Mê Đắm - A Tư Thất Lâm

Chương 72




Bàn tay thon dài của Hạ Tuy Trầm đóng cửa lại, ngăn cách ánh sáng chiếu từ bên ngoài vào.

Anh khóa trái, tiếng cửa lạch cạch vang lên như đánh mạnh vào tim Cố Thanh Sương. Những đầu ngón tay trắng nõn của cô siết chặt chiếc khăn lông, không sợ lớp vải làm hỏng đến móng tay. Khi anh đến gần, sự căng thẳng đã mất từ ​​lâu ngay lập tức tràn ngập, hô hấp nhẹ nhàng: “Điểm Điểm sẽ nhanh sẽ trở về phòng…”

Hạ Tuy Trầm đưa tay ôm vòng eo thon gọn của cô, hướng đến cửa sổ kế giường tựa vào, cúi đầu, mân mê môi cô: “Giang Điểm Huỳnh đang xem phim dưới lầu, tối nay sẽ không lên ngủ đâu. “

“Nói không chừng …”

Cố Thanh Sương khẽ hé môi, thanh âm liền bị chặn lại ngay lập tức.

Có thể trải qua hai ba tháng ngắn ngủi không thân mật, bầu không khí quen thuộc vất vả dưỡng thành thói quen bây giờ lại trở nên xa lạ. Bị anh hôn, người cô như nhũn ra, tay chân không biết phải đặt vào đâu, mọi sự chú ý đều dồn hết vào đôi môi.

Hạ Tuy Trầm ngậm chặt môi trước của cô, mang theo dục vọng, đồng thời giơ tay lên, ngón tay mảnh khảnh xõa mái tóc dài đã khô một nửa của cô ra, quấn thành từng sợi giữa xương cổ tay trắng lạnh, anh lần theo từng sợi tóc, chạm vào xương quai xanh, từ từ lần theo đường viền tinh xảo.

Cố Thanh Sương trong đầu không nghĩ gì thêm được nữa, sự quen thuộc với cơ thể của anh một lần nữa trở về, dần dần dịu đi.

Không biết qua bao lâu, khi gần như thiếu dưỡng khí, anh mới buông tha môi cô, giọng nói cực kỳ trầm thấp: “Thời gian quay phim này có nhớ anh không?”

Đôi má xinh đẹp của Cố Thanh Sương dần phủ lên một lớp mỏng màu đỏ nhạt, dưới ánh đèn vàng ấm áp trông càng thêm xinh đẹp. Ngón tay vô thức nắm lấy áo sơ mi của anh, từ từ điều chỉnh hô hấp, sợ biệt thự cách âm không tốt sẽ bị người khác nghe thấy, cô cố gắng đè thấp giọng mình xuống nhỏ nhất có thể: “Có … Vậy còn anh, có nhớ em không?”

Hạ Tuy Trầm lại hôn cô, áp trán anh vào vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô: “Nếu không anh tới thăm đoàn phim làm cái gì?”

Cố Thanh Sương trong lòng ngọt ngào, đôi môi đỏ mọng đáp lại anh, sau khi hôn gần mười phút, anh mới thúc giục nói “Anh nên về phòng kế bên…”

Quần áo của Hạ Tuy Trầm vẫn còn trong phòng cô, cô kéo ra bộ quần áo ngủ và quần dài màu xanh đậm sạch sẽ, tiến đến bên tai anh nói gần như dỗ dành: “Chỉ cần ở lại một đêm thôi, anh trai ngoan.”

Đàn ông càng là người có bề ngoài đa mưu túc trí, thực tế đứng trước sắc đẹp, càng không thể cưỡng lại những lời ngon tiếng ngọt của phụ nữ.

Hạ Tuy Trầm bị dụ dỗ trở về phòng bên, lúc bước ra, Cố Thanh Sương dường như an tâm mà đóng sầm cửa lại, sợ anh quay lại lại tiếp tục hôn không dứt. Cô dựa lưng vào cửa, tay chạm vào then cửa mà khóa trái.

Ở bên ngoài.

Hạ Tuy Trầm trên tay đang cầm một bộ đồ ngủ, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng lạch cạch vang lên.

Hành động như vậy … đề phòng trộm cướp cũng không có gì là quá đáng.

“Bảo bối à, tớ gọi một chầu BBQ nướng tại nhà, tính toán đêm nay thức khuya ở phòng khách luyện phim, phòng nhường hết lại cho hai người đó… Tiểu biệt thắng tân hôn, bạn tốt của cậu thật có mắt nhìn mà.”

——Khi tin nhắn WeChat của Giang Điểm Huỳnh gửi đến, Cố Thanh Sương lại lần nữa đi tắm, sau mới gọi cô ấy quay về phòng ngủ.

Năm phút sau.

Giang Điểm Huỳnh cầm mấy chai bia và thịt nướng lên lầu, cô ấy ló đầu ra trước, nhìn xem trong phòng không có bóng dáng của Hạ Tuy Trầm, chỉ chỉ vào cách vách, kinh ngạc hỏi: “Anh ấy ngủ riêng thật à?”

Cố Thanh Sương lau khô tóc, bình tĩnh nói “Ừ.”

Giang Điểm Huỳnh đột nhiên tò mò phòng bên cạnh, cô nheo mắt trái lại, áp gương mặt vào vách tường nghe ngóng.

“Điểm Điểm.”

“Suỵt, đừng có mà lên tiếng…”

Giờ phút này ở phòng bên, đề phòng đời sống cá nhân bị giới truyền thông giải trí và fan chụp lén nên rèm cửa cũng đã được đóng chặt.

Toàn bộ không gian đều ở trong trạng thái đóng cửa và cực kỳ yên tĩnh, chỉ có một ngọn đèn tầng được thắp sáng. Hạ Tuy Trầm không có ý định chiếm chỗ của người khác. Anh đã thay bộ áo ngủ màu xanh biển, chỉ lộ ra một chút ở cổ, càng hướng lên trên, ánh sáng đèn phòng càng phác họa rõ nét khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng.

Vấn đề ai ngủ trên giường, ván bài khi nãy đã quyết định.

Không chỉ là một tay thắng lớn, còn là nhà đầu tư lớn nhiều uy tính, nên Hạ tổng thiện lương đã ném cho Thẩm Tinh Độ một cái gối để nằm dưới đất.

Thẩm Tinh Độ người vừa mới tắm rửa xong: “…”

Thật con mẹ nó, một giường không thể chứa được hai loại người, cái nết thật đúng là giống y hệt Cố Thanh Sương.

Căn phòng lúc đầu im ắng một lúc, Hạ Tuy Trầm và Thẩm Tinh Độ phớt lờ sự tồn tại của đối phương, mãi cho đến khi ánh đèn trong biệt thự dần dần tắt, mọi người đều về phòng để nghỉ ngơi, phía dưới truyền đến một câu: “Hạ tổng không phải đã vung tay ném mấy trăm triệu vào đoàn phim này sao, hà tất người cao quý như Hạ tổng lại phải ở lại chỗ này… Sao anh không bỏ ra mấy chục triệu mua một căn biệt thự gần Hoành Điếm, để tiện kiểm tra hơn.”

Hạ Tuy Trầm thân hình cao lớn nằm thẳng trên giường, ánh mắt trầm tĩnh nhìn trần nhà, môi mỏng như có lệ mà khẽ nhếch lên: “Đây gọi là tình thú giữa vợ chồng.”

Thẩm Tinh Độ không thể nằm xuống, mặc một bộ đồ ngủ màu bạc ngồi dậy dựa vào vách tường, lần mò tìm hộp thuốc lá kế bên. Kể từ khi hút thuốc, anh ta dường như đã bắt đầu nghiện lại. Trong đêm tối lập lòe ánh lửa đỏ rất nhỏ, trên môi phun ra một màn sương trắng lượn lờ, đồng thời nhìn về phía bóng người nằm dài trên giường.

Anh ta không nhìn thấu được lòng dạ đàn ông, cho rằng có đoạn thời gian Hạ Tuy Trầm chỉ ham mê sắc đẹp của Cố Thanh Sương, cho đến khi nghe tin hai người lãnh chứng, mới bất giác ý thức được hai người họ là thật lòng.

Thẩm Tinh Độ biết, bản thân mình ở chuyện tình cảm lo trước lo sau.

Mà Hạ Tuy Trầm theo đuổi Cố Thanh Sương thì đơn giản hơn gấp vạn lần …

Khi còn nhỏ, anh và Cố Thanh Sương cũng đã có một thời gian dài hòa thuận chung sống với nhau, lúc đó anh thích ngủ nướng, không muốn đi học, Cố Thanh Sương sẽ mặc đồng phục và chiếc váy xinh đẹp sạch sẽ, ngày nào cũng bám víu tới trước cửa nhà gọi anh dậy.

Anh không thích uống nước sôi để nguội, nên mỗi ngày đều cầm tiền xu chạy tới cửa hàng mua đồ uống, Cố Thanh Sương sẽ cầm chiếc bình giữ nhiệt dành cho con nít của cô, trong có đựng nước đường phèn hoa quế, vị ngọt ngọt thanh thanh, không khác gì các loại đồ uống trong cửa hàng rồi chủ động đưa cho anh uống.

Cô còn thay anh viết thư tình cho chủ nhiệm lớp xinh đẹp, sẽ dùng tiền tiêu vặt dành dụm được để mua quà sinh nhật cho anh, sẽ bị lũ mèo con bắt nạt rồi khóc đỏ cả mũi chạy tới, bàn tay nhỏ nắm lấy góc áo của anh, giọng nói ngọt như sữa: “Độ Độ … Ngón tay em như muốn gãy luôn rồi.”

Vậy bắt đầu từ khi nào, Cố Thanh Sương không còn bám dính lấy anh nữa?

Thẩm Tinh Độ rít một hơi thuốc, nhớ lại thời điểm anh tám tuổi, bởi vì mẹ ruột của anh lén khóc lóc kể lể không ít với anh rằng bà sắp ly hôn với Thẩm Dục là vì Phó Uyển Uyển…Mà tuổi còn nhỏ lại thiếu hiểu biết, anh chỉ có thể tưởng tượng đến mấy bộ phim về hồ ly ác độc cẩu huyết trên TV.

Cho nên vì để đứng về phía kẻ yếu như mẹ của mình, thái độ của Thẩm Tinh Độ đối với Cố Thanh Sương trở nên vô cùng tệ, tính cách của anh bắt đầu thay đổi thất thường, một giây trước vẫn còn cười, giây sau không hiểu vì sao lại nổi giận.

Vào một đêm tối gió bão, Thẩm Tinh Độ nghe thấy tiếng động bên ngoài phòng trẻ con, Cố Thanh Sương bởi vì đang nghỉ hè nên ở Thẩm gia vài ngày, nghe thấy tiếng sấm thì rất sợ hãi, cứ liên tục gọi tên Độ Độ.

Anh thờ ơ, chui rúc vào trong chăn oán hận, ai bảo mẹ cô câu dẫn bố của anh, đúng là hồ ly tinh!

Cố Thanh Sương trải qua một đêm, sau này, cô cũng đã ngừng gọi anh là Độ Độ, thay vào đó, cô lại chơi với Giang Điểm Huỳnh, cùng nhau bắt nạt anh để làm vui.

Về sau, cả hai cũng dần trưởng thành, mà Phó Uyển Uyển thật sự gả cho Thẩm Dục, từ đáy lòng Thẩm Tinh Độ càng thêm chắc chắn rằng cuộc hôn nhân của cha mẹ mình bị một kẻ thứ ba là bà phá hoại.

Thái độ của anh đối với Cố Thanh Sương kém đến mức chưa kịp nói lời nào là đã lao đầu vào chiến nhau, nếu đổi cách thức khác thì cũng là cãi vã với cô suốt ngày.

Cho đến khi Phó Uyển Uyển và Thẩm Dục ly hôn, Cố Thanh Sương cũng bị đưa về lại Hạ gia, lại bởi vì phạm lỗi mà bị đưa đến Duyên Lăng nuôi dưỡng.

Thẩm Tinh Độ không còn có cơ hội gặp lại cô. Sau này mỗi cô gái anh quen đều ẩn chứa bóng dáng của cô. Phần tình cảm này quá thầm kín, công thêm hận ý của người mẹ che giấu nhiều năm, cho đến khi Cố Thanh Sương khăng khăng muốn thi vào trường điện ảnh, hai người lại ngoài ý muốn dấn thân vào chung một vòng giải trí này.

Thẩm Tinh Độ phát hiện cô gái hay khóc nhè và ấm áp lúc trước, luôn đứng trước mặt anh gọi anh một tiếng Độ Độ giờ đã trưởng thành.

Tính cách của Cố Thanh Sương cũng trở nên lạnh lùng, ít nói, lười để ý đến mọi người và mọi việc xung quanh, giống như một món đồ sứ đẹp đẽ trong viện bảo tàng để mọi người đánh giá thưởng thức, làm người khác chỉ có thể đứng ngắm từ xa, ngăn cách bởi một lớp kính bằng pha lê, không cách nào có thể đến gần nửa bước.

Thẩm Tinh Độ vẫn không thể nào hiểu được, giới giải trí này đàn ông theo đuổi cô nhiều đếm không xuể, mà Hạ Tuy Trầm có điểm nào tốt lại có thể giành được trái tim của Cố Thanh Sương?

Tàn thuốc như tuyết trắng rơi xuống, suýt nữa làm bỏng cả da, Thẩm Tinh Độ từ hồi ức tỉnh lại, cực kỳ phức tạp nhìn chằm chằm một nửa hình dáng Hạ Tuy Trầm được ánh sáng rọi vào, cuối cùng đưa ra kết luận là:

Cố Thanh Sương từ nhỏ đã là người vô cùng trọng sắc, không chừng đều là do gương mặt này giúp đỡ.

Thẩm Tinh Độ thoáng nhếch môi châm chọc, tự mình tuôn ra bốn chữ: “Lấy sắc đãi nhân.”

(*) Nhìn vào nhan sắc mà đánh giá, đối xử với người khác.

Hạ Tuy Trầm nghe thấy được, từ trên giường ngồi dậy, con ngươi màu nâu sẫm phản chiếu màn đêm, liếc mắt nhìn Thẩm Tinh Độ đang nằm nghiêng trên sàn. Nói theo một cách nào đó, thù địch giữa những người đàn ông không cần phải ngả bài nói rõ, chỉ cần một ánh mắt là có thể biết được.

Thẩm Tinh Độ ném cho anh một hộp thuốc lá và một chiếc bật lửa, so với việc hút thuốc, Hạ Tuy Trầm hiển nhiên càng thuần thục, khớp xương ngón tay tùy ý mà lấy một điếu, nhưng chỉ ngửi mùi chứ anh không có ý định bật lửa.

Hai ngón tay anh cọ xát vào nhau, vụn thuốc lá rơi trên mặt đất, không có động tĩnh gì khác.

Thật lâu sau, Thẩm Tinh Độ còn tưởng rằng đêm nay anh sẽ không nói chuyện, liền nghe thấy ngữ điệu trầm thấp nhẹ nhàng vang lên: “Nếu như cậu ý thức được thân phận của mình, tôi còn có thể miễn cưỡng cùng cậu ngoài mặt duy trì một chút hòa thuận, mặt khác, cậu cũng đừng si tâm vọng tưởng, cả đời này cô ấy chỉ có thể yêu một mình tôi.

Thẩm Tinh Độ nheo mắt lại, anh chưa từng thấy người nào kiêu ngạo như vậy, khóe miệng nhếch lên lạnh lùng: “Trong cái giới này, cả đống người bắt chước hình ảnh vợ chồng ân ái hòa hợp nhưng nửa chừng vẫn phải chia tay, anh làm sao biết được Cố Thanh Sương một ngày nào đó sẽ không vì tình mới mà vứt bỏ một người cũ từng yêu như anh?”

“Thẩm Tinh Độ, trung thành và hôn nhân cậu đều không tin tưởng, không trách được cô ấy vì sao không chọn cậu.”

Câu nói của Hạ Tuy Trầm khiến Thẩm Tinh Độ không nói nên lời. Xét về việc anh ngay cả chia tay với bạn gái cũ cũng lười nói, hiển nhiên đối với tình yêu và hôn nhân cũng không hề để tâm. Ngày thường bên ngoài thì tìm một người phụ nữ cùng chí hướng để chơi cùng đã là tốt rồi.

Nếu gặp một người phụ nữ khao khát mái ấm gia đình và thiếu cảm giác an toàn, tự bản thân Thẩm Tinh Độ sẽ không thể nào làm cho cô ấy hạnh phúc.

Trước khi Hạ Tuy Trầm được sinh ra, cha mẹ anh, cả hai vợ chồng nhiều năm yêu thương nhau, anh trai cũng rất yêu quý người em này.

Nếu không phải vì tai nạn ô tô vô tình làm tan nát một gia đình êm ấm hạnh phúc thì Hạ Tuy Trầm đã được lớn lên trong một môi trường đầy đủ tình thương yêu. Từ trong xương cốt, anh đã có khuynh hướng như cha mẹ, trung thành trong hôn nhân, nếu đã kết hôn thì sẽ không bao giờ buông tay.

Mà Thẩm Tinh Độ trong mắt Hạ Tuy Trầm, nói thẳng ra, không xứng là đối thủ của anh.

Bởi vì anh ta tự hành hạ bản thân mình, chưa bao giờ chân chính đứng trước mặt Cố Thanh Sương bộc lộ cảm xúc bị kìm nén của mình. Trước đây đã vậy nên bây giờ Hạ Tuy Trầm hy vọng anh ta từ nay về sau cũng đừng bao giờ nói ra nữa.

Thẩm Tinh Độ bị kích thích thần kinh tới phát cáu, có lẽ anh ta muốn mượn chuyện này để trút giận nên liền bước tới nắm lấy cổ áo của Hạ Tuy Trầm, hỏi: “Dựa vào cái gì?”

Hạ Tuy Trầm mặt không đổi sắc, ngay giây tiếp theo, một nắm đấm hạ xuống khuôn mặt đang tức giận của Thẩm Tinh Độ.

Đột nhiên truyền đến một tiếng động lớn, như thể có thứ gì đó đập xuống đất.

Giang Điểm Huỳnh đang cố gắng nghe trộm phòng không thành, sợ hãi che ngực vỗ vỗ, quay đầu lại, dựa vào người Cố Thanh Sương trên giường đang lật xem kịch bản: ” … Phòng bên cạnh đang bị dở bỏ à? “

Cố Thanh Sương buông kịch bản đứng dậy, đi đến bức tường, dùng các ngón tay trắng nõn của mình ở trên mặt tường gõ hai lần.

Ngay sau đó, giọng nói bình tĩnh và nhẹ nhàng của Hạ Tuy Trầm từ đó mơ hồ vang lên: “Thẩm Tinh Độ nằm mơ … rồi ngã lăn xuống sàn.”

Cố Thanh Sương không tiếp tục gõ tường nữa, cô quay trở lại giường, ở bên cạnh Giang Điểm Huỳnh đang lén lút nói: “Thẩm Tinh Độ mấy năm nay không để ý phụ nữ lắm, tìm bạn gái cũng giống như tìm một vật trang trí, anh ta không phải là thích đàn ông chứ? “

“ Đậu mợ! Động tĩnh vừa rồi, có lẽ nào vì Thẩm Tinh Độ không nhịn được muốn xuống tay với Hạ tổng liền bị đẩy ngã…”

Cố Thanh Sương lười nhác nói: “Điểm Điểm, nửa đêm nửa hôm không cần kể chuyện ma.”

Giang Điểm Huỳnh: “Ây dà, tên khốn kiếp Thẩm Tinh Độ kia gần đây xem tớ như bệnh nhân tâm thần ấy. Quên đi, tớ cũng lười để ý cậu ta.”

Cố Thanh Sương nghe thế, cảm thấy nhẹ nhõm: “Cậu tỉnh ngộ được thì tốt quá.”

Về phương diện tình cảm, Giang Điểm Huỳnh đúng là một bút sổ nợ, càng lý trí càng hỗn loạn, nằm ở trên giường nói nhỏ: “Vẫn là đi xem mấy tiết mục tình cảm là hay nhất. Gần đây Lam Đài vừa chuẩn bị ra mắt một chương trình tạp kỹ, khách mời nữ mỗi ngày đều có thể đổi một nam khách mời khác nhau để thể nghiệm tình cảm. Này còn không phải là vì tra nữ như tớ mà chuẩn bị hay sao.”

Cố Thanh Sương quay đầu lại, vừa định trả lời cô ấy, lại thấy Giang Điểm Huỳnh vùi mặt vào gối ngủ thiếp đi.

Hồi lâu cô không phát ra tiếng động, im lặng tắt đèn, trong phòng trở nên tối om, chỉ có ánh sáng từ điện thoại lờ mờ.

Cố Thanh Sương nép mình trong chăn, gửi tin nhắn cho Hạ Tuy Trầm: “Anh ngủ chưa?”

Hạ Tuy Trầm năm sáu phút sau mới trả lời: “Chưa … Anh vừa mới giúp Thẩm Tinh Độ xuống lầu lấy thuốc.”

Cố Thanh Sương cân nhắc những lời này, nghĩ thầm đêm nay hai người đàn ông này quả thật khá hòa hợp, cô đưa đầu ngón tay lướt trên màn hình, chuẩn bị gửi mấy câu: “Vậy thì anh đi ngủ sớm một chút”.

Hai ba giây sau.

Hạ Tuy Trầm gửi tin nhắn tới trước một bước, lời nói rất đơn giản: “Anh nhớ em, ra ngoài gặp mặt chút?”

Cố Thanh Sương suýt đánh rơi cả di động, không dám thở gấp, nghĩ muốn ra ngoài gặp mặt? Biệt thự này có hơn mười người đang ở đây, nếu gặp ngoài hành lang, nhỡ đâu có người ra ngoài đi vệ sinh sẽ rất dễ bị bắt gặp?

Nếu nửa đêm ra phòng khách, nhìn thấy hai người họ vẫn đang thân mật trên ghế sô pha thì càng xấu hổ hơn.

Khuôn mặt Cố Thanh Sương ngượng ngùng, thiếu chút nữa nắm điện thoại trong tay đến nóng cả lên, cuối cùng cô nhắn trả lời: “Rạng sáng … Mấy tiếng nữa chúng ta có thể gặp nhau rồi, hay anh đi ngủ trước đi? “

Hạ Tuy Trầm đang đợi tin nhắn của cô nên trả lời gần như ngay lập tức “Nhớ em, không ngủ được …”

Lại lấy cớ, đúng là không kìm lòng được trước mấy lời ngon ngọt của anh mà.

Thật là, chết tiệt!

Cố Thanh Sương vùi mặt vào lòng bàn tay, lăn lộn trên giường hồi lâu mới hạ quyết tâm cầm lấy điện thoại, lần nữa nhắn trả lời: “Em biết một chỗ này, ba phút nữa gặp.”

Hẹn ba phút nữa vì cô muốn thay bộ váy ngủ này ra, chọn một chiếc váy dài màu đen với dây vai mảnh, gián tiếp tôn lên làn da trắng ngần kia, còn mái tóc dài thì tùy ý để rối tung sau đó mới trộm chuồn ra khỏi phòng.

Bên ngoài, Hạ Tuy Trầm đang mặc bộ đồ ngủ màu xanh đậm với vằn sẫm màu, cũng may Cố Thanh Sương đem theo áo ngủ cũng là màu đen.

Rõ ràng là vợ chồng hợp pháp đã có giấy đăng ký kết hôn, thế nhưng bọn họ lại lén mọi người chạy lên sân thượng biệt thự thủ thỉ tâm tình. Ban đêm trời rất gió, Cố Thanh Sương trốn trong lòng ngực anh, không nhịn được cười.

Rất nhanh sau đó cô không thể cười được nữa, vì đã bị Hạ Tuy Trầm ép vào góc tường hôn thật sâu, mang theo cảm giác vội vàng khẩn trương.

Ban công lộ thiên không có chỗ trú, cũng may là góc khuất, lại là đêm khuya nên sẽ không dễ dàng bị phát hiện. Cố Thanh Sương đưa tay ôm cổ anh, chủ động tiến đến môi anh, có chút thở hổn hển: “Khi còn đi học, có phải anh cũng đã từng yêu đương vụng trộm trên sân thượng trường đúng không?”

Hạ Tuy Trầm vòng tay qua eo cô, giọng anh cố ý trầm xuống, ghé ở bên tai nói: “Em gặp qua rồi à?”

“À … em gặp rồi, nhưng vẫn chưa được trải nghiệm.”

“Vậy anh cho em trải nghiệm một lần, hửm? Ở sân thượng em đã thấy gì rồi?”

“Anh, lúc đó mọi người đều rất ngây thơ,… có chỗ nào giống anh đâu, đừng sờ eo của em nữa, có chút ngứa.”

“Chỗ nào ngứa? Ở đây? Hay là đây?”



Gần nửa tiếng đồng hồ.

Cố Thanh Sương bị hôn đến mơ mơ màng màng, cổ tay mảnh mai trắng như tuyết của cô đặt ở phía trước bức tường có hơi thô ráp, sau vài lần cọ xát đã đỏ ửng lên, trên da thịt hơi đau nhưng cũng không làm cô chú ý, tóc thì rối tung, đôi mắt sáng và rõ ràng như vừa được tẩy rửa, khẽ chớp mắt, đuôi mắt mang theo một chút màu phấn trang điểm không dễ phát hiện.

Hạ Tuy Trầm cố định đầu cô, cúi đầu tiếp tục, hôn cô cho đến khi đầu gối cô trở nên nhũn ra, cả người đều đứng không vững.

Cố Thanh Sương mãnh liệt dự cảm kế tiếp sẽ phát sinh chuyện không thể khống chế được, nên khi người đàn ông vùi đầu vào bờ vai mảnh mai của cô, một bên bị hơi thở của anh làm thân thể phát run, giọng nói cũng run rẩy theo: “Anh, đổi chỗ đi … nơi này không được.”

Hạ Tuy Trầm dường như hôn cô chưa đủ, nói xong vài câu liền định hôn cô: “Lên xe?”

So với biệt thự mái tôn lộ ra như vậy, ở trong xe sẽ có cảm giác an toàn hơn rất nhiều.

Không chút do dự, Cố Thanh Sương đưa tay lên ôm cổ gật đầu.

May mắn thay, lúc này không có ai đi vệ sinh đêm, lòng bàn tay Hạ Tuy Trầm nóng bỏng nắm lấy cổ tay cô, như là một giây cũng không thể chậm trễ, kéo cô xuống lầu, cầm chìa khóa xe vào ga ra, mở cửa xe đằng sau rồi đem cô ôm vào..

Cố Thanh Sương áp trán vào chiếc ghế da, quyện với mùi da và mùi tóc xõa trên má, cô thất thần, nghĩ thầm sau đêm nay, phỏng chừng cô sẽ không thể nhìn thẳng vào gara trong biệt thự được nữa.

Sau một lúc chờ đợi, thấy sau lưng không có động tĩnh gì, cảm giác bị áp bức nháy mắt biến mất.

Mang theo khó hiểu cùng hoang mang, cô chậm rãi ngẩng đầu xem phía sau Hạ Tuy Trầm, chớp chớp mắt hỏi: “Làm sao vậy?”

Hạ Tuy Trầm chống một đầu gối lên ghế ngồi, cúc áo mở ra nửa phân, lộ ra cơ ngực cường tráng, trông anh gợi cảm đến không thể tả, giờ phút này anh duỗi tay cánh tay đem Cố Thanh Sương nâng cô ngồi dậy, không nhanh không chậm mà sửa sang lại chiếc váy bị anh làm cho hỗn độn, cổ họng khàn khàn trầm thấp: “Thầy em lắp camera trong gara…”

Tình cờ có một chiếc camera, đối diện với cửa sổ của chiếc xe này, trong bóng tối nhấp nháy điểm đỏ.

Cố Thanh Sương đầu óc đảo lộn một hồi, sắc mặt gần như tái nhợt, đầu ngón tay đông cứng lại: “Hạ Tuy Trầm, đều tại anh muốn làm trên xe, xong rồi…… Về sau em ở đoàn phim còn mặt mũi đâu mà nhìn mọi người.”

Hạ Tuy Trầm sửa sang lại váy cho cô, một lần nữa ôm cô vào trong ngực, nhỏ giọng dỗ dành “Không sao đâu, ngày mai anh sẽ xóa video.”

Cố Thanh Sương áp trán vào ngực anh, như hết giận, dùng đầu ngón tay véo vào bắp thịt của anh, sức lực không nặng, nhưng lại làm tăng thêm ý nghĩ xấu xa của anh. Hạ Tuy Trầm cúi đầu, hơi thở ấm áp phủ lên môi cô, giọng nói như cũng được bao phủ trong hơi ấm: “Đưa em đi khách sạn … Nếu đêm nay anh không chạm vào em được, e rằng 10 năm sau anh không được nữa mất.”

Cục diện hiện tại đều xấu hổ thành như vậy, nếu thật sự có người trong biệt thự phát hiện dấu vết nào đó, cho dù không làm gì cũng không thể nào giải thích được.

Ai mà tin được nửa đêm hai người không ngủ, đơn thuần tới gara chỉ để hôn nhau.

Cố Thanh Sương suy nghĩ trong vài giây, nói thật cũng có chút nhớ anh, thấy Hạ Tuy Trầm chuyên chú ám chỉ mà nhìn chăm chăm cô, vì vậy cô gật đầu đồng ý.

Hai giờ đêm, trên đường Hoành Điếm hẻo lánh ít xe cộ, hai mươi phút sau cũng không có người chú ý tới có một chiếc xe chạy ra khỏi biệt thự. Hạ Tuy Trầm tìm một khách sạn bình thường gần đó để ở.

Chiếc váy dài màu đen với dây vai mảnh của Cố Thanh Sương không thể che đi những dấu hôn trên cánh tay và xương quai xanh của cô, vì vậy cô dùng áo ngủ của anh bọc kín mít từ đầu tới chân, tóc rũ xuống đồng thời đeo khẩu trang.

Cô không dừng lại ở tiền sảnh, mà đi tới thang máy bên kia trước, yên lặng chờ Hạ Tuy Trầm làm xong thủ tục.

Ánh mắt của nhân viên quầy lễ tân có chút ái muội, rốt cuộc là nửa đêm, một người đàn ông đẹp trai mặc đồ ngủ mang theo một người phụ nữ bí ẩn tới thuê phòng, hai người còn có thể làm cái gì nữa?

Vì vậy, sau khi hoàn thành các thủ tục, lễ tân thập phần chu đáo mà đưa ra thẻ phòng cùng với một hộp 6 cái bao: “Xin chào tiên sinh, gần đây khách sạn có hoạt động ưu đãi tặng kèm theo một món quà đặc biệt, hy vọng sau khi nghỉ ngơi xong tiên sinh có thể đánh giá 5 sao cho khách sạn của chúng tôi. “

Hạ Tuy Trầm mặt không đổi sắc mà nhận lấy, xoay người đi về phía người phụ nữ đang đứng cách đó vài bước.



Theo kinh nghiệm của Cố Thanh Sương thường xuyên ở khách sạn gần các thành phố điện ảnh và truyền hình lớn, chỉ những khách sạn ít khách mới tặng quà và khuyến mại khi khách nhận phòng. Khách sạn này vừa ra tay liền tặng ngay 6 cái, so với các phòng khác cũng gần bằng một nửa giá. Sau khi vào phòng, cô không nhịn được nói với Hạ Tuy Trầm:

“Khách sạn này chắc sẽ không làm gì phạm pháp đâu nhỉ, lỡ chẳng may lát nữa có…cảnh sát tới gõ cửa.”

Áo ngủ màu đen cùng với váy dài bị ném ở góc tường, Hạ Tuy Trầm cô vào phòng tắm, nước lạnh theo vai chảy dọc xuống khiến thân hình mảnh mai làm Cố Thanh Sương nấp vào trong lòng ngực của anh, vành tai trắng nõn bị một cổ nhiệt bao trùm, giọng nói trầm thấp dị thường: “Chúng ta có giấy đăng ký kết hôn được công nhận hợp pháp, sợ gì chứ, ai gõ cửa cũng vô dụng thôi.”

Với thân phận người chồng hợp pháp là đủ để anh muốn làm gì thì làm.

Nhịp tim của Cố Thanh Sương đột nhiên tăng nhanh, cô lùi lại nửa bước, lưng chạm vào tấm kính mờ trong phòng tắm, hàng mi dài và cong vút của cô run lên, ngẩng đầu lên, nốt ruồi nhỏ trên sống mũi bị anh hôn lấy, thiêu đốt cô đến độ sau lưng đều phủ một tầng mồ hôi mỏng, lại rất nhanh sau đó bị nước lạnh cuốn trôi đi hết…