Mê Cung

Chương 33




“Sát Thần, ngươi đi giết La Đình, tốc chiến tốc thắng.” Nam Trúc Khiêm nhìn một mảnh hỗn chiến xa xa, hạ lệnh.

Sát Thần gật đầu, lập tức vô thanh vô tức rời đi. Mặc dù thân thủ lợi hại, nhưng nửa đường vẫn bị người ta cản lại —

“Đạp Tuyết Vô Ngân.” Sát Thần khinh thường cười,“ Tay sai của Diệt Diệu giáo cũng dám cản ta?”

Lâm Phi Huy ngăn một phi tiêu, Sát Thần đáp lễ hắn một ngân châm.“Ta chỉ hành sự vì tiền tài, vì người tiêu tai mà thôi, không thể so với ngươi cả đời thuần phục Bắc Lam lâu làm chân chó.”

Sát Thần nghiêng người tránh đi.“Ta không rảnh chơi cùng ngươi, mục tiêu của ta là tên súc sinh họ La.”

“Thật là trùng hợp, ta nhận được nhiệm vụ là bảo vệ hắn.” Lâm Phi Huy cười,“Xem ra phải cản đườg ngươi rồi.”

Đỡ Nam Trúc Khiêm đến một bên ngồi xuống, Dương Tĩnh Lan nhìn miệng vết thương bên vai phải của hắn, chau mày.“Trúc Khiêm, có đau không ?”

“Không đau.” Nam Trúc Khiêm ôm chầm Dương Tĩnh Lan,“Như thế nào, ngươi đau lòng?”

“……” Dương Tĩnh Lan thẹn thùng, quay đầu đi chỗ khác.

“Ngay lúc này còn có tâm tư tán tỉnh, xem ra Bắc Lam lâu nắm phần thắng rất lớn a.” Thanh âm quen thuộc vang lên, mang theo vài phần trêu tức. Ít Chính Như Hoàng đi đến trước hai người người, cười nói.

Dương Tĩnh Lan sững sờ, lập tức hiểu rõ.“Như Hoàng, ngươi đến giúp Bách Vi cung?”

Ít Chính Như Hoàng gật gật đầu.“Ta vốn định như vậy , nhưng Mộ Nhứ không chịu để cho ta chiến đấu, ta phải đi tới đây xem sao.”

“Nàng cũng là lo lắng an toàn của ngươi.” Dương Tĩnh Lan cười cười.

“Di? Nam lâu chủ bị thương như thế nào?!” Ít Chính Như Hoàng lúc này mới phát hiện trên vai Nam Trúc Khiêm quấn băng vải,“Ai lợi hại như vậy có thể gây tổn thương ngươi?”

Nam Trúc Khiêm lạnh nhạt nói:“Là ta cố ý để cho Hiểu Kiệt đả thương ta… Đáng tiếc, Hiểu Kiệt cuối cùng bị Ngân Chiến giết.”

“Ngân Chiến? Tên kia lần trước đem ta đánh thừa chết thiếu sống, ta còn chưa tìm hắn tính sổ !” Ít Chính Như Hoàng nói,“Ngân Chiến ? Ta muốn…”

“Hắn cũng đã chết.” Dương Tĩnh Lan chỉ chỉ Sát Thần đang đấu với Lâm Phi “Bị Sát Thần giải quyết.”

Màu vàng nhạt của kiếm trên nền tuyết kéo một vòng cung, sắc bén tạo ra quang mang chói lọi.

La Đình cùng Nhan Bích luân phiên tung chiêu, gã nở nụ cười không có hảo ý.“Nhan cung chủ, ngươi thật đúng là càng ngày càng đẹp… Làm cho người ta kìm lòng không được, muốn..”

“Câm mồm!” Nhan Bích mày liễu cau lại, vọt người bay đến trước mặt La Đình, trong tay cầm liễu kiếm nhắm vào cổ họng gã.

La Đình né tránh không kịp, trên cổ bị kéo lê một đạo vết máu. gã cũng không muốn chịu thiệt, nhân cơ hội vươn tay sờ soạng trước ngực Nhan Bích một cái.

“Ngươi!” Nhan Bích giận dữ, đang muốn hạ thủ, nhưng La Đình sớm có chuẩn bị, phất áo choàng trên người, mang theo một trận gió, nương theo trời tuyết mênh mông bỏ trốn.

“Vô liêm sỉ! Quá không biết xấu hổ !” Không đợi những người khác ra tay, thủ hạ của Nhan Bích chính là hộ pháp Hạ Mộ Nhứ liền huy động những cao thủ phóng những dải lụa quấn quanh cổ La Đình,“Ta giết ngươi!”

“Chút tài mọn.” La Đình rút đao muốn chặt đứt những dải lụa, lại hoảng sợ phát hiện thân thể của mình không thể động đậy. Sau lưng, xuất hiện một bóng người.

“Ngươi.. Ngươi khi nào điểm huyệt đạo của ta?! Đạp Tuyết Vô Ngân ?!”

Sát Thần nở nụ cười thị huyết.“Ngươi nói Đạp Tuyết Vô Ngân?…… Hắn đã bị Đoạn Cầu Vồng giết chết .”

Thi thể Lâm Phi Huy bên cạnh, Lôi Hoa Mao thu hồi kiếm trong tay, hít một tiếng.“Đạp Tuyết, xin lỗi.”

Rồi sau đó, giáo chủ Diệt Diệu giáo La Đình chết thảm dưới lưỡi kiếm của Sát Thần, bị đâm hơn mười kiếm mới chết đi.

Nắng sớm ôn nhu chiếu lên người, là một loại thoải mái nói không nên lời. Nó không giống mặt trời giữa hè, chiếu vào người không mở mắt ra được, ngược lại làm cho người ta lưu luyến cảm giác ôn hòa.

Dương Tĩnh Lan đắm chìm trong ánh nắng nhu hòa, khóe môi không tự chủ được vẽ ra nụ cười hoàn mỹ.

Ngày hôm nay Bách Vi cung giăng đèn kết hoa, phi thường náo nhiệt.

“Thương Nguyệt, ngươi cảm thấy ta như thế nào?” Ít Chính Như Hoàng mặc hỉ phục, tóc dài dùng ngọc quan buộc lên rủ xuống trên vai, cảm giác vài phần tiêu sái suất khí.

“Rất tốt.” Dương Tĩnh Lan cười nói,“Tân lang mặc rất đẹp.”

Ít Chính Như Hoàng thẹn thùng cười.“Ngươi cũng đừng trêu ghẹo ta…… hiện tại ta cực kỳ khẩn trương.”

Dương Tĩnh Lan vỗ vỗ vai hắn.“Khẩn trương cái gì, có thể lấy được cô nương mình thích, đó là phúc khí.”

“Đúng rồi, Nam lâu chủ như thế nào không có tới?” Ít Chính Như Hoàng ngoái đầu nhìn ngoài cửa,“Hắn không phải luôn ở cùng ngươi sao?”

“Trúc Khiêm không muốn quấy rầy chúng ta ôn chuyện.” Dương Tĩnh Lan cười cười, nhìn về phương hướng Bắc Lam lâu.“Hơn nữa nhìn gặp ta và ngươi nói giỡn, hắn sẽ ghen.”

Ít Chính Như Hoàng cười to lên tiếng.“Ta van ngươi, ta muốn thành thân , hắn ăn dấm chua cái gì… Thương Nguyệt, ngươi trở về cần phải cùng hắn giải thích rõ ràng, bằng không Nam lâu chủ trong cơn tức giận đem ta ra làm thịt, sẽ rất thảm a.”

“Ha ha…” Dương Tĩnh Lan cười châm hai chén rượu, đưa một ly cho Ít Chính Như Hoàng.“Chúc các ngươi trăm năm hảo hợp.”

Một chén này mời ngươi, bằng hữu tốt nhất của ta. Hy vọng các ngươi vĩnh viễn hạnh phúc.

Ít Chính Như Hoàng thống khoái tiếp nhận chén rượu, uống một hơi cạn sạch.“Rượu này cũng quá nhạt.”

“Ta làm sao dám cho ngươi uống rượu mạnh, đợi tí nữa ngươi còn phải ứng phó những người khác mời rượu .” Dương Tĩnh Lan nói,“Ta trở về Bắc Lam lâu, sẽ không có người giúp ngươi cản rượu .”

“Yên tâm, có Hoa Mao ở đây, hắn thật ra cao thủ ngàn chén không say.” Ít Chính Như Hoàng lại uống một ly,“Thương Nguyệt, ta cũng chúc các ngươi hạnh phúc.”

Tiêu âm dung nhập xuân phong, lan ra toàn thành. Vốn là tiếng tiêu ưu thương lại mang lên mừng rỡ nhàn nhạt, giống như ánh trăng bao phủ đại địa, ôn hòa trầm tĩnh.

Trọng lâu phía trên, một thân ảnh đón gió mà đứng, giữa màn đêm.

“Tiếng tiêu của ngươi thay đổi.” Bắc Lam lâu chủ tiếng gần Dương Tĩnh Lan, cười đến ưu nhã.

Dương Tĩnh Lan đình chỉ động tác thổi tiêu, quay người lại nhìn qua Nam Trúc Khiêm, một đôi mắt sáng vui vẻ.

“Ta vì ngươi mà thay đổi.”

Không chỉ là Nam Trúc Khiêm, còn có Ít Chính Như Hoàng, Đồng Nhã Lam, Du Hiểu Kiệt, Tiêu Thương Nhiên, lôi Hoa Mao…… Không có những người này, sẽ không có Dương Tĩnh Lan ngày nay.

Nam Trúc Khiêm trông thấy ở trước cửa Bách Vi cung treo đèn ***g đỏ, nói:“Việc vui bên kia đã xong chưa?”

“ta nghĩ là chưa.” Dương Tĩnh Lan thu hồi ngọc tiêu,“Không biết Như Hoàng có bị đám bằng hữu chuốc quá chén không nữa..”

“Say cũng tốt.” Nam Trúc Khiêm câu dẫn ra khóe môi,“Say, sẽ thực tâm với chính mình.”

Biết rõ hắn là đang nói lần trước chính mình uống rượu, sau đó là một nụ hôn dài, sắc mặt Dương Tĩnh Lan lập tức trở nên đỏ hồng

Không đợi y mở miệng, Nam Trúc Khiêm tựu hôn lên trên môi y, trước sau bá đạo cường ngạnh, nhưng lại không mất ôn nhu.

“Thương Nguyệt, ngươi gả cho ta được không?” Nam Trúc Khiêm nói nhỏ bên tai Dương Tĩnh Lan.

“Ta là nam , sao có thể gả cho ngươi.” Dương Tĩnh Lan không muốn mất mặt mũi.

Nam Trúc Khiêm vuốt cằm.“Thế thì…… Không bằng ta lấy ngươi a?”

“……” Có khác nhau sao? Dương Tĩnh Lan hết chỗ nói rồi.

Không trung, một ngôi sao băng xẹt qua, chiếu sáng thân ảnh triền miên của hai người. Dương Tĩnh Lan yên lặng hứa nguyện: Hy vọng cái mê cung tên là Nam Trúc Khiêm này, vĩnh viễn không có điểm cuối.

Toàn văn hoàn



********************************************************************************************************************