Mê Đắm - A Tư Thất Lâm

Chương 79




Một tuần sau, Hạ Tuy Trầm đưa Cố Thanh Sương lên máy bay tư nhân, lần đầu tiên đến Lệ Thành bằng phi cơ, sau đó đổi sang ô tô, đi trong hai, ba tiếng mới đến thị trấn hẻo lánh nơi Phó Uyển Uyển sống ẩn dật.

Phó Uyển Uyển từ khi sinh ra đã xinh đẹp tuyệt trần. Không như những người phụ nữ bình thường sau khi trải qua cảnh gia đình phá sản, thất bại trong hai cuộc hôn nhân thì trở nên nghèo túng quẫn bách. Mà bà ở đây vẫn an yên, tự tại mà sống.

Trấn nhỏ xinh đẹp có một ngôi nhà ba tầng đẹp nhất xây theo phong cách Tây Âu chính là của bà, có bảo mẫu và tài xế riêng. Sân sau trồng một rừng hoa đào, thường xuyên có người đến chăm bón cắt tỉa, mà bà, cả ngày đều diện những chiếc váy cách tân, dáng vẻ ưu nhã mà hưởng thụ cảnh đẹp.

Lúc chạng vạng.

Năm, sáu chiếc ô tô tư nhân sang trọng lái xe từ xa đến, đều dừng lại trước cửa căn nhà, đầu tiên, một thư ký mặc vest đen bước xuống từ ghế lái, cầm ô mở cửa sau.

Vì trời mưa, những chiếc ô đen che khuất tầm nhìn, những người trong trấn nhiều lắm cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mảnh mai của Cố Thanh Sương. Tất cả đều đã được Hạ Tuy Trầm che chắn, lộ ra trước mắt mọi người chỉ có một tấm lưng với chiếc váy đỏ tươi.

Nơi mà Phó Uyển Uyển định cư đã không có bất kỳ vị khách nào tới đây trong suốt 800 năm qua, lần này hiếm hoi lắm mới có một lần, đúng là làm người ta phải ngạc nhiên.

~

Khi Cố Thanh Sương bước vào ngôi nhà gỗ, cô có ngửi thấy mùi thơm của gạo. Có một bà vú nuôi tóc xù đang ở trong bếp, mỉm cười bước ra. Bà ấy không lấy làm lạ gì khi nhìn thấy cô và Hạ Tuy Trầm. Bà cười hiền từ và nói, “Đây là Sương Sương của chúng ta có phải không? “

Bà vú tự xưng là dì Trương, người đã làm việc ở đây sáu năm với Phó Uyển Uyển, bà nhiệt tình đưa cho cô một đôi dép bông sạch sẽ và thoải mái, sau đó dẫn cô đến sô pha bên kia ngồi, nói nhiều không ngừng: “Chị Phó nói cá ngoài tự nhiên có giá trị dinh dưỡng cao cho phụ nữ mang thai, chị ấy đã tự mình ra ngoài mua cá, lát nữa sẽ trở về… Thanh Sương, cháu có muốn uống trà hoa quả không? “

Hạ Tuy Trầm khéo léo từ chối trà hoa quả của dì Trương, còn cố ý mang một ít túi trà từ nhà giúp dưỡng khí và bổ huyết, đưa cho dì Trương một cách nhẹ nhàng và lịch sự: “Xin lỗi dì, cô ấy không uống được nước lạnh.”

Dì Trương thấy vậy, đi pha trà, lỗ tai lập tức đã được rửa sạch.

Ít nhất tâm lý của Cố Thanh Sương ây giờ là như thế này, khi nghe tin Phó Uyển Uyển không có ở nhà, nỗi đau không thể giải thích được trong lòng cô đã biến mất, cô không nói ra lời, chỉ im lặng nhìn đánh giá nơi này.

Hạ Tuy Trầm ánh mắt chuyên chú theo dõi sự thay đổi trong biểu cảm của cô, anh chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được tâm tư của cô: “Em muốn đi đâu?”

Cố Thanh Sương đến với thân phận là người khách này. hiếm khi tỏ ra quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh, ngơ ngác lắc đầu, vẻ mặt vẫn có chút lạ lẫm, nhẹ giọng nói: “Chủ nhân không có ở nhà …”

Cô hoàn toàn quên mất mình là con gái duy nhất của Phó Uyển Uyển, và rất có thể ngôi nhà này sẽ được cô thừa kế trong tương lai.

Hạ Tuy Trầm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú và tinh xảo của Cố Thanh Sương một lúc lâu, bóng của cô phản chiếu trong mắt anh, chợt có một nỗi đau nhói không nói nên lời nảy sinh trong lồng ngực anh.

Ngay cả bây giờ, cô vẫn luôn giống như một đứa trẻ không có nhà, ngoài việc dựa vào anh, cô vẫn như cũ, thiếu đi cảm giác an toàn về mặt tình cảm.

Còn Cố Thanh Sương thì chưa bao giờ để ý đến sự thiếu thốn của bản thân, tính tình cô quá bướng bỉnh, dù muốn tình yêu của mẹ cũng không bao giờ nhắc đến, nếu người khác không chủ động hạ mình thì cô cũng không cần.

Hạ Tuy Trầm có thể tưởng tượng được dáng vẻ của cô khi còn bé, mắt ướt đỏ hoe như thế nào, lúc bị hỏi bèn nóng nảy tự nhận mình là cô nhi.

Ngồi lâu rất dễ bị đau lưng, Cố Thanh Sương đi đến cái ghế đan ngoài ban công, hướng về rừng hoa đào ở sân sau treo đèn lồng đỏ, ngồi ở chỗ này uống một chén trà nhỏ, chắc chắn là một thú vui không tệ.

Dì Trương gọi Hạ Tuy Trầm, nghe giọng của bà, chắc là muốn anh giúp việc gì đó.

Cố Thanh Sương không quan tâm, hai chân cuộn lại, nằm trên chiếc ghế mây, dần dần bị cơn buồn ngủ bao trùm, cô tựa đầu vào chiếc gối mềm mại, bất giác khép lại đôi mi dày, bên tai thỉnh thoảng vang lên vài âm thanh ở phía bên ngoài ngôi nhà gỗ.

Là tiếng xì xào bàn tán. Ban nãy dì Trương nói có một con ngỗng lớn màu trắng bị thất lạc, nhờ Hạ Tuy Trầm xuống suối tìm giúp, trên trán nó có một vết bớt đỏ. Cùng lúc đó mấy người hàng xóm cách vách đi ngang qua, có người đàn ông ở dưới lầu hỏi:

“Khách quý nào đến thị trấn của chúng ta đây?”

“… Mẹ chồng tôi nói rằng, là họ hàng của chị Uyển Uyển đến thăm. Thật không thể tin được. Mấy chiếc xe hơi sang trọng giá triệu đô đó!”

“Dì Trương suốt ngày giết gà giết vịt, hôm nay một nhóm người lại đến đây. Người thân sao? Không phải? Ờ … chỉ có hai người hả?”

Trong lúc chìm vào giấc ngủ, mười ngón tay đang đặt trên khăn choàng của Cố Thanh Sương đột nhiên cuộn lại, như đang cố gắng nắm lấy một thứ gì đó trong giấc mơ. Bỗng chạm phải thứ gì đó mềm mại khiến cô đột nhiên tỉnh lại, cô mới ngủ được một lát, sắc trời bên ngoài còn chưa tối hẳn, trong tầm mắt mơ hồ có nhìn thấy một bóng người gần trong gang tấc.

Phó Uyển Uyển không biết đã quay lại từ lúc nào, bà đang đứng trước mặt cô trong chiếc váy dệt kim màu tím oải hương, dáng người không thay đổi chút nào, ngay cả khuôn mặt xinh đẹp vốn lạnh lùng không thích cười kia dường như cũng bị thời gian lãng quên, nhìn thật lĩ mới thấy có vài nếp nhăn mờ mờ.

Ngoài nốt ruồi nhỏ trên sống mũi, Cố Thanh Sương còn có nét ngây thơ lạnh lùng trên khuôn mặt, ngoài những điểm ấy ra thì khuôn mặt này của cô giống Phó Uyển Uyển một cách đáng kinh ngạc. Cô đã không còn nhớ rõ lần trước gặp mẹ là từ khi nào nữa.

Mà Phó Uyển Uyển cũng im lặng, lặng lẽ nhìn cô con gái đang say giấc trên chiếc ghế mây.

Trong mắt bà, Cố Thanh Sương từ đầu đến cuối vẫn là một đứa trẻ, nhưng đứa trẻ trong mắt bà giờ đã sắp trở thành một bà mẹ trẻ.

Một lúc lâu sau, ánh mắt Phó Uyển Uyển vô tình quét qua bụng Cố Thanh Sương, hé môi, nhẹ giọng nói, thanh âm vẫn lãnh đạm như thế: “Buồn ngủ thì về phòng ngủ, phụ nữ có thai không chịu được lạnh đâu.”

Cố Thanh Sương không thèm tiếp thu lời khuyên này của mẹ. Trước sự lo lắng của bà, cô từ từ ngồi dậy ôm bụng cười nói: “Trong phòng ngột ngạt, mẹ nghĩ con sẽ thở được sao.”

Thật là buồn cười khi nói, hai mẹ con đã nhiều năm không liên lạc, những câu đầu tiên hóa ra lại là những lời nói không liên quan này. Có vẻ quan tâm, nhưng cũng lộ ra vẻ kỳ quái mà ngay cả người ngoài cũng có thể phát hiện ra.

Phó Uyển Uyển luôn nuôi dạy con theo cách tự do, nếu con không nghe lời thì bà sẽ không nói lần thứ hai. Bà hiếm khi áp đặt ý nghĩ của mình lên Cố Thanh Sương.

Ngay cả khi con gái đến gặp bà sau khi đã lĩnh chứng với Hạ Tuy Trầm, lại còn đang mang thai một đứa trẻ, ở bà không hề thấy có một chút cảm xúc thăng trầm nào, không tức giận cũng không vui mừng. Nếu cô đã chịu đến thăm bà, bà sẽ tiếp đãi tỉ mỉ và làm tốt vai trò của một người mẹ.

Vì vậy, đêm đó, Cố Thanh Sương đã vinh dự được thiết đãi một bàn tiệc gồm cả gà, vịt và cá.

Đặc biệt, món canh cá ngoài tự nhiên do chính tay Phó Uyển Uyển nấu.

Cố Thanh Sương vừa uống canh cá thơm ngon vừa nghĩ về con ngỗng trắng to ngoài sân: “Em muốn ăn nó…”

“Đó là con vật nuôi của mẹ em.”

Hạ Tuy Trầm quay đầu gắp đồ cho cô. ngữ điệu không chút nào che giấu sự cưng chiều: “Đừng nháo, ngoan ngoãn uống canh đi.”

Cố Thanh Sương đang nghĩ đến con ngỗng trắng lớn, sau bữa ăn còn cố ý lấy cà rốt ra trêu chọc nó, bờ vai gầy được quấn khăn choàng màu xanh nhạt. Chất vải của khăn rất đẹp, dọc theo váy trượt xuống mềm mại, khi chơi đùa vui vẻ, không hiểu sao cô lại giống hệt như một đứa trẻ con, không tương xứng với vẻ ngoài tinh xảo lạnh lùng của cô.

Hạ Tuy Trầm đứng ở cửa theo dõi, chụp lại cảnh cô đang trêu chọc con ngỗng trắng to lớn, gửi vào trong vòng bạn bè.

Vòng kết nối xã hội của anh có bạn bè thân thiết và những vị trưởng bối, anh sẽ không dễ dàng thêm những người xa lạ không quen biết. Mọi người đều cảm thấy rất ghen tị về cách chiều vợ phô trương này của anh và thường hay chế giễu anh trong vòng kết nối bạn bè.

Một trong số đó có bình luận đặc biệt bắt mắt, được gửi bởi Cố Văn Hàn với thái độ đầy tức giận: “Hai đứa đang ở nhà Phó Uyển Uyển sao?”

Không đến hai phút sau.

Hạ Tuy Trầm đơn phương xoá bố vợ khỏi vòng bạn bè, cất điện thoại di động, tiếp tục đứng tại chỗ nhìn Cố Thanh Sương đang trêu chọc con ngỗng trắng.



Tám giờ tối, Cố Thanh Sương lên lầu tắm rửa, tranh thủ lúc rảnh rỗi, Hạ Tuy Trầm ở dưới lầu uống trà với Phó Uyển Uyển, đây là lần đầu tiên hai người trò chuyện trực tiếp, trước đó, chỉ là qua điện thoại.

Hạ Tuy Trầm không giấu giếm tình yêu của mình dành cho Cố Thanh Sương, anh cũng tôn trọng mẹ vợ, không hề tỏ ra thất thố.

“Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã cảm thấy quen thuộc. Sau một lúc suy nghĩ, tôi đoán rằng mẹ của cậu là Bùi Trục Bạch, cậu là con trai út của cô ấy.” Phó Uyển Uyển đưa tay ra, đầu ngón tay trắng như tuyết, cầm tách trà lên nhấp một ngụm, giọng điệu nhẹ mang chút hoài niệm: “Cũng là duyên phận, trước khi kết hôn, tôi với mẹ cậu cũng là bạn thân …”

Nếu Phó gia không bị phá sản, có lẽ bà vẫn ở Lệ Thành.

Bà và Bùi Trục Bạch khá nổi tiếng trong số những tiểu thư con nhà hào môn, họ thường gặp nhau tại các buổi họp mặt của những người nổi tiếng. Đến khi bả tới Cố gia, Bùi Trục Bạch gả tới hào môn ở Tứ Thành giúp chồng dạy con. Sau một thời gian dài không gặp mặt, giao tình cũng phai nhạt dần.

Những con người và những điều Phó Uyển Uyển gặp khi còn trẻ đã dần bị bà lãng quên trong những năm sống ẩn dật. Bây giờ hiếm khi nhớ về một người xưa. Đối với con trai của người bạn cũ này, bà cũng có chút hảo cảm, xem như là duyên phận của con cái họ đi.

Hạ Tuy Trầm hiếm khi nhắc đến mẹ mình, khi đó anh mới ba tuổi, và tất cả những ấn tượng của anh về mẹ Bùi Trục Bạch đều là vụ tai nạn xe hơi thảm khốc năm đó.

Phó Uyển Uyển không đề cập nhiều lắm.

Hạ Tuy Trầm pha trà chậm rãi, nhướng mi nhìn mẹ vợ, như đang suy nghĩ về sự kỳ lạ của bà.

Cho đến khi Phó Uyển Uyể nói: “Dù con gái tôi gả vào hào môn hay lây một kẻ ăn xin ngoài đường, chỉ cần con bé thích là được, tôi tôn trọng tình yêu mà nó đã chọn… Tôi chấp nhận cậu vì con bé thích cậu.”

Hạ Tuy Trầm biết điểm này, môi mỏng cất tiếng nói cực kỳ nghiêm túc: “Đời này con sẽ không phụ Thanh Sương.”

Lời thề của đàn ông đã nghe qua nhiều, Phó Uyển Uyển đã sớm không để trong lòng, khóe môi bà gợi lên một nụ cười châm chọc: “Tôi chỉ có một yêu cầu với cậu, đời này dài quá, đừng nói mười năm, lòng người cứ ba năm lại thay đổi … Không ai có thể tính trước được tương lai.”

Ngập ngừng một lát, đôi mắt đẹp mang theo nét lạnh lùng của bà nhìn chằm chằm Hạ Tuy Trầm nói: “Đứa trẻ trong bụng Cố Thanh Sương là con trai hay con gái, đừng để con bé phải chịu bất cứ thiệt thòi, uất ức nào sau khi sinh con. Cậu là người đứng đầu của Hạ gia, nếu muốn có con trai để thừa kế, có thể tìm người phụ nữ khác sinh con … với điều kiện là, đừng làm khổ con gái của tôi, nếu không thể nâng niu, quý trọng nó, hãy trả lại con bé cho tôi.”

Nếu là về những chuyện khác của Cố Thanh Sương, Phó Uyển Uyển báo năm qua chỉ sinh chứ không dưỡng, không đủ tư cách can thiệp.

Nhưng trong chuyện này, bà sẽ không để đứa con gái duy nhất của mình phải trải qua những sai lầm như bà đã từng trải qua trong Cố gia sau khi sinh con.

Phó Uyển Uyển vẫn nhớ ngày hôm đó bà bị khó sinh, khi ấy Cố Văn Hàn vẫn còn đang ở bên ngoài tụ tập ăn chơi đàn đúm, bà nội Cố đã tự mình đến xem con dâu. Cuối cùng, bà đã cố gắng hết sức để sinh đứa trẻ trong bụng mình, nhưng vì là con gái nên đã bị các trưởng lão của Cố gia chế giễu.

Phó Uyển Uyển tức giận đến xuất huyết, trước khi bà bị đẩy vào phòng cấp cứu, khuôn mặt trắng bệch lại tuyệt mỹ nở nụ cười lạnh, nhìn có chút làm cho người ta sợ hãi, dùng ngữ khí ôn nhu nhất an ủi mẹ chồng: “Mẹ đừng lo lắng… Khi con mang thai đứa thứ hai, con sẽ lấy người chồng khác và sinh luôn cho mẹ một cháu trai.”

Điều này chắc chắn khiến bà cụ tức giận bỏ về ngay lập tức, không để bất kì một người nào của Cố gia ở lại chăm sóc cơ thể yếu ớt của bà sau cuộc phẫu thuật.

Mãi đến ngày bà ở cữ, Cố Văn Hàn mới nhớ ra rằng mình vẫn còn một người vợ vừa sinh con trong bệnh viện.

Sau khi Phó Uyển Uyển xuất viện, bà đã tức giận đánh Cố Văn Hàn một trận. Bà và Thẩm Dục, người xuất thân từ quân đội, là thanh mai trúc mã. Bề ngoài thường trông yếu ớt, nhưng trên thực tế, họ đã học được rất nhiều về cách tự vệ cũng như võ thuật, động thủ với loại người thư sinh như Cố Văn Hàn, quả thực là quá dễ dàng.

Từ khi Cố Văn Hàn ngoại tình bên ngoài bị bắt quả tang trong khi bà đang mang thai, cho đến sau khi sinh con, Phó Uyển Uyển đã tức giận đánh đập ông đến mức bác sĩ chẩn đoán là chứng trầm cảm và rối loạn lo âu nghiêm trọng.

Nhưng chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, bà đã hoàn toàn bước ra khỏi cuộc hôn nhân thất bại đó.

Ra khỏi nhà và ly hôn thì không sao, nhưng bà lại bị bà cụ Cố tước đi quyền giám hộ Cố Thanh Sương với lý do ngược đãi chồng mình.