Mê Cung Hoa Hồng - Đa Lê

Chương 28: Hang động




Cơn gió đêm mang theo sự lạnh lẽo. Ở xa, ánh đèn xe loang loáng như ma trơi. Trong màn đêm u tịch, tiếng súng vang lên rõ ràng, làm kinh động lũ chim, khiến chúng xao xác bay đi.

Caesar từng hy vọng những kẻ liều mạng này sẽ không làm tổn hại đến các loài chim quý hiếm trong rừng, nhưng bây giờ, anh chỉ hy vọng Laura không tiếp tục phá hỏng nhận thức của anh bằng những sở thích kỳ quặc của cô.

Rõ ràng, Laura không nghĩ như vậy.

Cô giống như một con sóc bay nhỏ, dang tay ôm chặt lấy an, "Thưa ngài, tôi nghĩ mình gặp chút vấn đề... Ngài cảm thấy có gì bất thường không?"

Đúng, anh cảm nhận được.

Caesar như đang ôm một bó hoa nhài bung nở mãnh liệt, mùi hương từ cô dày đặc và rõ ràng, kích thích các dây thần kinh của anh đến cực độ

Và điều tệ hại là... kỳ phát tình của cô đã đến mà không hề báo trước.

Gió lạnh lùa qua mu bàn tay Caesar. Nơi này chưa an toàn tuyệt đối, bọn người đuổi theo sớm muộn sẽ nhận ra dấu vết của chiếc xe. Trước khi điều đó xảy ra, Caesar cần tìm một nơi ẩn nấp thích hợp, đồng thời bảo đảm cô gái nhỏ trong vòng tay mình có chỗ trú ngụ an toàn.

Đáng lý ra việc này không khó.

Khó ở chỗ: cô gái này đang trong kỳ phát tình.

Thông thường, Omega sẽ có các dấu hiệu rõ ràng trước khi bước vào kỳ phát tình, giống như phụ nữ trước kỳ kinh nguyệt, cơ thể họ sẽ báo hiệu bằng những cơn đau bụng hay sự cáu kỉnh.

Caesar không thể xác định được dấu hiệu cảnh báo của Laura là gì. Có phải cô trở nên ngớ ngẩn hơn không? Nhưng chẳng phải bình thường cô cũng đâu thông minh gì mấy sao?

Anh tiếp tục bế Laura đi, nhưng lần này không còn nhẹ nhàng che chắn phần gáy cô nữa, mà ấn mạnh lòng bàn tay lên trán cô, giữ gương mặt cô cách xa mình, lạnh lùng ngăn cản cô tiếp tục... "mút".

Cô bám vào anh chặt như sóc bay ôm lấy ngón tay người, mở to cả tứ chi ra quấn lấy Caesar. Cô gái nhỏ từng gào khóc đòi sống sót và thèm ăn heo sữa quay trên xe giờ đây đã biến mất, thay vào đó là một kẻ dính người khiến Caesar sắp phát điên.

Cô quả thực là một tiểu ác ma sống động.

Ngay trong thời khắc sống còn này, Laura lại dịu dàng cọ cọ mũi mình lên lồng ngực căng thẳng của Caesar qua lớp áo sơ mi. Hành động khéo léo như vậy thật khó mà tin rằng đây là cô gái vài phút trước còn khóc lóc đòi heo quay.

Caesar hạ giọng cảnh cáo, "Đừng động đậy lung tung, hiểu không? Cô nghĩ những tên cuồng tín tộc Asti sẽ nương tay với cô vì cha mẹ cô à? Tôi nói cho cô biết, chuyện đó không thể nào. Chúng sẽ xử bắn cô không chút do dự."

Trong mùi hương đậm đặc của hoa nhài, Caesar nghe thấy giọng nói đầy sự ỷ lại của Laura, "Nếu có thể chết cùng ngày với ngài, đó cũng là niềm hạnh phúc của tôi."

Caesar bắt đầu nghi ngờ cô thực sự là một kẻ ngốc.

"Những kẻ đó sẽ hành hạ cô," Caesar nhắc nhở, vẻ mặt không cảm xúc. "Tôi từng có một thuộc cấp bị những phần tử cực đoan bắt giữ. Chúng đã tra tấn anh ta suốt bảy ngày trước khi giết chết."

Laura không đáp lại.

Qua lớp áo sơ mi đã ướt, Caesar cảm nhận hơi thở của cô – không quá nóng cũng không quá lạnh, phả nhẹ vào ngực mình.

Mang theo một Omega đang trong kỳ phát tình không phải chuyện tốt lành. Mùi hoa nhài từ cơ thể cô có thể giúp Alpha khác dễ dàng lần theo dấu vết. Caesar thử dùng cách cắn vào tuyến thể trên cổ cô để tạm thời ức chế sự phát tán, nhưng không thành công.

Cơ thể Laura giống như bị tổn hại bởi thuốc, hoặc lạm dụng thuốc quá nhiều. Phương pháp đánh dấu này chỉ khiến cô bớt đau đớn phần nào, nhưng không thể ngăn được pheromone tràn ra ngoài. Caesar không hề dịu dàng, nhưng ngay cả khi anh dùng răng cắn mạnh đến chảy máu, Laura vẫn im lặng, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ nhíu mày và run lên nhẹ vì mất máu.

Caesar cảm nhận rõ ràng vị máu của cô – thoang thoảng mùi sắt, xen lẫn chút hương nhài nhạt nhòa, một sự cám dỗ chết người với anh. Nhưng người con gái xinh đẹp này lại trông có vẻ lạnh lẽo. Cô nghiêng đầu, cơ thể yếu ớt sau khi vừa mất máu, tựa hồ không thể nhanh chóng sản xuất thêm máu.

Caesar đột nhiên có ý nghĩ muốn làm gì đó.

Anh cúi đầu xuống.

Laura vẫn cúi thấp mặt.

Cơn đau dạ dày vẫn chưa dịu đi, giờ đây lại bị nỗi đau từ kỳ phát tình quật ngã lần nữa. Đợt đau này bất ngờ ập đến, ngay cả khi Caesar chưa bước vào kỳ dịch cảm, cô vẫn cảm thấy bản thân đang lãng phí lượng lớn pheromone mà cơ thể mình tạo ra.

Cô không chắc liệu pheromone của mình khi không trong kỳ phát tình có thể mê hoặc Caesar không, càng không chắc liệu lượng pheromone hiện tại của mình có đủ sức hút với anh không.

Quá nhiều biến số.

Lần thử nghiệm đầu tiên luôn đi kèm với thất bại, ngay cả trong việc làm người cũng vậy.

Khi Caesar cắn vào tuyến thể, Laura có chút mơ hồ. Cảm giác đó có thể quy cho cơn choáng váng vì mất máu. Ngày hôm nay, cô đã mất đi một lượng máu không nên mất. Vết răng ở cổ dường như đã tê liệt, cô không còn cảm nhận được cơn đau quá rõ, hoặc cũng có thể cơ chế tự vệ đã ngắt các dây thần kinh truyền tín hiệu nguy hiểm đến não.

Thậm chí cô nghĩ, nếu có ai đó dùng dao cắt vào da thịt mình lúc này, cô cũng chẳng cảm thấy gì nhiều. Một cơn đau âm ỉ, như thể cô đã được tiêm đầy thuốc tê.

Những cảm giác tê dại, mơ hồ đó ngay lập tức bị đánh tan khi đầu lưỡi nóng ấm của anh chạm vào dấu răng trên cổ cô.

Laura trợn tròn mắt.

Như thể có ai đó ném mạnh một viên đá lên mặt hồ đóng băng, làm vỡ tan băng giá. Viên đá chìm xuống nước, kéo theo vô số vết nứt hình mạng nhện lan rộng khắp bốn phương tám hướng.

Giọng nói của Laura như được đánh thức bởi môi lưỡi của Caesar.

Cô cuối cùng cũng phát ra một tiếng rên khẽ từ khoảnh khắc đánh dấu ngắn ngủi đó. Caesar ôm chặt cô, nhưng khi Laura run rẩy gọi tên anh và cầu xin được chạm vào anh, Caesar chỉ lạnh lùng nhấc cô lên, bước nhanh về phía một gốc cây lớn cách đó năm bước, né tránh mối nguy đang tiến gần.

Sự ấm nóng từ dấu răng vẫn chưa tan đi, đầu cô thoáng chốc mụ mị, rồi bị âm thanh súng nổ kéo trở về thực tại.

Laura nghe thấy tiếng súng dồn dập vang lên không ngớt, viên đạn làm tóe lửa những hòn đá nơi họ vừa đứng.

Cô còn nghe rõ tiếng của những kẻ thuộc tộc Asti, chúng đang phẫn nộ chửi rủa, nguyền rủa Caesar sẽ không chết toàn thây, rằng đôi tay anh đã nhuốm đầy máu.

Caesar không nói với Laura một lời nào. Giữa màn đêm, anh ôm cô luồn lách qua những tán cây rậm rạp, tránh né sự truy đuổi của những kẻ sát nhân phía sau. Laura một lần nữa cảm nhận được thể lực vượt trội của một Alpha. Dù đang ôm cô, hơi thở của Caesar vẫn đều đặn, không hề suy giảm.

Anh không có ý định bỏ lại Laura.

So với Caesar, những người Asti bị dẫn dụ đến nơi này rõ ràng không quen thuộc với cạm bẫy và địa hình trong rừng. Chúng khó lòng chạy nhanh trong một nơi xa lạ, nơi đầy rẫy những điều bất ngờ khiến chúng phải dừng lại. Trong khi đó, Caesar đã nhanh chóng đưa Laura đến nơi anh đã lên kế hoạch từ trước –

Một hang động sâu và dài, bên trong là những khối thạch nhũ đẹp đẽ và một hồ nước nhỏ hình lưỡi liềm tích tụ từ mưa.

Caesar đặt Laura xuống bên hồ nước, trước khi rời đi, anh xoa đầu cô, ngắn gọn nhắc nhở, "Tôi sẽ quay lại ngay."

Laura nắm lấy vạt áo anh, định hỏi liệu anh có bỏ cô lại không, nhưng Caesar đã rời đi.

Gấu áo tuột khỏi tay cô, ngón tay va vào nhau đau điếng.

Khi bóng dáng Caesar biến mất ngoài cửa hang, Laura thay đổi tư thế, ngồi co ro trên mặt đất lạnh lẽo, ôm lấy đầu gối.

... Cái kỳ phát tình tồi tệ này vẫn tiếp diễn.

Đây chắc chắn là hậu quả không thể kiểm soát được trong cuộc thử nghiệm.

Bên trong hang động, âm thanh bên ngoài không thể vọng vào rõ ràng. Không gian tĩnh lặng và rộng lớn chỉ có tiếng nước từ thạch nhũ nhỏ xuống hồ, tạo thành những gợn sóng nhỏ, lâu lâu lại vang lên một lần.

Sau khi nghe thấy âm thanh đó năm lần, cuối cùng Laura cũng nghe được tiếng bước chân của Caesar.

Anh không mang theo mùi máu, cũng không bị thương.

Laura chưa kịp vui mừng thì Caesar đã vòng qua cô, đi thẳng đến hồ nước tự nhiên, cẩn thận rửa tay. Động tác đó trông giống như một đao phủ đang chuẩn bị làm sạch vũ khí trước khi hành hình.

Laura ngồi dậy, tim cô đập thình thịch. Cô thử từ phía sau ôm lấy anh – cuối cùng cũng nhìn thấy vết thương trên vai Caesar. Viên đạn của kẻ ám sát lúc ở nhà hàng đã xuyên qua áo anh, để lại một vết rách đỏ thẫm dù chỉ lướt qua da.

Nhưng vết thương không chảy máu.

Caesar ngửi thấy mùi hoa nhài quen thuộc, anh không ngoảnh lại nhìn Laura – người đang cố gắng dán chặt lấy anh như một con thú có túi. Anh chỉ lạnh lùng nói khi rửa tay, "Còn một kẻ trốn thoát. Hắn có thể tìm thấy nơi này bất cứ lúc nào."

Từ phía sau, bàn tay nhỏ bé khẽ chạm vào yết hầu của anh.

Caesar đáp: "Để về rồi nói."

Cảm giác đè nặng sau lưng biến mất.

Caesar vừa rửa tay xong, chưa kịp cầm súng thì cảm nhận hơi ấm áp áp lên vết thương trên vai. Giống như cách anh vừa cố an ủi Laura, cô nàng thú có túi này cũng vụng về nhưng chân thành cố gắng làm dịu vết thương của anh.

Cứ như có thứ gì đó bùng nổ trong đầu anh.

Caesar quay lại, ánh mắt Laura vừa hoang mang vừa sợ hãi, nhưng anh nhanh như chớp túm lấy cổ tay cô, ép mạnh lên bức tường đá lạnh ẩm phía sau.

Caesar híp mắt nhìn cô, vẻ mặt không hài lòng, "Cô muốn chết đến thế sao?"

Không để ý đến cơn đau từ cánh tay và cổ tay, Laura chủ động tiến lên, trong lúc Caesar đang đe dọa, cô cố gắng đặt một nụ hôn lên môi anh.

Bị kìm chặt, bất kỳ động tác nào cũng gây đau đớn, Laura chỉ có thể lặng lẽ chạm nhẹ môi mình vào môi anh.

Nhiệt độ trên khuôn mặt cô không rõ vì cơn phát tình hay vì sự đau đớn từ bàn tay anh.

Cô không biết.

Nhưng cô thấy rất rõ, ngay sau nụ hôn nhẹ đó, anh đã khựng lại.

Caesar không buông Laura ra. Mái tóc bạc của anh tựa lưỡi dao sắc lạnh có thể lấy mạng cô, đôi mắt tím không mang hơi ấm của con người, như một bức tượng băng dưới ánh trăng.

Gương mặt Caesar vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không nói một lời.

Cứ như giây tiếp theo, anh sẽ bẻ gãy cổ cô vậy.

Nhưng ba mươi giây sau, dái tai anh từ từ ửng đỏ.