Đột nhiên xuất hiện mấy trăm người đàn ông lực lưỡng áo đen khiến Viêm
Hạo Thiên đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó cười ha ha nói: "Viêm Lệnh
Thiên, không ngờ ông cũng sẽ có ngày hôm nay, hiện tại cho ông hai con
đường, một là . . . . ."
"Anh cũng dám sai Viêm Lệnh Thiên tôi lựa chọn?"
"Ông tự đâm đầu vào chỗ chết." Ngay ở trước mặt nhiều lão đại hắc đạo,
Viêm Lệnh Thiên thô bạo bác bỏ, không thể nghi ngờ là tát mạnh vào mặt
Viêm Hạo Thiên, chỉ nhìn hiện tại vẻ mặt anh ta màu đỏ tía như trúng độc cũng biết đã đến lúc bùng nổ, tiện tay rút súng lục ra chuẩn bị một
súng bắn chết Viêm Lệnh Thiên.
Viêm Phá Thiên chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác, trên mặt mập mạp lộ ra nụ cười hiền lành: "Anh động một cái thử coi."
Trong nháy mắt, hơn một trăm người ông ta mang tới đồng thời chĩa súng
nhằm vào Viêm Hạo Thiên, ngón trỏ khống chế súng cũng đã ở trạng thái
căng, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn anh ta thành tổ ong.
"Lời này nên là tôi nói." Viêm Hạo Thừa cười ưu nhã, phất phất tay, mấy
trăm người đàn ông lực lưỡng áo đen lập tức bao vây đám người Viêm Lâm
Thiên lại, đồng thời mỗi khẩu súng chỉ chằm chằm một người phía đối
phương, thực lực chênh lệch trong nháy mắt lộ rõ.
Mấy trăm người trong phòng khách yên lặng, sát khí mãnh liệt chấn động
phòng khách, khiến mọi người cũng không dám thở mạnh, mồ hôi chảy ròng
ròng, khiến trong phòng khách chật chội chứa đầy hơi nước, mắt tất cả
mọi người cũng không nháy một cái nhìn chằm chằm tình hình trong phòng,
chỉ sợ một cái chớp mắt liền bỏ lỡ chuyện mấu chốt nhất trong nháy mắt.
"Em hai, em ba, hiện tại chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện hay
không." Khóe miệng Viêm Lâm Thiên giương nhẹ, hướng hai người làm ra tư
thế mời ngồi, lập tức có mấy người giúp việc đưa hai chiếc ghế sang
trọng lên, còn mình thì xoay người ngồi xuống.
Viêm Lệnh Thiên hừ lạnh, hai tay chắp sau lưng, nhìn cũng không nhìn một cái, ông khinh thường ngồi vào cái ghế này.
Viêm Lâm Thiên cũng lơ đễnh, mặt mỉm cười nói: "Em ba không hổ là ngông
nghênh, chỉ bằng vào hơn trăm người phía sau em thôi à, chống đỡ nữa có
ích lợi gì chứ, đừng nói cả đảo Viêm Long đã nằm trong phạm vi khống chế của tôi, riêng mấy trăm người này cũng đủ khiến chú không lật người
được."
Viêm Hạo Thiên cũng cười dữ tợn, nói: "Không sợ nói cho ông biết, thuộc
hạ phía ngoài đã sớm nhận được thông báo của tôi, cho dù ông có thể đi
ra khỏi phòng khách này cũng chỉ sống lâu hơn nửa giờ mà thôi, lịch sử
vĩnh viễn thuộc về người thắng, Viêm Lệnh Thiên, ông thua rồi."
Hai anh em một xướng một họa, một mặt đỏ một mặt trắng, không ngừng đả
kích khí thế đám người Viêm Lệnh Thiên, chỉ cần khí thế của đối phương
suy yếu, chính là lấy thế lôi đình giết bọn họ.
"Tôi xác thực không trốn thoát được." Ngoài dự liệu của mọi người, Viêm
Lệnh Thiên thế nhưng trực tiếp thừa nhận mình ở thế yếu, điều này làm
cho Viêm Lâm Thiên kinh ngạc đồng thời trong lòng âm thầm cảnh giác.
"Chẳng qua tôi cũng chưa bao giờ tính toán có thể đi ra ngoài, không
biết anh có còn nhớ bộ laze mạch xung hồng biến mất mấy năm trước trong
gia tộc hay không?"
Lời vừa nói ra, sắc mặt Viêm Lâm Thiên lập tức đại biến, cả người trở
nên căng cứng, miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười hỏi: "Bây giờ nó đang ở đâu?"
"Mặc dù anh phá hư hệ thống theo dõi, nhưng anh không nắm được vệ tinh
gia tộc trong tay." Viêm Lệnh Thiên cười ngạo nghễ, tay phải mở ra, một
hộp điều khiển nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay: "Anh nói xem nếu như mà tôi đè nó xuống, sẽ xảy ra kết quả như thế nào?"
"Chú lại sắp xếp nó trên vệ tinh, thật đúng là giỏi tính toán." Sắc mặt
Viêm Lâm Thiên tái xanh, ông ta chẳng thể nghĩ tới Viêm Lệnh Thiên còn
có thủ đoạn này.
Laze mạch xung hồng, bất kỳ vũ khí nào cũng không thể sánh ngang tốc độ của nó, một khi nhắm trúng, chỉ cần vài giây là có thể đánh trúng mục
tiêu, có thể trong thời gian cực ngắng tập trung năng lượng vượt qua một trăm vạn lần so với vũ khí nguyên tử, mặc dù bản thân nó chứa đựng năng lượng nhỏ, nhưng muốn nóng chảy cả đảo Viêm Long thì vẫn còn dư dả.
Biến động bất ngờ khiến mọi người ngồi ở đây hoàn toàn không có thời
gian phản ứng, bọn họ cũng là lão đại một phương, lúc nào cũng có thể bị rừng bom mưa đạn uy hiếp, bọn họ cũng lòng dạ độc ác, có thể nhẫn tâm
chém chết hành hạ kẻ địch, nhưng so với người nhà họ Viêm mà nói thì
những thứ bọn họ làm quả thật là đang chơi đùa, giờ khắc này tất cả mọi
người đều ghi nhớ, thà là kẻ địch của toàn thế giới, cũng tuyệt không
muốn đi trêu chọc con em nhà họ Viêm!
Dù sao Viêm Lâm Thiên có nhiều năm bồi dưỡng phẩm chất, hơi ngây ngẩn
rồi đè ép sợ hãi trong lòng xuống, thở ra một hơi nói: “Chú không dám đè xuống, không có đảo Viêm Long, cũng không có nhà họ Viêm.” Viêm Lệnh
Thiên duy trì lợi ích mọi mặt cho nhà họ Viêm, đây là nhược điểm duy
nhất của ông ta.
Lắc đầu một cái, Viêm Lệnh Thiên mở miệng nói: “Đảo Viêm Long không có
thì có thể xây dựng, đừng quên, tôi không chỉ có mình Viêm Dạ Tước là
con trai, các người thì sao?”
Viêm Hạo Thừa nắm chặt quả đấm, Việm Lệnh Thiên nói không sai, cha con
cũng tốt, chú tư cũng được, tuyệt đại đa số con em nhà họ Viêm Thế Kiêu
là ở bên ngoài, ban đầu sợ anh ta trở lại hỏng việc, không ngờ thông
minh quá lại bị thông minh hại, hiện tại đến lượt mình hãm vào.
Ông ta không thể chết được, nếu như ông ta chết thì cái gì cũng không
có, chậm rãi để súng xuống, Viêm Hạo Thừa hướng về phía Viêm Lệnh Thiên
nói: “Hiện tại chúng ta tiếp tục giằng co nữa, sẽ chỉ làm những người
khác đắc ý, không bằng hai bên đều lui một bước, sau khi cha con tôi
tiếp nhận gia chủ, chú hai chú ba vẫn có thể làm tộc lão nhà họ Viêm,
chuyện cũ đã qua sẽ bỏ qua.”
“Hay cho câu chuyện cũ sẽ bỏ qua, Viêm Lâm Thiên, anh thật đúng là sinh
được một người con trai giỏi.” Viêm Lệnh Thiên khinh thường nói: “Phát
động làm phản, sát hại người đại diện Viêm bang, nhốt gia chủ nhà họ
Viêm, những cái này đều đủ để cho các người hình phạt tàn khốc của gia
tộc, bây giờ lại còn muốn phản uy hiếp tôi, Viêm Hạo Thừa, rốt cuộc anh
có mấy đầu?”
“Ông định như thế nào?” Viêm Lâm Thiên ngẩng đầu hỏi, giờ phút này ông
ta đã khôi phục trạng thái nửa chết nửa sống trước kia, cặp mắt nửa hí.
“Một bước cũng không nhường.” Viêm Lệnh Thiên hừ lạnh, lần này ông dẫn
người đi vào, không nghĩ có thể còn sống đi ra ngoài, lôi kéo những
người này chôn theo, đủ để con trai có thời gian xây dựng lại nhà họ
Viêm.
Chống bàn đứng lên, Viêm Lâm Thiên chậm rãi nói: “Đã như vậy, vậy thì không có...”
Nói còn chưa dứt lời, liền nghe được giọng nói bên ngoài vội vàng hô:
“Gia chủ, không xong, đội tài chiến tuần biển của chúng ta bị tập kích,
thương vong nghiêm trọng, thập nhất thiếu gia cầu xin trợ giúp.”
Đây là người phe nào, thuộc hạ của những hắc đạo đang ngồi, Gia tộc La Nhĩ Đức, Viêm Thế Kiêu hay là Viêm Lệnh Thiên?
Tròng mắt nhanh chóng quét qua trên mặt mọi người, mặc dù thấy rất nhiều ánh mắt mừng rỡ, nhưng cả Viêm Lệnh Thiên cũng hình như không biết
người đến là ai, Viêm Lâm Thiên trầm giọng hỏi: “Đối phương là người
nào, tới bao nhiêu người?”
“Chuyện này... Không rõ ràng lắm.” Thuộc hạ kia run rẩy nói: “Thập nhất
thiếu gia nói còn chưa dứt lời thì đã bị cắt đứt liên lạc.”
Thực lực thật là tinh nhuệ, Viêm Lâm Thiên nhíu chặt mày, người khác
không rõ ràng lắm, nhưng ông ta biết những người lợi hại đã bị ông ta
phái đi, tuy chỉ có mười mấy tàu chiến, nhưng bị tiêu diệt ở trong thời
gian ngắn như vậy, tuyệt đối là có năng lực khổng lồ, hơn nữa phong cách làm cực kỳ giống một người.... Không thể nào, không phải nó đã sớm bị
con trai cho nổ chết ư, làm sao có thể còn sống trở lại?
Vào lúc tâm tư Viêm Lâm Thiên rối loạn, mọi người không biết làm sao thì tiếng máy bay gầm rú vang lên ở trên đảo, ngay sau đó là lời nói đe dọa vang lên ở bên ngoài: “Viêm Lâm Thiên, Viêm Hạo Thừa, tất cả các người
lăn ra đây cho lão đại của chúng tôi!”
Bôn Lang, anh ta chính là Bôn Lang thuộc hạ của Viêm Dạ Tước! Tất cả
người biết Viêm Dạ Tước là số một súng ống đều ngây ngẩn cả người, ngay
sau đó là tiếng hỗn loạn ầm ĩ vang lên ở trong phòng khách, mặt Lâm kích động, Tina trực tiếp kêu lên: “Anh Tước không có chết, Anh Tước thật sự không có chết.”
Tất cả mọi người đều không thể tin được Viêm Dạ Tước anh sẽ chết, giờ
khắc này, sự thực chứng minh, Viêm Lệnh Thiên cười ha ha, không để ý tới đám người Viêm Lâm Thiên đã biến thành tù trưởng Châu Phi, dẫn đầu bước nhanh bỏ đi ra ngoài, có con trai ở đây, Viêm Lâm Thiên đừng mơ tưởng
được như ý.
Sinh con phải như Viêm Dạ Tước, Viêm Lâm Thiên thất vọng nhìn Viêm Hạo
Thừa một cái, thở dại một tiếng phân phó: “Chúng ta cũng đi ra xem một
chút.”
Bên ngoài đảo Viêm Long, mười mấy tàu chiến san sát nhau, có chút còn
gợn sóng lăn tăn mù mịt, hiển nhiên là mới vừa đại chiến một trận, tất
cả họng pháo và tên lửa nhắm ngay vào tòa nhà trên đảo, chỉ cần ra lệnh
một tiếng, đạn đều bắn ra. Trên bầu trời, trăm chiếc máy bay chiến đấu
duy trì tốc độ di động cực chậm, giống như đám mây đen khổng lồ bao
trùm, phía trước, một nhà ba người nhà Viêm Dạ Tước lái một chiếc máy
bay chiến đấu, bên trái là Phi Ưng Bôn Lang, phía bên phải là Đan Hùng
An Nhẫn, cả chiến đội tinh nhuệ cũng đã đến đông đủ.
Mặc dù Viêm Dạ Tước có thể tránh thoát tai nạn trước đó, cũng may nhờ
Angela, cung điện gia tốc La Nhĩ Đức nằm trên biển, dựa bào điện từ
trường đứng vững vàng trên biển, cho nên An Nhẫn kịp thời cắt đứt điện
từ trường, mất đi mục tiêu, tên lửa bắn ra tự hủy, trước lúc đến mục
tiêu đã tự động nổ tung, bất quá Trình Du Nhiên lại vinh hạnh uống nước
lần nữa, hơn nữa còn là nước biển.
Cung điện trên biển chìm mất, An Nhẫn kịp thời liên lạc Phi Ưng, cứu mọi người rơi xuống nước lên, đồng thời Viêm Dạ Tước ra lệnh An Chấn tập
họp tất cả tàu chiến đi trước, hai đoàn quân lấy được tin tức xác thật
trên đảo sau đồng thời phát động tập kích, mặc dù thực lực người của
Viêm Lâm Thiên không tồi, nhưng so với thuộc hạ tinh nhuệ của Viêm Dạ
Tước thì kém xa, không tốn sức lắm, cả đảo Viêm Long lại đổi chủ.
Trên thực tế cũng lạ, Viêm Lâm Thiên cẩn thận quá mức, lúc Viêm Hạo Thừa bắn tên lửa xuyên qua lục đại liền hủy diệt hệ thống theo dõi, như vậy
mặc dù Viêm Lệnh Thiên uy hiếp, nhưng cũng hoàn toàn không để mắt đến
tồn tại của Viêm Dạ Tước, nếu như hệ thống theo dõi vẫn còn, bằng các
loại vũ khí trên đảo, coi như Viêm Dạ Tước có thể thành công lên đảo,
cũng nhất định tổn thất nghiêm trọng.
Đáng tiếc, Viêm Lâm Thiên không có cơ hội lựa chọn lại, cho nên lần này ông ta mới thực sự là người thua.
Viêm Hạo Thiên tức giận nói: “Anh cả, chẳng lẽ chúng ta cứ thế khoanh tay chịu trói?”