Caesar nói: "Buông ra."
Trán anh nổi gân xanh.
Nếu đổi sang hoàn cảnh khác, Caesar bây giờ đã tóm lấy kẻ không biết sống chết này mà đánh một trận.
Laura yếu ớt buông tay, ngoan ngoãn đứng cạnh Caesar. Đầu cô nhẹ tựa vào người anh, thân thể mềm mại áp sát, tay vòng ôm lấy anh như một chú chim nhỏ nép mình.
Trong phòng yên lặng như tờ.
Kể cả hai nam sinh Omega vừa khóc lóc gọi bố mẹ, các bác sĩ, giáo viên, và cả phụ huynh có mặt, tất cả đều im lặng.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào Caesar và Laura – cô gái thân phận mờ ám đang đứng bên cạnh anh – lặng lẽ đánh giá mối quan hệ đầy khó hiểu này.
Đứng cách đó không xa, Emilia bối rối nhìn Laura. Rõ ràng cô không ngờ rằng Laura lại làm một hành động thân mật như vậy giữa chốn đông người.
Ngay cả Caesar cũng bất ngờ.
Alpha trong kỳ dịch cảm thường bị ảnh hưởng bởi pheromone. Đặc biệt là khi Laura lúc này đang nhiệt tình, dịu dàng ôm lấy cánh tay anh.
Laura đã thay bộ váy buổi sáng bằng đồng phục học sinh do trường cung cấp: áo sơ mi trắng kết hợp với váy xếp ly xanh lam, khiến cô trông càng thêm ngây thơ và vô hại. Dưới ánh mắt mọi người, cô giống một học sinh ngoan ngoãn, nhưng trong khoảng cách mà không ai khác thấy được, làn da mềm mại bên dưới lớp sơ mi khẽ chạm vào tay Caesar qua lớp quân phục lạnh lẽo, để lại mùi hương nhài thơm ngát.
Caesar giơ tay lên, rồi lại hạ xuống, nhưng không đẩy Laura ra.
Giữa ánh mắt đầy thắc mắc của mọi người, anh giữ vẻ bình tĩnh, hỏi giáo viên: "Hãy kể rõ tình hình."
Mọi chuyện rất đơn giản.
Là học sinh chuyển trường, hơn nữa lại là một Omega trông có vẻ yếu đuối, Laura đã bị hai nam sinh Omega chặn đường sau giờ tan học, kéo tóc cô và muốn "nói chuyện".
Laura không thích cách nói chuyện đó, nên đã đánh cho hai người kia một trận tơi bời.
Còn về Emilia—
Emilia ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh, nói với Caesar, "Em phải bảo vệ người và danh dự của gia tộc Salieri."
Và cô đã bảo vệ rất tốt.
Laura và Emilia phối hợp cực kỳ ăn ý. Laura chịu trách nhiệm đá, còn Emilia giữ chặt đối thủ. Cả hai đã hợp lực để khiến hai nam sinh Omega kia chịu tổn thương nặng nề ở hạ bộ.
Kết quả kiểm tra tại bệnh viện cho thấy hai người kia không bị ảnh hưởng đến chức năng, nhưng bố mẹ họ lúc đầu khóc lóc om sòm. Thế nhưng, khi nhìn thấy Caesar, họ lập tức im bặt.
Caesar, người từng được ví như một "ác quỷ" và là một Thượng Tướng đáng sợ, khiến ngay cả các quý tộc như họ cũng không dám đối đầu.
Anh thanh toán viện phí và tiền bồi bổ cho họ, đồng thời lịch sự đề nghị phụ huynh nên dạy dỗ con mình cẩn thận hơn, đừng bắt nạt người khác vô cớ.
Bố mẹ hai Omega kia cúi đầu lí nhí nhận lỗi.
Vụ việc khép lại tại đây. Caesar xách Laura – cô nhóc ôm khư khư chiếc cặp – lên xe quân sự của mình với vẻ mặt hằm hằm.
Emilia vẫn ngồi trong chiếc xe ban đầu.
Trong trận chiến vừa qua, giữa Emilia và Laura dường như đã hình thành một tình bạn kỳ lạ. Lúc rời đi, Caesar nhìn thấy Emilia ra hiệu trấn an Laura đang vùng vẫy.
Caesar không muốn nghĩ sâu về lý do hai người này – một kẻ bướng bỉnh và một kẻ ngốc – lại có thể kết bạn. Anh ném Laura vào ghế sau xe và đóng sầm cửa một cái.
Anh từ phía bên kia bước lên xe, chưa kịp ngồi ổn định thì Laura đã bò tới, như một chú chó Husky nhiệt tình. Cô quỳ gối trên chân anh, vòng tay ôm cổ anh, cọ cọ khuôn mặt và thì thầm, giọng mềm mại, "Thượng tướng~"
Caesar không biểu lộ cảm xúc, nắm lấy gáy cô, cố gắng kéo cô ra khỏi người mình.
Anh nói: "Xuống ngay."
Laura ôm chặt lấy cổ anh, thậm chí còn quá trớn, chui hẳn vào lòng anh, "Không đâu."
Caesar nghĩ rằng mình nên sử dụng biện pháp mạnh.
Nhưng mùi hương của cô thật dễ chịu, cánh tay đang ôm lấy anh lại quá mềm mại, như không xương, cứ như chỉ cần siết nhẹ là sẽ òa khóc.
Được rồi.
Cô ôm quá chặt.
Laura áp má vào mặt Caesar, phớt lờ sự phản kháng của anh, giọng nói rời rạc, "Cảm ơn ngài đã bênh vực tôi."
Caesar nói: "Buông ra."
"Từ nhỏ tôi đã muốn có một người anh trai, để khi tôi đi học bị bạn bè bắt nạt, anh ấy sẽ đứng ra bảo vệ tôi," Laura tiếp tục dụi nhẹ trán vào anh. "Dạy cho bọn xấu một bài học."
Caesar đặt tay lên trán cô, ngăn không cho đôi môi mềm mại của cô chạm vào má mình, mặt vẫn lạnh tanh, "Tôi thấy cô chẳng cần sự giúp đỡ của tôi đâu."
"Cần mà, cần lắm," Laura cười nhẹ, hai tay vòng qua cổ anh, ngón tay khẽ xoay tròn. "Tôi—"
Câu nói của cô bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại của Caesar.
Laura im lặng.
Caesar nhấc máy, là Arthur gọi. Anh ta hỏi về cách xử lý nhóm người Asti vừa bị phát hiện.
—Những người này khác với các phần tử cực đoan. Trong bóng tối của thành phố xa hoa, có những kẻ chuyên làm các giao dịch mờ ám.
Họ nhận khoản phí cao ngất để đưa trẻ em Asti chưa bị đánh dấu ra khỏi khu cách ly, tìm cách làm giả giấy tờ, gửi chúng vào các trại mồ côi, chờ đợi những công dân Đế quốc nhận nuôi, trao cho chúng danh phận mới.
Lần này, họ đã bắt được một tay môi giới. Nhờ lời khai của hắn, họ lần ra một trại trẻ mồ côi và thông qua hồ sơ lưu trữ đã xác định được một nhóm 37 người Asti từng được cấp giấy tờ hợp pháp.
Có người từ nhỏ đã bị cha mẹ gửi đi, không có chút ký ức nào; thậm chí có lẽ chính họ cũng không biết mình là những kẻ bị khinh ghét, những "chó Asti" hay "hạng người hèn mọn."
Tổng cộng có 37 người, người lớn nhất đã lập gia đình, nhỏ nhất vẫn đang học tiểu học.
Arthur xin chỉ thị về cách xử lý.
Laura cúi thấp đầu, nghe rõ cuộc trò chuyện của Caesar. Giọng nói của Arthur vang lên rõ ràng qua điện thoại, Caesar cũng không hề tránh mặt cô.
Cô thở nhẹ, đầu cúi xuống, đôi tay ôm lấy cổ Caesar không hề run rẩy, như thể không nghe thấy gì, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Caesar nói với giọng không biểu lộ cảm xúc, "Bắt đầu hành động từ ngày mai, tạm thời giam giữ tại đồn cảnh sát khu vực."
Ngón út trên tay phải của Laura khẽ giật.
Cô nghe thấy giọng Arthur từ đầu dây bên kia, "Vâng, thưa Thượng Tướng... Nhưng chúng ta sẽ lấy lý do gì để bắt họ? Tội giả mạo danh tính sao?"
Những người Asti bị buộc tội giả mạo danh tính sẽ bị xét xử tùy theo mức độ. Những trường hợp nghiêm trọng có thể bị xử bắn, như mẹ của Eugenie, còn những trường hợp nhẹ hơn sẽ đối mặt với án tù có thời hạn.
Caesar đáp, "Không, với cáo buộc gây rối trật tự công cộng."
"Rõ, thưa Thượng Tướng."
Cuộc gọi kết thúc, Caesar quay lại nhìn Laura. Cô ngước khuôn mặt ngây thơ của mình lên, như thể chẳng biết gì, nhoẻn miệng cười, "Chúng ta lát nữa đi ăn gì nhỉ?"
Caesar hỏi lại, "Cô đánh bạn ở trường, còn muốn được thưởng? Tôi đóng học phí cho cô, bồi thường tiền thuốc men, bây giờ lại phải dẫn cô đi ăn? Cái đầu nhỏ của cô toàn dũng khí thôi à?"
Laura liền nhào tới, bất chấp sự khó chịu của Caesar, hai tay ôm lấy mặt anh định hôn.
Caesar kịp thời đưa tay ra, cuối cùng cũng chặn được hành động làm nũng vô sỉ này—nụ hôn ướt át của Laura đáp lên lòng bàn tay Caesar, ấm áp như ánh mặt trời buổi sớm chiếu lên những cánh hoa mai vàng.
Caesar rụt tay lại.
Cảm giác ấy quá rõ ràng.
Anh giữ gương mặt lạnh băng, "Tôi sẽ dẫn cô đi ăn, nhưng không được chạm vào tôi nữa."
Laura reo lên vui sướng, cuối cùng ngồi ngay ngắn lại, không còn bám lấy Caesar như một chú gấu túi.
Hai phút sau, Caesar đưa tay vuốt tóc. Khi lòng bàn tay vô tình chạm đến lọn tóc, cảm giác từ nụ hôn vừa rồi dường như hiện rõ trở lại. Đôi môi ẩm mềm ấy như in dấu lên lòng bàn tay anh, mang theo hương nhài dịu nhẹ, thoảng như mưa vừa tạnh.
Caesar rút khăn giấy ra, điềm tĩnh lau lòng bàn tay.
Laura ngồi cạnh ôm cặp sách, ngủ thiếp đi. Đầu cô tựa nhẹ lên vai anh, miệng lẩm bẩm trong giấc mơ, "... thịt chân giò... hì hì..."
Xe dừng lại. Có người gõ cửa sổ, Caesar lập tức kéo đầu Laura áp vào ngực mình.
Kính xe từ từ hạ xuống, Caesar nhìn thấy Francis với mái tóc đỏ và đôi mắt màu hổ phách.
Người đó chống một chiếc gậy đầu chim ưng, cúi chào anh với nụ cười, "Chào, Caesar bé yêu~"
Giọng nói đầy trêu chọc, giống hệt khi Laura gọi Caesar là "bé yêu" lần trước.
Caesar khẽ gật đầu, dùng lực giữ chặt Laura.
Francis cũng chú ý đến người trong lòng Caesar, ngạc nhiên một chút rồi nhướng mày, "Không ngờ cậu cũng có Omega của riêng mình rồi?"
Caesar chỉ đáp ngắn gọn, "Ừ."
Francis không nhìn kỹ Laura. Dù sao, trong trí tưởng tượng của anh, việc con trai trưởng của gia tộc Salieri ở trong xe thân mật với một người Asti – lại còn là con của tội phạm – là chuyện không thể nào.
Nói vài câu xã giao, Francis lịch sự cúi chào rồi rời đi.
Sau khi Francis đi, Caesar mới thả lỏng tay.
Laura vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ, ngồi dậy, ngáp một cái rồi thản nhiên nói với Caesar:
"Sao lúc nãy ngài phải trốn trốn tránh tránh thế? Vì tôi không ra gì à?"
Caesar nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc.
Laura cúi xuống nhìn bộ đồng phục học sinh trên người mình, rồi ngẫm nghĩ, "Tôi hiểu rồi. Vì ngài bị nghi ngờ dụ dỗ học sinh cấp ba đúng không? Hôm nay cô giáo vừa giảng, phải cẩn thận với mấy người lạ mặt hay bắt chuyện ngoài trường."
Caesar tháo găng tay, cầm trong tay, hít thở sâu một cách chậm rãi.
Laura gật gù tỏ vẻ hiểu chuyện, "Tôi hiểu mà, dù sao ngài cũng là người có địa vị. Nếu bị lộ ra chuyện "hẹn hò với học sinh cấp ba" thì chắc sẽ bị cả ngàn người chửi nào là "Caesar đồ cặn bã", "Caesar đồ biến thái", "Caesar không biết xấu hổ", "Caesar là rác rưởi", "Caesar mất nhân tính"—ưm!"
Caesar kéo Laura đặt ngang lên đùi mình, mạnh tay dùng chiếc găng vừa tháo ra để đánh cô.
Sau đó, anh vo găng tay lại, nhét vào miệng Laura đang ú ớ phản kháng.
Caesar lạnh nhạt ra lệnh cho tài xế, "Không ăn nữa, về nhà."