc này có thể sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa bây giờ anh còn bị thương trong người.

Nghĩ tới đây, Trình Du Nhiên thuận tay cầm một cái bánh bao trên khay rồi chạy về phía sân sau, nhíu chặt lông mày, Viêm Dạ Tước, cái bệnh nhân này thật đúng là không an phận.

Lúc này, mấy chiếc xe dừng ở sân sau, Viêm Dạ Tước mang theo Phi Ưng ra khỏi nhà cổ, tiến vào trong xe.

"Lão đại, đã chuẩn bị xong, hiện tại lên đường." Phi Ưng ngồi ở ghế cạnh tài xế, quay đầu lại, nói.

Viêm Dạ Tước gật đầu một cái, Phi Ưng mang theo thuộc hạ tiến vào trong chiếc xe thứ hai, chiếc xe thứ ba cũng ngồi đủ người, xe đang muốn khởi động.

"Chờ một chút!" Trình Du Nhiên chạy tới bằng tốc độ nhanh nhất, thế nào cũng không mở được cửa xe, vì vậy, gõ cửa sổ xe.

Lúc này, Viêm Dạ Tước thấy cô xuất hiện, nhíu nhíu mày, nhưng nhấn mở khóa, cửa xe liền bị Trình Du Nhiên mở ra, cả người cô ngồi vào.

Sau khi ngồi xuống, cô mới ăn nốt bánh bao còn dư lại trong miệng, quay đầu nhìn Viêm Dạ Tước, muốn nói chuyện, bởi vì vừa chạy tốc độ quá nhanh, lại bị nghẹn, chợt ho hai tiếng.

"Chuyện gì?" Viêm Dạ Tước khẽ hỏi.

Trình Du Nhiên vỗ ngực, thật vất vả thuận giọng, mới mở miệng nói: "Tôi nói này lão đại Viêm, bây giờ người anh có thương tích, còn phải đi ra ngoài bôn ba?"

Lời này nghe càng giống như là quan tâm, nhưng Trình Du Nhiên biết, nếu như xử lý không tốt, vết thương này sẽ lưu lại hậu họa về sau, làm sao người này lại xem như không có việc gì, Trình Du Nhiên mở hòm thuốc ra, đây là thứ lúc cô chạy thẳng tới tiện tay túm theo.

Viêm Dạ Tước nghe nói như thế, mi tâm dần dần giãn ra, nhìn Trình Du Nhiên, trầm giọng hỏi: "Em đang quan tâm tôi ư?"

Cô quan tâm anh? Làm sao có thể!

Trình Du Nhiên liếc Viêm Dạ Tước, mạnh miệng nói: "Đối với một bệnh nhân không an phận mà nói, tôi làm bác sỹ, đây chỉ là lời khuyên. Anh đã không thương tiếc mình, vậy tôi cũng không cần thiết xen vào việc của người khác."

Nói xong, Trình Du Nhiên khép hòm thuốc lại, để xuống trên ghế, chuẩn bị mở cửa xe rời đi, cô mới không thèm quan tâm.

Lúc này, cô đang muốn mở cửa xe, liền nghe “cạch” một tiếng, cửa xe bị khóa, cô không cách nào mở ra được, quay đầu, đang muốn hỏi Viêm Dạ Tước, lại bị anh mở miệng trước.

"Em đã là bác sỹ, vậy thì đi theo chăm sóc bệnh nhân này." Bỏ lại một câu nói như vậy, Viêm Dạ Tước quay đầu, hướng người phía trước nói: "Lái xe!"

Một lát sau Trình Du Nhiên mới biết mình phạm vào sai lầm nghiêm trọng cỡ nào, không có chuyện gì để làm à mà tự mình nhảy vào trong hố lửa.

"Còn thất thần, không làm sạch vết thương?" Viêm Dạ Tước quay mặt sang nhìn Trình Du Nhiên.

Ai kêu mình không có việc chạy tới gây sự, ban đầu có thể ăn xong điểm tâm, sau đó mang con trai trở về nhà họ Mộ, hiện tại. . . . . .

Trình Du Nhiên thở dài một cái, cầm hòm thuốc lên, mở ra lần nữa, ở trong xe thay thuốc cho Viêm Dạ Tước, hơn nữa dùng băng vải bó chặt cánh tay, vậy là có thể cử động mà sẽ không làm vết thương nặng hơn, Viêm Dạ Tước thủy chung không nhúc nhích, để cho cô xử lý, dựa vào thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngồi ở ghế cạnh tài xế, Phi Ưng nhíu mày, anh ta đương nhiên nhìn thấu lão đại khác thường, chỉ là rất rõ ràng, khác thường này chỉ có thể xuất hiện ở trước mặt vị bác sĩ Trình này.

Hoàn thành xong, Trình Du Nhiên và bọn họ tiến đến hướng một rừng núi vắng vẻ.

Rừng núi vây lượn chung quanh, con đường lần lượt thay đổi giống như là mê cung, mặc dù từng đường liên thông, lại không nhìn thấy lối ra.

Băng qua con đường quanh co, nhìn thấy rừng cây, âm trầm không thấy một tia ánh mặt trời, không lâu sau xe dừng lại, Trình Du Nhiên vừa xuống xe liền bị cảnh sắc trước mắt kinh động.