Mê Đắm - A Tư Thất Lâm

Chương 84




Sau khi được Hạ Tuy Trầm đưa về nhà, Cố Thanh Sương rất ít khi ra ngoài, cô kiểm soát chế độ ăn uống rất nghiêm ngặt và kiên trì tập thể dục hàng ngày để nhanh chóng lấy lại vóc dáng thon gọn.

Vòng eo mảnh mai, chỉ có lòng bàn tay của người đàn ông là lớn, cô dùng tay của Hạ Tuy Trầm để đo.

Lăn lộn một hồi, Cố Thanh Sương nhận được thông báo của Lạc Nguyên rằng anh đã đích thân tới tận cửa, chính là vì bộ phim “Snow Night” được đề cử giải thưởng. Theo thông tin nội bộ, cô và Thẩm Tinh Độ đều được đề cử giải nam nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

“Em có thể không phải tham gia các hoạt động thương mại khác, nhưng lần này nhất định phải tham dự lễ trao giải…”

Lạc Nguyên yêu cầu của Cố Thanh Sương rất khiêm tốn, anh ta duỗi ngón trỏ ra hiệu một tiếng: “Đến đó lộ mặt mặt một chút rồi lại về.”

Đã bốn tháng kể từ khi Cố Thanh Sương kết thúc ở cữ, mặc dù cô vẫn bị cấm chạm vào nước lạnh và tránh gió lạnh, nhưng bộ phim ” Snow Night ” đối với cô lại có một ý nghĩa khác, ngay cả khi Lạc Nguyên không nói ra, cô vẫn sẽ tham dự.

Sau khi cả hai vui vẻ bàn bạc công việc. Lạc Nguyên hỏi lại: “Về trang phục dạ hội, em muốn mặc của thương hiệu thời trang cao cấp nào?”

Đây là lần trở lại đầu tiên sau một năm vắng bóng của Cố Thanh Sương, từ phom dáng đến trang phục đều phải được lựa chọn kỹ càng, điều này rất quan trọng.

Cố Thanh Sương chậm rãi nói: “À, trong phòng thay đồ của em đã chất một đống váy áo thời trang cao cấp, anh đi chọn một cái thích hợp đi, không cần đi mượn đâu.”

Trong thời gian mang thai, mặc dù cô không thể mặc những bộ quần áo cao cấp đẹp đẽ nhưng Hạ Tuy Trầm đã mua cho cô theo mùa và treo chúng trong phòng thay đồ, khiến cô rất vui vẻ.

Lạc Nguyên: “Anh quyết định từ hôm nay cầu xin Bồ Tát phù hộ, kiếp sau cho anh được đầu thai làm phụ nữ.”

Có một người đàn ông chiều chuộng cưng chiều cô như thế, anh ta sắp khóc vì ghen tị rồi.

Cố Thanh Sương: “Trên đời này chỉ có một Hạ Tuy Trầm, nhưng có hàng ngàn tên cặn bã.”

“…”

**

Lạc Nguyên ở lại căn nhà Hạ gia một buổi trưa, chọn hai bộ váy sang trọng mới từ phòng thay đồ. Về việc Cố Thanh Sương muốn mặc bộ nào, chỉ cần gửi tin nhắn lại cho anh ta và sau đó nhờ chuyên gia trang điểm đến tạo hình phù hợp.

Lúc chạng vạng.

Hạ Tuy Trầm ra ngoài bàn về một dự án đã về nhà. Điều đầu tiên anh làm khi bước vào nhà là cởi bộ đồ ra, vào phòng tắm tắm giặt sạch sẽ, mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng nhẹ nhàng thoải mái. Từ đầu đến cuối vô cùng sạch sẽ, đến mức không còn vướng một hạt bụi nào.

Đôi khi Cố Thanh Sương tự hỏi, người đàn ông này có phải đi vào phòng tắm để thanh tẩy hết một lượt hay không?

Hạ Tuy Trầm không bao giờ để con gái dính một chút khói bụi bên ngoài, khi trở về nhà, hai bảo mẫu có thể đi nghỉ ngơi, còn việc cho ăn uống và tắm rửa của Tiểu Lý Nhi sẽ do đích thân anh làm.

Ngược lại, Cố Thanh Sương chỉ ở bên cạnh hỗ trợ, sau khi ăn bữa tối mà bác sĩ dinh dưỡng chuẩn bị cho riêng cô, cô ngồi trên ghế, vừa rung chân vừa nhìn người đàn ông nhẹ nhàng bế đứa trẻ lên cho ăn, cô nói: “Anh, anh nghĩ Tiểu Lý Nhi tính cách trầm lặng và nhạy cảm như vậy là giống ai?”

Hạ Tuy Trầm dùng khăn tay bằng lụa trắng lau đi tia sữa bị tràn ra của con gái, nhướng mi nhìn cô, giọng nói tràn ra tựa hồ mang ý cười: “Giống em.”

Cố Thanh Sương hơi cong khóe môi, tiếp tục những lời này: “Đúng vậy, dù sao em vẫn luôn là một người trầm tĩnh và ít nói.”

Ánh mắt Hạ Tuy Trầm rõ ràng tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng anh không nói ra, trước tiên anh bế con gái về phòng bên cạnh dỗ cho bé ngủ, sau đó quay trở lại. Cố Thanh Sương đã nằm trên chiếc giường êm ái đọc kịch bản, trên chiếc bàn thấp bên cạnh còn có một bữa tối thịnh soạn, là để dành cho anh.

Để kiềm chế cơn thèm ăn của mình, Cố Thanh Sương không ăn cơm cùng anh, cô tập trung đọc kịch bản, một lúc sau, khóe mắt quét đến người đàn ông bên cạnh đang ăn một cách từ tốn, xuyên qua vầng hào quang màu vàng ấm áp miêu tả dáng người Hạ Tuy Trầm với vai rộng eo thon, lưng thẳng tắp, có lẽ là thói quen tốt đã duy trì từ khi còn nhỏ, không hề có tật gù lưng.

Sau khi chiêm ngưỡng vẻ đẹp của người đàn ông một lúc, Cố Thanh Sương từ từ thò đôi chân nhỏ của mình ra khỏi áo ngủ và thản nhiên cọ vào quần của anh.

Hạ Tuy Trầm cầm lấy tách trà lên, nhấp một ngụm, ánh mắt quét đến chỗ cô, nhưng không lên tiếng mà tiếp tục uống nước.

Cố Thanh Sương hơi nhướng mi, tiếp tục leo lên trên một chút, bắp chân mảnh khảnh hiện ra, dưới lớp áo ngủ trắng tinh, nước da trắng nõn nà, không tìm ra được một chút khuyết điểm.

Từ khi mang thai và sinh con gái, cô đã được chăm sóc băng thuốc bổ và canh dinh dưỡng hơn một năm, người không còn mỏng như tờ giấy như trước nữa, có da có thịt vô cùng gợi cảm, có chút trưởng thành và khí chất quyến rũ của một ngươi phụ nư.

Nhưng đối mặt với sự cám dỗ chết người này, Hạ Tuy Trầm không chút động lòng, giống như củ cà rốt trước mặt anh lúc này còn ngon miệng hơn cả cô.

Thấy anh không trả lời, Cố Thanh Sương ném kịch bản đi, chủ động vòng tay qua lưng anh, đôi tay trắng như tuyết mảnh mai của cô, kiều mị hỏi: “Sao anh không nhìn em? “

Hạ Tuy Trầm đặt tách trà ra xa một chút để tránh vô tình làm rơi xuống sàn.

Anh tránh đánh thức cô con gái đang ngủ say ở phòng bên cạnh, đồng thời ôm Cố Thanh Sương vào lòng, đôi môi mỏng ấm áp, thì thầm vào tai cô: “Em muốn anh nhìn em như thế nào?”

Với sự tiếp xúc như có như không này, phải mất mười phút sau Cố Thanh Sương mới có thể nói chuyện bình thường. Cô nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của người đàn ông, nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt đen long lanh như được làm bằng nước.

Trước đây Hạ Tuy Trầm không cần gợi ý ám chỉ gì cả, chỉ cần cô nhìn anh nhiều hơn một chút, anh liền gấp không chờ nổi.

Bây giờ khả năng kiềm chế của người đàn ông bị cấm dục lâu ngày càng ngày càng tăng lên, anh bế cô lên giường, môi mỏng cong lên một nụ cười nhẹ. Nhưng anh không tiếp tục mà nằm xuống ôm cô vào lòng, một phút, mười phút trôi qua, vẫn không có bất kỳ hành động nào.

Cố Thanh Sương định nhúc nhích một chút, nhưng cánh tay anh lại nhẹ nhàng đè lên lưng cô, giọng nói xen lẫn sự im lặng của màn đêm: “Nằm xuống với anh một lát.”

Chỉ cần nằm một lúc?

Cố Thanh Sương không nhìn lên, không thể nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông lúc này, cô hoàn toàn mờ mịt.

Theo lý mà nói Hạ Tuy Trầm đã cấm dục được một năm rưỡi, cơ thể cô cũng đã bình phục trở lại, ngày thường thường xuyên thân mật, không giống quan hệ vợ chồng rạn nứt, kết quả là anh đơn phương cấm dục đến nghiện rồi sao?

Cố Thanh Sương không biết rằng tình dục, đối với một người đàn ông như Hạ Tuy Trầm, luôn có thể kiểm soát được, mà không phải bị kiểm soát.

So với việc rơi vào sự ôn nhu của phụ nữ, nhanh hơn một chút cũng làm được.

Hạ Tuy Trầm càng am hiểu loại cảm thụ lôi kéo đến mức tận cùng này, từ từ tận hưởng nó.

~

Hạ Tuy Trầm đêm đó rất có quy củ, Cố Thanh Sương thì đầy nghi ngờ, rồi lăn ra ngủ sau khi nghĩ về điều đó. Ngày hôm sau, hai người vẫn hòa thuận như bình thường, cô nghĩ anh có thói quen tiết chế, lại tất bật chăm con gái nên cô không nói gì nhiều.

Rốt cuộc, tinh lực của cô cũng nằm trên kịch bản và là lý do tuyệt vời để phục hồi cơ thể.

Cố Thanh Sương không ngờ Hạ Tuy Trầm lại đột ngột phá giới hôm nay, khiến cô trở tay không kịp, con tức giận gần như muốn ly hôn với anh.

Vào ngày diễn ra lễ trao giải, trời có tuyết rơi dày đặc và nhiệt độ bên ngoài cửa sổ xuống thấp. Cố Thanh Sương tắm rửa xong, thoải mái khoác áo choàng tắm bước vào phòng thay đồ, trong nhà có máy sưởi nên cũng không lạnh, làn da cô trắng nõn, cô lấy ra chiếc váy hai dây đuôi tiên cá mà cô đã chọn từ trước.

Sau khi Cố Thanh Sương giảm cân, xương bướm càng lộ rõ. Sau khi thay váy xong, cô đứng trước gương định vươn tay ra sau lưng kéo khoá, mới vừa hơi hơi nghiêng người, chợt nhìn thấy bóng dáng đang đến gần của Hạ Tuy Trầm phản chiếu trên đó.

Khi đến, anh vừa vặn thấy chứng kiến ​​cảnh cô đang cởi áo choàng tắm ra và thay váy.

Anh thích thú quan sát một lúc, chỉ đến gần khi Cố Thanh Sương chuẩn bị kéo khoá lại. Anh giữ cô trong vòng tay của mình ở tư thế gần như ôm hờ. Ngón trỏ của anh chạm vào làn da mịn màng trên lưng và di chuyển dọc theo vòng eo của cô. Nó giống như đang nghiên cứu một món đồ quý được cất giữ trong viện bảo tàng.

Cố Thanh Sương ban đầu không nhận thấy được nguy hiểm, quay đầu lại rất gần anh, giọng gần như thầm thì: “Giúp em thắt dây lưng phía sau, em sắp muộn rồi.”

Hạ Tuy Trầm cúi đầu, tầm mắt rơi vào dải băng trắng mỏng manh của cô, hỏi: “Tối nay em đeo trang sức gì?”

“Được nhãn hàng tài trợ, dây chuyền hình rắn, có lót lưng.” Chính vì vậy, cô đã chọn chiếc váy hở lưng.

Ai ngờ Hạ Tuy Trầm nói: “Trông khó coi.”

Trong từ điển cuộc sống của Cố Thanh Sương không có ba từ này, tự hỏi có phải cô không còn là người phụ nữ đẹp nhất trong mắt Hạ Tuy Trầm nữa, chỉ sau hai năm kết hôn, anh bắt đầu có dấu hiệu ghét bỏ vợ sao?

Cô chưa kịp lên án, Hạ Tuy Trầm đã nghiên cứu xong đường xương bướm trên lưng cô, rồi đột nhiên nhấc bổng người cô lên mà không báo trước.

Cố Thanh Sương thân hình rất nhẹ, nhưng bộ váy này hơi nặng, sợ bị nhăn nhúm nên cô cũng không dám vùng vẫy quá, cho đến khi nhìn thấy Hạ Tuy Trầm đi về phía phòng làm việc, cô liền quang qua cổ anh, ngây người hỏi, “Anh định làm gì vậy?”

Sau khi Hạ Tuy Trầm đi vào, anh đặt cô lên chiếc bàn gỗ lê hoa rất rộng, là nơi anh thường dùng để chép kinh Phật.

Ngoài cửa sổ vẫn còn tuyết mịn bay lất phất, rắc nhẹ trên cửa kính, mơ hồ có một lớp sương muối, khiến người ta không thể phân biệt được là ngày hay đêm. Đèn bàn được chuyển sang ánh sáng nửa tối, Cố Thanh Sương quay đầu lại thấy anh đang thản nhiên lấy ra những loại sơn anh thường vẽ và một chiếc cọ mới tinh từ trong ngăn kéo.

” Hạ Tuy Trầm…… Đừng nháo nữa. Đợi lát nữa anh Nguyên sẽ tới thúc giục em đến lễ trao giải.”

Cố Thanh Sương muốn nhảy xuống khỏi bàn, nhưng anh đã dễ dàng khống chế cô bằng một tay và đè cô lại vị trí cũ, khi anh nghiêng người, luồng khí áp chế cũng bao trùm, giọng nói khàn khàn trầm thấp tràn ra từ cổ họng anh lọt vào tai cô: “Đừng lo lắng, lần trở lại đầu tiên của em, anh sẽ tặng quà cho em.”

Cố Thanh Sương áp trán vào mép bàn lạnh như băng, thắt lưng cong lên, cô nhận thấy cọ vẽ đang nhẹ nhàng lướt qua lưng mình, có chút mát lạnh, buồn buồn, khiến đôi vai gầy của cô run lên và có chút ngứa ngáy, hô hấp cơ hồ cũng phập phồng, cảm giác trở nên vô cùng khó chịu.

Ngoài cửa sổ có tiếng tuyết đọng lại rồi rơi xuống đất, giống như đột nhiên đánh thức Cố Thanh Sương, cô không khỏi nắm lấy cổ tay người đàn ông, quay đầu nhìn bóng lưng, mơ hồ nhìn thấy một mảnh lớn bằng mực tuyệt đẹp trên thắt lưng của cô. Là anh tô điểm bằng nốt chu sa, họa tiết đuôi phượng hoàng giống như thật đã được phác thảo.

Hạ Tuy Trầm đắm mình trên làn da trắng như tuyết của cô rồi lấy cọ vẽ, đem đuôi phượng hoàng và chiếc váy đuôi cá bằng sa tanh trắng của cô phác hoạ thành một bức tranh, giống như một hình xăm, nó sáng lên với những cánh hoa rải rác, màu đỏ tươi và lộng lẫy, đẹp ma mị.

So với việc dùng trang sức đắt tiền để làm tôn lên xương bướm xinh đẹp kia, kỹ năng vẽ tranh của Hạ Tuy Trầm lợi hại hơn nhiều, thậm chí còn khó tìm hơn.

Ánh sáng trong phòng làm việc đột nhiên tắt ngấm, ngoài cửa sổ mờ đục, như thể đang ở trong đêm đen.

Mái tóc đen dày của Cố Thanh Sương buông xõa, vài sợi tóc bết vào má cô, tất cả tình thụ của cô đều đến từ Hạ Tuy Trầm, lưng vừa lạnh vừa nóng, dây váy lại bị nới lỏng, muốn rơi mà lại không rơi.

Cô cảm thấy choáng váng, vô thức nắm lấy dải lụa, những ngón tay mảnh mai cuộn lại.



Không biết đã qua bao lâu, ánh sáng rực rỡ đã được khôi phục trong phòng làm việc.

Cố Thanh Sương nhíu đôi mi dày vì bị dày vò, tầm mắt mờ mịt ướt đẫm nước mắt, cô nhìn Hạ Tuy Trầm đang dùng ngón tay thon dài cài chặt cúc áo sơ mi đang mở, sau đó lại nhặt một cái dây lụa đã rơi xuống đất lên.

Phải mất vài phút nỗ để thay đổi từ một người đàn ông lười biếng và nguy hiểm thành một người đàn ông nhẹ nhàng và nghiêm túc, anh rất có kinh nghiệm trong việc dọn dẹp hiện trường gây hoạ.

Cố Thanh Sương bị bế lên, không còn chút sức lực nào, còn không quên nhắc: “Em sẽ đến muộn trong lễ trao giải mất.”

Hạ Tuy Trầm cúi đầu, đặt lên môi cô một nụ hôn rồi nói: “Anh đưa em đến đó, sẽ không đến trễ.”

Cố Thanh Sương buồn bực vì những gì anh đã làm với mình, vẫn còn dư vị hơi râm ran trên đầu ngón tay trắng nõn mỏng manh, cơ thể tê liệt, xụi lơ như được làm bằng nước, phải dựa vào anh để sửa sang quần áo.

Còn Hạ Tuy Trầm thì rất đúng mực, ngoại trừ việc để lại dấu vết của mình ở những chỗ bị váy che, bức vẽ sau lưng không hề bị nhòe chút nào, phải dùng kính lúp soi lại mới có thể phát hiện được phần eo bên đó. có một vết dấu răng rất nông ở vùng đỏ chu sa.

Thời gian đến lễ trao giải rõ ràng là không đủ nên thứ tự xuất hiện của Cố Thanh Sương đã được điều chỉnh đến cuối cùng.

Lạc Nguyên lo lắng đến mức suýt hói đầu. Điện thoại reo lên mấy lần như muốn đoạt mạng. Khi còn ba phút là buổi lễ bắt đầu, cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc xuất hiện trong gió tuyết.

Thời gian không kịp để nói những điều vô nghĩa.

Nhìn thấy Cố Thanh Sương đang quấn áo khoác đen của người đàn ông và đẩy cửa xe bước ra, anh ta gọi cô và nói: “Nhanh lên, nhanh lên, đến lượt em bước vào thảm đỏ rồi.”

Để đợi cô, Thẩm Tinh Độ mặc một bộ vest đen của thương hiệu cao cấp và đứng bên ngoài đón gió lạnh cả tiếng đồng hồ.

Ngay khi Cố Thanh Sương bước lên trên đôi giày cao gót, lập tức bước vào một thế giới phồn hoa và lộng lẫy khác, những tiếng ồn ào xung quanh vang lên bên tai. Sau khi cô đã nghỉ ngơi một năm giờ đã trở lại, mặc chiếc váy trắng như nàng tiên cá, chậm rãi đi về phía trước dưới ánh đèn sân khấu.

Ngay lập tức, điều này đã trở thành tâm điểm nóng hổi cho đêm chung kết dành cho khán giả.

Khóe môi Cố Thanh Sương cong lên thành một nụ cười đặc trưng, ​​không nói lời nào, trạng thái như là chưa từng rời đi, cùng Thẩm Tinh Độ bước lên thảm đỏ chỉ trong một phút ngắn ngủi.

Và khi cô nắm lấy cánh tay của người đàn ông, trong lúc lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, để lộ chiếc đuôi phượng hoàng lộng lẫy dưới xương bướm, một màn này sao đó trở thành kinh điển trên thảm đỏ.