Mê Cung Hoa Hồng - Đa Lê

Chương 31: Từ chối sự thân mật




Sau khi thử đến bộ thứ mười, Laura cuối cùng cũng tìm được chiếc váy ưng ý.

Chiếc váy taffeta tím nhạt và đôi giày cao gót cùng màu mang vẻ bóng bẩy như ánh trăng. Laura mặc chiếc váy, đứng trước gương, cẩn thận chải gọn mái tóc xoăn màu nâu của mình.

Hình ảnh trong gương phản chiếu khuôn mặt và cơ thể của cô. Những dấu vết do Caesar để lại không khó che giấu. Chuyên viên trang điểm đã dạy Laura cách sử dụng những món đồ trang điểm đơn giản, cô học rất nhanh và giờ đã có thể tự mình trang điểm gọn gàng, chỉn chu.

Laura ngửi thấy mùi hương pheromone đặc trưng của Caesar. Một Omega đang trong kỳ phát tình luôn nhạy cảm với Alpha của mình. Dù không nhìn thấy hay nghe thấy tiếng bước chân, cô vẫn cảm nhận được vị trí của anh—đang ở trên cầu thang. Nếu giữ tốc độ bình thường, chưa đầy một phút nữa, anh sẽ đẩy cửa bước vào.

Phòng ngủ của Laura chưa bao giờ khóa. Cô đặt chiếc lược lên tóc, một chiếc lược bạc được khảm đồi mồi và ngọc trai lộng lẫy.

Nhưng Caesar không lên lầu.

Laura ngửi thấy mùi hương pheromone của anh dần xa. Anh đã rời đi.

Cô khe khẽ ngân nga một bài hát, tiếp tục chải tóc như thể không có chuyện gì xảy ra.

Gia đình Salieri luôn giữ thói quen dùng bữa tối cùng nhau.

Phòng ăn lấy màu xanh làm tông chủ đạo. Trần nhà có màu lam dịu tựa màu da trời của trẻ sơ sinh, trong khi tường mang sắc xanh đậm với họa tiết hoa hồng trắng được vẽ cách điệu. Trên sàn trải tấm thảm nhung với các ô vuông đan xen giữa màu trắng sữa, xanh đậm và xanh nhạt.

Laura theo người hầu đến ngồi bên cạnh Caesar.

Trên bàn, một bó hoa được sắp xếp thành hình cầu tròn gồm hoa mao lương, cẩm chướng hồng, hồng trắng, cúc bách nhật xanh, tử la lan, cẩm tú cầu và bạc hà lá tròn. Chỗ ngồi đối diện dường như dành cho Emilia, nhưng hiện tại cô ấy chưa đến.

Công tước Salieri và Phu nhân vẫn chưa xuất hiện. Laura tò mò quan sát chiếc khăn ăn được gấp thành hình hoa hồng, do dự không biết nên làm gì. Caesar ngồi bên cạnh không nhìn cô, vẻ mặt vẫn giữ nét lạnh lùng như thường ngày, tựa như cô đang mắc nợ anh rất nhiều tiền.

Laura quyết định bắt chuyện với anh trước.

Cô ghé sát Caesar, khẽ hỏi, "Công tước Salieri có đẹp trai không?"

Caesar không đáp.

"Ngài có giống cha mình không?"

Caesar nhấc dao nĩa bạc sáng bóng lên.

"Cha của ngài—"

"Laura." Caesar bình thản gọi tên cô, nhấc con dao trong tay. "Còn lắm lời nữa, tôi sẽ cắt lưỡi cô."

Laura vẫn cần cái lưỡi để ăn kem, thế nên cô ngoan ngoãn đưa tay bịt miệng, ngồi yên như một tiểu thư đài các.

Công tước và Phu nhân Salieri đến cùng lúc.

Tình cảm của họ luôn tốt đẹp. Dù Công tước nổi tiếng tàn nhẫn, nhưng với Phu nhân của mình, ông vẫn rất dịu dàng.

Emilia là người đến muộn nhất. Cô ấy thậm chí không trang điểm, mặc một chiếc váy dài kín cổng cao tường che kín cổ và cánh tay, mái tóc còn hơi ẩm, có vẻ như vừa tắm xong. Đôi mắt có chút lơ đãng, thoáng mệt mỏi sau một hoạt động gắng sức.

Emilia giải thích rằng cô vừa cưỡi ngựa xong.

Kỹ năng cưỡi ngựa của Emilia luôn xuất sắc, không ai nghi ngờ lời nói của cô.

Bữa tối bắt đầu.

Phu nhân Salieri dịu dàng trò chuyện với Laura. Cô cố gắng nhớ lại câu chuyện thương tâm mà Caesar đã bịa ra để trả lời câu hỏi của Phu nhân.

Mẹ của cô là mẹ ruột của Arthur, vì theo đuổi tự do mà bỏ rơi cô. Laura lưu lạc đến làm việc ở dinh Thủ tướng, bị Caesar mất kiểm soát trong kỳ dịch cảm đánh dấu, rồi đưa về bên mình.

Công tước Salieri không đánh giá gì về hành động của Caesar. Phu nhân Salieri chỉ xót xa nắm tay Laura, dùng giọng nói dịu dàng an ủi, "Ngài Barber là người rất ân cần. Con không cần lo lắng khi sống cùng ông ấy. Nếu con muốn, ở đây cũng là nhà của con."

Laura hiểu ý của người phụ nữ xinh đẹp ấy.

Caesar nói: "Cô ấy nhất định phải ở đây."

Phu nhân Salieri hơi cau mày, vẻ mặt đẹp đẽ thoáng chút khó hiểu.

Caesar lạnh lùng: "Con cần pheromone của cô ấy."

Emilia ngồi đối diện Caesar ăn rất ít.

Nghe những lời này, cô ngẩng đầu, theo phản xạ nhìn về phía cha mình, Công tước Salieri.

Ông dường như không nhận ra điểm bất thường của Laura, hoặc có lẽ ông chẳng buồn bận tâm về Omega mà con trai mình đưa về.

Nhưng sau lời của Caesar, Công tước Salieri cuối cùng cũng bắt đầu quan sát Laura—cô gái xinh đẹp mong manh như chỉ cần một cái tát cũng có thể khóc chết đi được.

Laura chắp tay, đặt lên môi, đôi mắt long lanh nhìn Caesar, "Đúng vậy, em cũng không nỡ rời xa anh. Mỗi giây xa anh đều là sự giày vò với em."

Caesar: "Em có thể ngậm miệng lại không?"

"Không." Laura đăm đắm nhìn anh, đôi mắt đầy tình cảm. "Em biết, con người luôn dùng vẻ ngoài lạnh lùng để che giấu sự ngượng ngùng của mình."

Caesar không nói lời tục tĩu trong bữa tối. Anh im lặng cắt một miếng bít tết còn dính máu.

Phu nhân Salieri khẽ cười, dịu dàng hỏi Laura có cần gì không.

Laura ngập ngừng hai giây, nhỏ giọng hỏi, "...Con có thể đi học không ạ?"

Caesar: "Không."

Nhưng Phu nhân Salieri rõ ràng rất quan tâm, hạ giọng: "Tại sao con lại muốn đi học?"

Laura liếc nhìn Caesar, lúng túng.

Phu nhân Salieri động viên: "Nói ra đi, con yêu."

"...Bởi vì con muốn học thêm kiến thức..." Laura ngượng ngùng nói, "Con muốn tiếp tục học đại học..."

Công tước Salieri nói: "Chuyện đó rất đơn giản—Emilia."

Emilia ngẩng đầu.

Vì bệnh tật và việc muốn nộp đơn vào trường quân sự, Emilia nhập học khá muộn. Cô hiện đang học giai đoạn cuối của trung học, chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

Cô bỗng cảm thấy điềm chẳng lành.

"Ta sẽ gọi cho ngài Schubert," Công tước Salieri nói, "Bắt đầu từ ngày mai, con sẽ chịu trách nhiệm đưa Laura đi học và về nhà."

Emilia phản đối: "Cha! Con không phải là bảo mẫu trông trẻ!"

"Không cần con phải chăm sóc đặc biệt, chỉ cần cả hai cùng ngồi chung một chiếc xe là được." Nói đến đây, Công tước Salieri nghiêng mặt nhìn về phía Caesar: "Ngôi trường đó thuộc quyền quản lý của con... con thấy thế nào?"

Caesar rõ ràng không hài lòng, nhưng anh vẫn trả lời: "Được."

Laura không reo hò, chỉ dịu dàng cảm ơn Công tước và Phu nhân Salieri, sau đó với vẻ đáng thương, cô nhìn Caesar, "Thưa ngài, cuối cùng chúng ta cũng không phải xa nhau rồi."

Caesar cắt một miếng thịt cừu nướng, âm thanh của lưỡi dao chạm mạnh vào đĩa khiến Laura lạnh cả sống lưng. Cô khẽ run khi thấy anh nở một nụ cười dịu dàng—nhưng thà rằng anh không cười còn hơn.

Laura lập tức ngoan ngoãn ăn cơm.

Nhưng cô nhận ra bài học hơi muộn.

Trong khoảng thời gian ở riêng sau bữa tối, Caesar túm lấy cổ chân cô và cho cô một trận đòn nhừ tử vào mông.

Kỳ phát tình của Laura vẫn chưa kết thúc, nhưng Caesar không động đến cô, nhiều nhất chỉ dùng tay, đồng thời cắn vào tuyến thể của cô một lần.

Hành động cắn nhẹ này không đủ để xoa dịu trạng thái của Laura. Cô đáng thương cố gắng dùng ánh mắt đẫm lệ để mê hoặc Caesar. Khi anh chuẩn bị đứng dậy, cô đặt tay lên vai anh, nghiêng cổ để lộ dấu răng in hằn rõ ràng, "Ngài không muốn sao?"

Caesar nắm lấy cổ tay cô, ngăn cô tiến gần hơn.

Anh cúi mắt nhìn cô—một người mềm mại tựa như không có xương, chỉ cần chạm nhẹ đã mềm nhũn như nước.

Dù bị ngăn cản, đôi mắt vô tội xinh đẹp của cô vẫn cố gắng nhìn anh một cách đáng thương, chưa kể đến hương hoa nhài ngọt ngào từ pheromone được điều chế cẩn thận của cô.

Caesar buông tay, cô gái xinh đẹp với chút thông minh liền lập tức rúc vào lòng anh, ngón tay nhẹ nhàng chọc vào cơ bắp của anh qua lớp áo sơ mi.

Laura dùng giọng nói ngọt ngào và mềm mại gọi anh: "...Caesar."

Caesar cúi đầu.

Cô đưa tay ôm lấy cổ anh, tự nhiên ngồi lên đùi anh, nhưng lại bị anh đỡ lấy đùi và đặt trở lại giường.

Laura nhìn anh không hiểu chuyện gì.

Anh rút khăn giấy, từng chiếc một lau sạch tay sau khi chạm vào cô. Đứng trên cao, bóng dáng anh che phủ hoàn toàn cơ thể nhỏ bé của cô, mái tóc bạc phản chiếu ánh sáng sắc như lưỡi dao mới rèn.

Anh bình thản hỏi, "Cô nghĩ tôi là gì? Một con thú tùy tiện phát tình sao?"

Nói xong, Caesar quay người rời khỏi phòng, để lại không gian tràn ngập hương hoa nhài.

Rời khỏi đó, anh nhìn xuống bàn tay vẫn còn thoang thoảng hương pheromone của cô. Hương thơm này cũng giống như cô, một khi đã bám vào thì không cách nào xóa bỏ.

Caesar rời đi.

Anh gọi cho Arthur. Đầu dây bên kia có chút lưỡng lự, "Ngài chắc chắn muốn để cô Laura ra ngoài sao?"

Caesar đáp: "Câu cá cần phải có mồi."

Arthur hiểu ý, "Tôi nhất định sẽ giám sát chặt chẽ mọi hành động của cô Laura."

Sau cuộc gọi, Caesar ngồi trước màn hình lớn hiển thị hình ảnh Laura nằm nghiêng trên giường chơi điện thoại. Tất cả những gì cô đã xem trên điện thoại đều được đồng bộ trên một màn hình khác, bao gồm cả các trang truyện cô đã đọc trong vài ngày qua như "Omega chim hoàng yến của vị Thượng tướng bá đạo" hay "Omega nhõng nhẽo ôm bầu bỏ trốn". Caesar nhìn chằm chằm vào nội dung đó mà không hề có chút biểu cảm nào.

"...Thượng tướng đỏ mắt, trong đêm mưa xối xả, nắm lấy tay Omega, quỳ dưới chân cô, cuồng nhiệt hôn và cầu xin cô đừng rời xa mình..."

Caesar vẫn bình tĩnh.

Không có Alpha nào lại quỳ trước mặt Omega cả.

Khi Laura cuối cùng cũng đọc xong cuốn tiểu thuyết dài dòng và nhàm chán kia, cô chuyển sang mở một trang web video, thành thạo thực hiện xác minh danh tính rồi truy cập vào khu vực chỉ dành cho công dân trưởng thành.

Caesar: "..."

Laura mở: "Khảo sát XX: Tăm tối XX đẫm lệ".

Caesar: "..."

Anh lạnh lùng nhìn cô thu mình trong chăn xem xong hai video đặc biệt dành cho người lớn, sau đó mãn nguyện đi ngủ.

Ngày hôm sau.

Sau một đêm không ngủ, kỳ dịch cảm của Caesar bất ngờ đến sớm.

Hoàn toàn không hay biết, Laura thức dậy sớm để chuẩn bị cho ngày đầu tiên đến trường. Cô ngáp dài trong lúc đánh răng.

Ngay khi vừa súc miệng xong, cửa phòng ngủ bất ngờ bị mở mạnh. Laura giật mình nuốt trọn bọt kem đánh răng chưa kịp nhổ.

Caesar trong bộ quân phục đen đầy vẻ bồn chồn xông vào mà không nói một lời, bế cô lên và đặt lên bệ rửa mặt.

Giống như một con thỏ hoang đối mặt với kẻ thù—

Laura khép chân, cố gắng chống lại áp lực từ Caesar bằng cách dùng chân đẩy vào bụng anh. Không có gì khác để tự vệ, cô giơ chiếc bàn chải đánh răng lên, đè vào ngực anh.

Đây là tín hiệu rõ ràng từ chối việc một Alpha muốn gần gũi với cô.

Lần đầu tiên, Laura từ chối yêu cầu của Caesar, dù cô vẫn đang ở trong kỳ phát tình.

Caesar nheo mắt nhìn khuôn mặt cô.

Laura mở miệng, vô thức thổi ra một bong bóng bọt kem.

Cô hừ một tiếng, hỏi, "Ngài nghĩ tôi là gì? Một con thú tùy tiện phát tình sao?"