Tôi nâng cửa sổ phòng ngủ lên và ngồi trên gờ cửa, ngẫm ngợi. Một làn gió nhẹ tươi mát và một bản dạ khúc của đám côn trùng bầu bạn với tôi. Bên kia cánh đồng có ánh đèn le lói. Tôi bỗng thấy an tâm kỳ lạ khi biết mình không phải là
người duy nhất còn thức vào giờ này.
Sau khi thám tử Basso đã đưa Scott đi, Vee và Rixon kiểm tra khóa cửa ra vào.
”Chà,“ Vee nói, nhìn vào cánh cửa bị hỏng. “Làm sao Scott phá được chốt cửa nhỉ? Dùng đèn hàn chăng?”
Rixon và tôi chỉ nhìn nhau.
”Mai mình sẽ ghé qua và lắp một cái khóa mới,“ cậu ta nói.
Đó là hai tiếng trước, lúc này Rixon và Vee đã về từ lâu, để lại mình tôi
với những ý nghĩ riêng. Tôi không muốn nghĩ về Scott, nhưng tâm trí tôi
vẫn hướng về cậu ta. Cậu ta đang cường điệu hóa mọi chuyện, hay ngày mai tôi sẽ phát hiện ra cậu ta đã bị đánh đập nhừ tử một cách bí ẩn sau
song sắt? Dù sao cậu ta cũng sẽ không chết. Có lẽ chỉ phải hứng chịu vài vết bầm, nhưng sẽ không chết. Tôi không cho phép mình nghĩ rằng Bàn Tay Đen có thể đưa mọi chuyện đi xa hơn thế - nếu Bàn Tay Đen thật sự là
một mối đe dọa. Scott thậm chí không chắc là Bàn Tay Đen biết cậu ta
đang ở Coldwater.
Thay vào đó, tôi tự nhủ lúc này tôi chẳng làm
được gì. Scott đã đột nhập vào nhà tôi và chĩa dao vào tôi. Cậu ta phải
ngồi sau song sắt vì chính bản thân cậu ta. Cậu ta bị giam, còn tôi an
toàn. Điều trớ trêu là, tôi ước tối nay tôi cũng được ở trong tù. Nếu
Scott là miếng mồi để nhử Bàn Tay Đen, tôi muốn ở đó để đối mặt với hắn
một lần cho dứt khoát.
Cơn buồn ngủ làm giảm đi sự tập trung của
tôi, nhưng tôi vẫn cố hết sức để sắp xếp lại những thông tin tôi có
được. Scott đã bị Bàn Tay Đen, một Nephil, đóng dấu. Rixon nói Patch,
một thiên thần, là Bàn Tay Đen. Có vẻ như tôi đang tìm kiếm hai người
khác nhau nhưng có chung tên gọi...
Đã quá nửa đêm lâu lắm rồi,
nhưng tôi không muốn ngủ, vì ngủ là một cách để mở đường cho Patch giăng cái bẫy của anh, quyến rũ tôi bằng lời nói và những cái ôm dịu dàng,
khiến tôi thêm bối rối. Thay vào đó, tôi muốn có những câu trả lời. Tôi
vẫn chưa đến căn hộ của Patch, và hơn bao giờ hết, tôi cảm thấy chắc
chắn rằng câu trả lời nằm ở đó.
Tôi mặc cái quần jean ống bó sẫm
màu và một cái áo phông bó sát màu đen. Vì dự báo thời tiết báo trời sẽ
có mưa, tôi đi giày tennis và áo gió chống thấm nước.
Tôi bắt taxi
đến rìa phía đông của Coldwater. Dòng sông lấp lánh như một con rắn đen
khổng lồ. Đường nét của các ống khói nhà máy bên kia sông có vẻ kỳ quái
trong đêm, khiến tôi nghĩ đến những con quái vật to lớn và vụng về nếu
tôi nhìn chúng từ góc nhìn của tôi. Khi tôi bước đến dãy nhà số năm trăm của khu công nghiệp, tôi thấy hai tòa chung cư, cả hai đều cao ba tầng.
Tôi đi vào sảnh của tòa nhà thứ nhất. Không gian im lặng như tờ, và tôi cho rằng những người thuê nhà giờ này đang ngủ vùi trên giường. Tôi kiểm
tra những hộp thư ở phía trong cùng, nhưng không có hộp nào đề tên
Cipriano. Tuy nhiên Patch sẽ không bất cẩn đến nỗi để lại tên mình, nếu
anh thực sự muốn giấu địa chỉ nhà. Tôi leo lên tầng trên cùng. Chỉ có
các căn hộ 3A, B, và C. Không có căn hộ nào là 34. Tôi xuống gác, đi bộ
thêm nửa dãy nhà, và vào tòa nhà thứ hai.
Đằng sau cửa chính là
một cái sảnh chật hẹp với gạch lát bị sờn và một lớp sơn mỏng hầu như
không che nổi những hình graffiti màu đỏ và đen. Cũng giống như tòa nhà
trước, các hộp thư xếp thành hàng ở phía trong cùng. Gần mặt tiền, điều
hòa nhiệt độ kêu ro ro trong khi cánh cửa của một lồng thang máy cũ mở
ra như một hàm răng đang chờ để đớp lấy tôi. Tôi đi qua thang máy để leo cầu thang bộ. Tòa nhà này có vẻ hiu quạnh, hoang phế. Nơi những người
hàng xóm chỉ quan tâm đến việc của họ. Nơi không ai biết ai, và rất dễ
giữ bí mật.
Tầng ba im lặng như tờ. Tôi đi qua các căn hộ 31, 32
và 33. Tôi tìm thấy căn hộ 34 phía cuối hành lang. Đột nhiên tôi tự hỏi
tôi sẽ làm gì nếu Patch có nhà. Lúc này, tôi chỉ có thể hy vọng là anh
không ở nhà. Tôi gõ cửa, nhưng không có tiếng trả lời. Tôi thử vặn nắm
đấm cửa. Trước sự ngạc nhiên của tôi, cửa mở ra.
Tôi nhòm vào trong bóng tối. Tôi đứng im, lắng nghe xem có động tĩnh gì không.
Tôi bật công tắc đèn ngay bên trong cửa, nhưng hoặc là đèn bị cháy, hoặc
điện đã bị cắt. Tôi lôi cái đèn pin trong túi ra, bước vào và đóng cửa
lại.
Mùi thức ăn thiu phả vào tôi. Tôi chĩa đèn pin về phía bếp.
Một cái chảo với trứng bác lâu ngày và một hộp sữa đã bốc mùi chua nằm
trên kệ bếp. Tôi không nghĩ Patch sẽ gọi đây là nhà, nhưng điều này chỉ
chứng tỏ ở anh còn có nhiều điều tôi chưa biết.
Tôi để chùm chìa
khóa và túi xách lên kệ bếp và đưa áo lên mũi để cố chặn thứ mùi khó
chịu đó. Các bức tường trống trơn, đồ đạc thưa thớt. Một cái ti vi kiểu
cũ với ăng ten hình chữ V, có lẽ là đen trắng, và một cái sofa ọp ẹp
trong phòng khách. Cả hai thứ đó đều không nhìn được qua cửa sổ, cửa sổ
đã được dán kín bằng giấy dày.
Để đèn pin chiếu sáng lờ mờ, tôi
đi xuôi hành lang đến phòng tắm. Phòng tắm trống trơn, ngoài một cái rèm tắm màu be có lẽ từng mang màu trắng, và một cái khăn khách sạn cáu bẩn vắt trên dây. Không xà phòng, không dao cạo râu, không bọt cạo râu. Các mép của tấm vải lót sàn nhà đều đã bị quăn tít, và tủ thuốc phía trên
bồn rửa trống rỗng.
Tôi tiếp tục đi đến phòng ngủ.
Tôi vặn nắm đấm và đẩy cửa vào. Mùi mồ hôi và giường chiếu chưa giặt chua lòm
vương trong không khí. Vì không bật đèn, tôi cho rằng mình có thể mở cửa chớp, và tôi mở cửa sổ ra, để cho không khí trong lành ùa vào. Ánh đèn
đường lọt vào, quăng một màu xám lờ mờ quanh phòng.
Những cái đĩa bám thức ăn khô chất đống trên chiếc bàn cạnh giường, và dù giường có
vải trải, chúng thiếu vẻ bảnh bao của đồ vải lanh mới giặt. Trên thực
tế, căn cứ vào mùi của chúng, tôi đoán chừng chúng đã không được giặt
giũ hàng tháng trời. Một cái bàn nhỏ với một màn hình máy vi tính nằm
trong góc phía cuối phòng. Không có cây máy tính, và tôi chợt nảy ra ý
nghĩ rằng Patch đã cẩn thận không để lại dấu vết gì.
Tôi lom khom trước mặt bàn, mở đóng các ngăn kéo. Chẳng có gì bất thường: bút chì và một quyển Niên giám. Tôi đang định đóng cửa thì một hộp nữ trang nhỏ
màu đen buộc ở mặt dưới của bàn đập vào mắt tôi. Tôi lướt tay dưới bàn,
mò mẫm bóc cái hộp ra khỏi lớp băng dính dán nó. Tôi mở nắp hộp. Tóc gáy tôi dựng đứng lên.
Chiếc hộp chứa sáu chiếc nhẫn của Bàn Tay Đen.
Phía cuối hành lang, cánh cửa trước hé mở.
Tôi nhảy dựng lên. Patch đã về? Tôi không thể để anh thấy tôi. Không phải
lúc này, khi tôi vừa mới phát hiện ra những chiếc nhẫn của Bàn tay Đen
trong căn hộ của anh.
Tôi nhìn quanh tìm chỗ trốn. Chiếc giường
cỡ đôi đứng chắn giữa tôi và tủ quần áo. Nếu tôi đi vòng qua giường, tôi có nguy cơ bị trông thấy từ ngưỡng cửa. Nếu tôi trèo qua giường, đệm lò xo sẽ kêu cọt kẹt.
Cửa trước đóng lại nhẹ nhàng. Những bước chân chắc nịch băng qua lớp vải sơn ở phòng bếp. Không còn lựa chọn nào
khác, tôi leo lên ngưỡng cửa sổ và nhẹ nhàng đặt chân xuống thang thoát
hiểm. Tôi cố đóng cửa sổ lại, nhưng cánh cửa trượt bị kẹt, không chịu
nhúc nhích. Tôi nhô mắt qua cửa sổ, nhìn chằm chằm vào bên trong căn hộ. Tôi liếm môi, lúc ấy môi tôi đã trở nên khô khốc.
Một cái bóng in lên tường hành lang, tiến lại gần. Tôi thụp người xuống.
Tôi sợ rằng tôi sắp bị bắt gặp thì những bước chân trở lui. Chưa đầy một
phút sau, cửa trước mở ra, rồi đóng lại. Một sự im lặng kỳ quái bao trùm căn hộ.
Tôi từ từ đứng lên. Tôi cứ đứng như thế khoảng một phút, và khi đã chắc chắn căn hộ thực sự không có ai, tôi leo lại vào bên
trong. Đột nhiên cảm thấy lộ liễu và yếu đuối, tôi sải bước trên hành
lang. Tôi cần phải đến một nơi yên tĩnh, nơi tôi có thể suy nghĩ. Tôi
đang bỏ sót điều gì? Rõ ràng Patch là Bàn Tay Đen, nhưng làm sao anh lại dính dáng đến hội thân hữu Nephilim? Vai trò của anh là gì? Chuyện quái quỷ gì đang xảy.Tôi lẳng túi xách lên vai và đi tới lối ra.
Tôi vừa đặt tay lên nắm đấm cửa thì một tiếng động lạ thu hút sự chú ý của
tôi. Một cái đồng hồ. Tiếng tích tắc đều đều của một cái đồng hồ. Tôi
cau mày và quay lại bếp. Lúc tôi vào đây đâu có tiếng động này - ít nhất thì, tôi không nghĩ là có tiếng động ấy. Lắng nghe một cách chăm chú,
tôi theo tiếng tích tắc mơ hồ để băng qua căn phòng. Tôi cúi xuống trước cái tủ có ngăn kéo bên dưới bồn rửa bát.
Sự lo sợ trong tôi ngày
càng lớn, tôi mở tủ. Tôi hốt hoảng và bối rối khi nhận thấy một bộ máy
kỳ quặc nằm cách đầu gối tôi chục phân. Những thỏi thuốc nổ. Băng dính.
Những sợi dây màu trắng, xanh và vàng.
Tôi loạng choạng chạy ra
cửa trước. Chân tôi khua trên cầu thang nhanh đến nỗi tôi phải bám vào
tay vịn để khỏi ngã. Xuống chân cầu thang, tôi lao ra ngoài đường và cắm đầu chạy thục mạng. Quay đầu lại, tôi thấy một ánh sáng lóe lên trước
khi lửa bùng lên từ các cửa sổ trên tầng ba của tòa nhà. Khói bốc lên
ngùn ngụt trong đêm. Những mảng gạch và gỗ, lóe lên màu cam vì sức nóng, trút xuống đường.
Tiếng còi hụ xa xa phát ra từ phía mấy tòa
nhà, và tôi vừa đi vừa chạy đến dãy nhà tiếp theo, sợ lôi kéo sự chú ý,
nhưng tôi quá rối trí đến nỗi chỉ muốn rời khỏi hiện trường ngay lập
tức. Khi rẽ ở góc phố, tôi bỗng chạy hết tốc lực. Tôi không biết mình
đang đi đâu. Mạch tôi đập loạn xạ, đầu óc quay cuồng. Nếu tôi ở lại
trong căn hộ thêm vài phút nữa thôi, tôi sẽ chết.
Tôi bật khóc
nức nở. Nước mũi tôi chảy ra, bụng quặn lại. Tôi lấy mu bàn tay chùi mắt và cố tập trung vào những hình dáng hiện ra trong bóng tối trước mặt:
biển chỉ đường, ô tô đang đỗ, vỉa hè - ánh đèn lờ mờ trên các ô cửa sổ.
Chỉ trong vài giây, thế giới đã biến thành một mê cung hỗn loạn; sự thật thoắt ẩn thoắt hiện dưới chân tôi, biến mất khi tôi cố nhìn thẳng vào
nó.
Phải chăng ai đó muốn xóa bỏ dấu vết để lại trong căn hộ?
Chẳng hạn như những chiếc nhẫn của Bàn Tay Đen? Phải chăng đó chính là
Patch?
Một trạm xăng hiện ra trước mắt tôi. Tôi lảo đảo bước tới
nhà vệ sinh bên ngoài và nhốt mình trong đó. Chân tôi loạng choạng, và
những ngón tay tôi run rẩy mạnh tới nỗi tôi phải cố hết sức để vặn được
vòi nước. Tôi vã nước lạnh lên mặt để thoát
khỏi cú sốc. Bám tay vào bồn rửa, tôi thở hổn hển.