Một đêm trăng thanh, gió mát, đặc biệt trăng đêm nay lại sáng hơn mọi ngày.
Tại một viện nhỏ sau hậu viên Đằng phủ, trong sân viện lúc này, một thiếu niên vận bạch y tơ lụa sang quý, nằm trên chiếc ghế tựa được làm bằng gỗ, chế tác tinh xảo, bên cạnh là một chiếc bàn đá, trên bàn đá lúc này bày ra đầy đủ các loại trà và trà cụ, trên một lò than nhỏ lúc này đang đun sôi một ấm nước nho nhỏ, còn có khói nước bốc ra nghi ngút. Mà thiếu niên lúc này đang nằm ngửa mặt lên trời ngắm trăng, hai tay tuỳ ý để ra sau đầu làm gối tựa, hai chân thoải mãi duỗi thẳng. Trên môi thiếu niên nở một nụ cười thoả mãn, vui vẻ. Tuy diện mạo bị che khuất phân nửa phía trên bởi chiếc mặt nạ bạc, nhưng ánh trăng trên cao hắt xuống một bên sườn mặt của thiếu niên, đã vô tình để lộ ra vẻ mỹ mạo khó giấu giếm của diện mạo này. Tất cả hình ảnh lúc này đây dung hoà một cách lạ thường, mang đến cho người ta cảm giác tựa như đang xem một bức hoạ tuyệt bút.
- “Thiếu gia, đêm tối sẽ có sương, lại lạnh nữa, ngài mau khoác áo choàng này vào đi, rồi mau vào phòng thôi, kẻo lại nhiễm phong hàn như lần trước nữa đấy, phu nhân sẽ lo lắng lắm, Phúc thúc cũng sẽ trách mắng Tứ Hỉ sơ suất, không chăm sóc thiếu gia cẩn thận cho xem.” – Tứ Hỉ hắn rất sợ thiếu gia bị bệnh, càng sợ Phúc thúc cằn nhằn hơn. Hắn đã ngăn cản không cho thiếu gia ra sân viện ngắm trăng, nhưng đâu ai biết, thiếu gia hắn hàng ngày luôn nhu thuận, ngoan hiền, nhưng thực ra cũng rất cứng đầu, bướng bỉnh không thua ai, hắn sau cản nỗi thiếu gia của hắn chứ, bây giờ hắn chỉ biết đứng đây nôm nớp lo sợ, nhắc nhở thiếu gia từng chút mà thôi.
– “ Được rồi, Tứ hỉ, người đừng đứng đó mà cằn nhằn nữa, cho ta ngắm thêm chút nữa đi, người không thấy nhìn thấy hôm nay trăng sáng hơn mọi ngày hay sao, rất đẹp nha, hi ha, không nên lãng phí mỹ cảnh đấy.” – Đằng La Nguyệt vui vẻ nói.
Tứ hỉ chưa kịp phản bác thiếu gia của hắn, thì lúc này từ phía xa đã truyền tới thanh âm vừa sủng nịch, vừa trêu chọc của một nam tử:
- “ A, đại ca xem xem, tứ đệ của chúng ta lớn thật rồi a, còn biết lãng phí mỹ cảnh nữa đấy chứ, ha ha ha”.
Người vừa nói không ai khác, chính là Tam ca Đằng Nhạc của y, người mà tam ca vừa nói chuyện cũng không ai khác là Đại ca y - Đằng Dương.
- “ A, đại ca, tam ca. Ôi, đại ca, lâu lắm rồi đệ mới gặp huynh đó nha, hì hì. Mà nè, hai người đến viện của đệ giờ này làm gì vậy?” – Đằng La Nguyệt thấy hai vị ca ca của y đến thăm y thì y rất cao hứng, y hớn hở chạy đến trước mặt đại ca Đằng Dương, rồi gấp gáp nói chuyện cùng hai ca ca của y.
- “ Ta đến thăm đệ, nghe đại tẩu đệ nói đệ mấy bữa trước nhiễm bệnh, đại ca bận rộn, tuy ở cùng một phủ nhưng cũng không thể chạy đến xem đệ thế nào, không giận đại ca chứ.” – Đằng Dương tuy hằng ngày có chút lạnh lùng, ít nói, tính tình nghiêm túc, ngay thẳng, cũng rất nghiêm khắc, khác với tam ca dễ gần, ôn nhu, lại hay nói nhiều, còn thích trêu trọc y, nhưng Đằng La Nguyệt rất kính phục và yêu thương vị ca ca này, Đằng Dương cũng vậy, trong triều hay ở ngoài dù có lạnh lùng, nghiêm khắc với người ngoài cũng không làm vậy với người thân trong nhà, đặc biệt là vị tiểu đệ này của hắn, hắn thật sự rất yêu thương tiểu đệ đệ này, từ lúc các đệ đệ sinh ra, hắn đã luôn nói với chính mình rằng bọn họ là trách nhiệm của hắn, đặc biệt là Đằng La Nguyệt, hắn càng xem y là một trách nhiệm lớn của hắn. Dù khi hắn đã cưới thê tử, sau này sẽ có con, hay là các đệ đệ của hắn lớn hết đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không buông xuống trách nhiệm của người làm huynh trưởng này.
– “Đệ không sao đâu đại ca, chắc đại tẩu lo cho đệ quá thôi, đệ hiểu đại ca bận rộn nhiều chuyện mà, đệ không trách đại ca đâu, ừm, mà đệ muốn nói với đại ca một việc khác.”- Y xua tay bảo không sao rồi chậm rãi nói với đại ca Đằng Dương.
- “Có chuyện gì cần đại ca giúp sao? Đệ cứ nói, đại ca nếu bận rộn không giúp được thì đại ca sẽ bảo tam đệ giúp đệ.”- Đằng Dương nghi hoặc, đệ đệ này từ nhỏ đã hiểu chuyện, thấy phụ thân và các ca ca đều bận rộn, mẫu thân sức khoẻ già yếu, nên luôn rất biết tự lập từ nhỏ, không đòi hỏi người thân gì quá đáng.
- “ Chuyện này chỉ có đại ca mới làm được thôi. Thật ra, đệ chỉ muốn đại ca hãy dành nhiều thời gian cho đại tẩu hơn.” Đằng La Nguyệt nói.
– “ Hửm, sao đệ lại nói vậy”. Đằng Dương nghi ngờ hỏi.
- “Haizzz, đại ca, do huynh luôn bận rộn sự vụ cùng với phụ thân và tam ca, nên chắc không chú ý nhiều tới đại tẩu đúng không? Tuy ở nhà của chúng ta, phụ thân, mẫu thân cũng rất yêu thương đại tẩu, tam ca và đệ cũng rất kính trọng tẩu ấy, nhưng đệ thấy đại tẩu cũng chưa vui vẻ gì mấy, đệ biết tẩu ấy rất kiên cường, sẽ không trách huynh, nhưng dù gì tẩu ấy cũng là nữ nhân a, gả cho huynh bốn năm rồi cũng chưa có tin vui gì, mẫu thân hay thường tâm sự với đệ, bà ấy luôn mong muốn huynh mau có con nối dõi, có thế mẫu thân mới an tâm về huynh.”- Đằng La Nguyệt chậm rãi nói, y cũng thấy giống mẫu thân vậy, đại ca nay đã 24, cùng đại tẩu thành đôi đã bốn năm rồi, tuy hai người rất yêu thương nhau, ân ân ái ái, nhưng cũng chưa có hỉ sử. Cộng thêm mấy năm nay, triều đình cũng xảy ra nhiều chuyện, y biết phụ thân và hai vị ca ca ai cũng bận rộn, nên đại ca có rất ít thời gian quan tâm tới đại tẩu hơn, y thật sự kính trọng vị đại tẩu này, nên hôm nay nhân dịp có thời gian chuyện trò cùng đại ca, nên y sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
- “ Đệ thấy Tiểu Ngư nhi nói đúng đó đại ca, huynh nên quan tâm tẩu ấy nhiều hơn, rồi còn mau mau có con nối dỗi, phụ thân, mẫu thân và các đệ cũng sẽ an tâm.” - Đằng Nhạc cũng hiểu những gì Đằng La Nguyệt nói, y cũng rất lo cho đại ca y, bây giờ trong bốn huynh đệ, chỉ mới có Đằng Dương đã thành hôn, nhị ca tuy đã có hôn ước, nhưng bây giờ vẫn còn ở ngoài biên quan, chắc một, hai năm nữa mới có thể thành hôn, còn Tiểu Ngư nhi thì phải gả đi a, cuối cùng chỉ còn hắn thôi.
– “ Ừm, đại ca hiểu rồi, đại ca sẽ chú ý nhiều hơn tới đại tẩu, đa tạ các đệ đã quan tâm tới chúng ta, ha ha.”- Nghe Đằng La Nguyệt cùng Đằng Nhạc nhắc nhở, y cũng cảm thấy thời gian này mình đã quá lạnh nhạt với Lý thị. Nhưng nghĩ lại, hôm nay tiểu đệ này của y khi nói những lời rất có phong thái của một nam tử trưởng thành, hắn rất vừa lòng, hắn cảm thán nói:
- “ Xem ra, Tiểu Ngư nhi đã lớn rồi, đã biết quan tâm, lo lắng cho người khác rồi, ha ha ha”.
- “ A, đại ca, huynh nói thế là sao, đệ đã mười sáu tuổi rồi mà, đệ đã lớn rồi, đừng xem thường đệ.”- Đằng La Nguyệt cảm thấy bị xem nhẹ a.
–“ Đúng đó đại ca, tứ đệ của chúng ta lớn rồi, sắp phải làm tiểu tức phụ của người ta rồi a, ha ha ha.”- Đằng Nhạc không bỏ qua cơ hội trêu chọc Đằng La Nguyệt.
–“ Tam ca, đừng trêu đệ với Tử Hiên.”- Đằng La Nguyệt mới không thèm làm tiểu tức phụ a.
- “ Sao, đã nhận định là Tử Hiên luôn rồi, ha ha ha” – Đằng Nhạc thoả thích cười to, rất mất hình tượng của một công tử ôn nhuận như ngọc hằng ngày.
“ Đại ca, ngươi xem, tam ca lại trêu ta, thật quá đáng.”- Đằng La Nguyệt xấu hổ đỏ bừng cả mặt, thật quá đáng, không cần phải nói ra.
– “ Được rồi, hai ngươi đừng hồ nháo nữa, không có thể thống gì cả. Đằng Nhạc, sao lại trêu tứ đệ như vậy, đừng để phụ thân nghe được, không thì thế nào đệ cũng sẽ bị trách mắng cho xem. Còn Tiểu Ngư nhi, dù đệ là song nhi tử, nhưng dù gì cũng phải có ít nhiều phong thái mạnh mẽ của nam nhân, không thể lúc nào cũng chỉ biết đùa giỡn như một đứa trẻ, rồi lại hay xấu hổ như nữ nhi vậy, hiểu không?”- Đằng Dương nghiêm túc giáo huấn hai đệ đệ của mình.
- “ Haizzz, đừng căng thẳng quá đại ca, đệ với tứ đệ hiểu rồi, sẽ nhớ những gì huynh dạy mà. À, nói mới nhớ, đừng quên mục đích chúng ta đến đây?”- Đằng Nhạc nhanh chóng nói.
- “ Hửm, còn chuyện gì tìm đệ sao? Trước hết các huynh cứ ngồi xuống đã, cùng ngắm trăng, phẩm trà với đệ đi, sáng nay Hàn bá phụ cho gia nhân đem đến phủ rất nhiều loại trà ngon cho đệ, các huynh thử xem, sáng mai đệ sẽ đem một ít qua cho phụ thân, mẫu thân.” - Đằng La Nguyệt vừa nói vừa chăm chú pha trà, đôi bàn tay của y trắng nõn với các ngón tay thon dài, xinh đẹp, thật cẩn thận, thật tỉ mỉ làm nên những động tác pha trà nhanh nhẹn, thành thục chẳng những không làm mất đi mà còn tôn lên cái mỹ của việc pha trà.
– “ Haizzz, tứ đệ của ta thật ngây thơ, gì mà Hàn bá phụ cho người đem trà qua chứ, huynh chắc chắn chuyện này là do tên tiểu tử Hàn Tử Hiên kia nhờ Hàn bá phụ chiếu cố đệ, hắn chính là biết đệ thích phẩm trà.” – Đằng Nhạc nhanh miệng nói, ai mà không biết Đằng La Nguyệt đệ đệ hắn là tâm can bảo bối của tên nhị công tử Hàn gia- Hàn Tử Hiên kia chứ, mặc dù tiểu tử kia thân ở ngoài biên quan, nhưng tâm hắn chính là ở Tiểu Ngư nhi nhà hắn, mấy năm nay Hàn gia luôn chiếu cố đến tiểu đệ đệ của hắn, một phần là tâm ý của Hàn gia, nhưng chín phần còn lại chính là do tên tiểu tử mặt lạnh Hàn Tử Hiên kia sắp xếp a.
- “ Được rồi, Đằng Nhạc, uống trà đi, Tử Hiên này rất biết chăm sóc người khác, rất tốt.” – Đằng Dương rất hài lòng với Hàn Tử Hiên.
–“ Đúng đó”- Đằng La Nguyệt đỏ mặt, nhỏ giọng nói.
- “ La Nguyệt, trà rất ngon, tay nghề không tồi, có thể mở một trà quán rồi”- Đằng Dương nói với Đằng La Nguyệt.
– “ Ừm, đúng là rất ngon. La Nguyệt, huynh có một tin muốn nói cho đệ, đảm bảo đệ sẽ rất thích cho xem, coi như cảm tạ chén trà ngon này của đệ đi” - Đằng Nhạc vui vẻ thưởng thức trả, nói với Đằng La Nguyệt.
- “Đệ là đệ đệ của huynh mà, sao lại cảm tạ chỉ vì một chén trà chứ, quá không thích hợp. Mà Tam ca, rốt cục là tin gì mà huynh và đại ca đích thân đến nói cho đệ vậy.”- Đằng La Nguyệt nói với tam ca của y.
- “ Ừm, ha ha, vậy mà nói không tò mò sao, hôm nay ta và đại ca đến đây là vì muốn thăm đệ, mặc khác sáng nay chúng ta khi thượng triều có nghe tin về Hàn Tử Hiên ở biên quan.”- Đằng Nhạc chậm rãi nói
- “Tin tức sao, Tử Hiên ca...”- Đằng La Nguyệt lo sợ sẽ có chuyện xấu đối với Tử Hiên.
- “ Không đâu, đệ đừng lo, là tin tốt, ta nghe nói là khoảng 3 ngày sau Đại Tướng quân Hàn Tử Lam, cùng Hàn Tử Hiên với nhị ca đệ Đằng Kỳ sẽ trở về kinh thành diện kiến thánh thượng và tham gia lễ mừng thọ của bệ hạ. Thế nào, cảm thấy tin này vui chứ?”- Đằng Nhạc nhanh chóng nói, tránh cho tiểu đệ đệ của hắn lại suy nghĩ nhiều.
- “ Tất nhiên rồi tam ca, tin này thực sự rất vui, nhị ca rốt cục cũng trở về nhà, chắc mẫu thân sẽ vui lắm.”- Đằng La Nguyệt mừng rỡ nói, không giấu được vẻ bất ngờ và hạnh phúc của mình nói.
- “ Đệ yên tâm, chuyện Đằng Kỳ trở về, phu thân đã nói cho mẫu thân rồi.”- Đằng Dương nói.
- “ Sao, đệ chỉ vui vì Đằng Kỳ trở về thôi sao? Tử Hiên của đệ thì sao, không vui hả, ha ha”- Đằng Nhạc trêu chọc nói.
- “ Tam ca, đừng trêu đệ, Hàn đại ca trở về còn có... còn có Hiên ca ca sẽ trở về, sao đệ có thể không vui được chứ.”- Đằng La Nguyệt xấu hổi đỏ mặt nói, ánh mắt lơ đãng không nhìn các ca ca của y, không muốn họ thấy sự thất thố của y lúc này. Tử Hiên quay về, dĩ nhiên người vui nhất chính chắc chắn là y rồi.
- “Thôi, không còn sớm, trời lại lạnh, đệ lại mặt phong phanh như vậy, mau khoác thêm áo choàng vào đi, đừng để nhiễm lạnh, không tốt cho thân thể đệ, mau đi nghỉ sớm đi, Tứ Hỉ chăm sóc cho Tứ thiêu gia cẩn thận, đại ca về trước.”- Đằng Dương quan tâm Đằng La Nguyệt rồi quay sang nhắc nhớ Tứ Hỉ, nói xong hắn cùng Đằng Nhạc li khai khỏi tiểu viện của Đằng La Nguyệt.
- “ Vâng, đại ca, đệ sẽ chú ý.”- Đằng La Nguyệt ngoan ngoãn trả lời Đằng Dương, rồi chuẩn bị đi nghỉ.
Trước khi đi, Đằng Nhạc cũng chạy lại vỗ vai y, rồi nói:
- “Mau đi nghỉ sớm đi, không thì ta sẽ mách với tiểu tử Hàn Tử Hiên là đệ không biết lo cho sức khoẻ của mình a, đến lúc đó xem xem tiểu tử mặt lạnh kia chừng trị đệ thế nào, ha ha, huynh về trước đây.” - Đằng Nhạc nói xong thì tiêu sái rời đi chỉ để lại Đằng La Nguyệt mặt mũi lúc đỏ lúc đen.
- “Thiếu gia, được rồi, vào phòng thôi” – Tử Hi lo lắng nói.
Đằng La Nguyệt bực bội vì bị Tam ca trêu tức a. Hừ, y mới không thèm sợ Hiên ca ca, từ nhỏ đến lớn, y muốn gì, làm gì Tử Hiên đều giúp y, cho y làm, đôi khi còn cùng nhau nghịch ngợm, làm việc xấu, thật sự Hiên ca ca rất yêu thương y, cũng không nỡ trách mắng y vì bất cứ điều gì. Nhưng Hiên ca ca sẽ không vừa lòng với y nếu y coi thường sức khoẻ của bản thân, những gì xấu xảy ra với y đều làm Hiên ca ca tức giận, thậm chí còn tự trách cả chính mình. Từ 4 năm trước, Hiên ca ca đã đi theo Hàn Đại ca ra biên quan, y biết ở đó xa với kinh thành thế nào, nguy hiểm ra sao nhưng y không thể cản trở chí lớn của Hiên ca ca, Dù y biết khi Hiên ca ca đi, hai người bọn y sẽ không thể giống như lúc nhỏ cùng ăn, cùng ngủ, cùng đọc sách, cùng tắm, cùng nghịch ngợm, chọc phá tam ca, và còn rất nhiều việc không thể làm cùng nhau. Nhưng hằng ngày bên cạnh Hiên ca ca, y biết Hiên ca ca đã nỗ lực đọc sách, luyện võ ra sao để có thể đạt thành chí lớn của mình, trở thành một tướng quân uy dũng, xông pha chiến trường giết giặc để bảo vệ quốc gia, bá tánh, Hiên ca ca luôn tự hào về chí lớn của mình với y. Vì vậy, bốn năm trước, y đã cố gắng để bản thân kiên cường trước mặt Hiên ca ca, để huynh ấy yên tâm về y, không bỏ lỡ cơ hội để đạt thành chí lớn của Hiên ca ca, y muốn mình trở thành người quan trọng của Hiên ca ca nhưng y không muốn mình trở thành hòn đá cản trở nghiệp lớn của huynh ấy. Tuy đã bốn năm chưa gặp mặt nhau, nhưng trong bốn năm qua, bọn y luôn trao đổi thư tín với nhau, Hiên ca ca còn cho Hàn gia hằng ngày chiếu cố y rất nhiều, mỗi lần nhận được thư từ biên quan, dòng đầu tiên trong bức thư Hiên ca ca gửi cho y luôn là “ Ta rất nhớ đệ, tiểu Nguyệt”, chỉ như vậy thôi y cũng đã thoả mãn, sống vui vẻ trong suốt bốn năm này, tuy không có Hiên ca ca ở bên cạnh như trước kia. Nhưng thật sự trong bốn năm qua, y cũng rất nhớ Hiên ca ca, ban ngày thì còn đỡ chút khi có thể giải toả cùng phụ thân, mẫu thân, các ca ca, đại tẩu, nhưng khi tối đến, thật sự y cũng rất cô đơn, y rất nhớ Tử Hiên, y rất muốn gặp Tử Hiên. Y biết chỉ cần qua năm nay nữa thôi, khi đến lễ cập quan, y đã mười sau tuổi, tới lúc đó y sẽ được gả cho Tử Hiên, sẽ luôn được ở bên cạnh Hiên ca ca, suốt đời không tách rời nhau.
Nói thật, từ lúc sáu tuổi, y đã biết thân phận mình là một song nhi tử, đọc sách, y cũng biết số phận của song nhi tử không khác gì mấy với một nữ nhi, nhưng so với nữ nhi vẫn còn kém may mắn hơn chút, vì y cũng biết không mấy ai muốn lấy thê tử là một song nhi tử khó hoài tự cả lại mang dáng dấp của nam nhân, y cũng thật sự có chút buồn cho thân phận của mình. Nhưng y chỉ buồn thoáng qua, sau đó lại vui vẻ chấp nhận số phận của bản thân, vì y biết phụ thân, mẫu thân, các ca ca họ không hề ghét bỏ y vì y là một song nhi tử, mà từ nhỏ họ đã rất yêu thương, che chở cho y, xem y là bảo bối trong nhà. Còn có cả nhà Hàn bá phụ cũng rất yêu thương y, đặc biệt nhất y biết mình có một Hiên ca ca thật ôn nhu với y, luôn sẵn sàng che chở, bảo bọc, chân thành nâng niu y, thương yêu y, cũng giống như phụ thân, mẫu thân vậy, Hiên ca ca thật tâm xem y là tâm can cảo bối, thế thì y đã cảm thấy đủ, y không có gì phải tự ti hay oán hận số phận mình cả. Chắc rằng, y cảm thấy rất may mắn và hạnh phúc khi phụ thân quyết định khi y lớn lên sẽ “gả” y cho Hiên ca ca, Hiên ca ca yêu thương y, y cũng yêu thương Hiên ca ca, vậy là được rồi, đã quá tốt đối với số phận đầy trắc trở của một song nhi tử như y.
Đằng La Nguyệt năm trên chiếc giường lớn mềm mai, nhớ đến những lời tam ca vừa nói, liền không quên nghĩ về Hiên ca ca của y, thoả mãn nở nụ cười hạnh phúc, rồi dần dần thiếp đi, ý cười trên môi vẫn không dứt, trong đầu y lúc này chỉ quanh quẩn nhiều câu hỏi:
- “ Hiên ca ca sắp trở về, thật rất nhớ huynh ấy, thật rất nóng lòng muốn sớm gặp lại huynh ấy, không biết huynh ấy có nhớ y không? Có nóng lòng muốn gặp y hay không?