Mê Cung Hoa Hồng - Đa Lê

Chương 20: Hơi thở nặng nề




Trong những ngày thường, Laura không cần thêm lượng pheromone nào.

Kỳ phát tình của cô đã qua, hiện tại cơ thể ổn định, một số việc đối với cô là có hay không cũng được.

Caesar từ chối yêu cầu được đi học của cô và đưa cho cô một con dao gọt trái cây cán bạc sáng bóng.

Laura ủ rũ trở về phòng, cầm con dao bạc ấy cắt quả táo đỏ thành những miếng nhỏ, từ từ ăn.

Quả táo rất ngọt, Laura chưa từng được ăn thứ gì ngọt đến thế khi sống trong dinh thự này. Không biết là chuyên gia nào đã đề xuất rằng, thức ăn có hương vị kích thích có thể gây ra sự bất ổn. Do đó, trái cây và rau củ trong dinh thự đều có vị nhạt, thậm chí nhạt đến mức làm người ta mất hết mọi cảm giác ham muốn.

Laura cẩn thận cắt quả táo thành những khối vuông nhỏ đều nhau, rồi như một chú chuột nhỏ, cô nuốt chửng tất cả những khối vuông đó trong một lần, hai má phồng lên. Cô cúi đầu, nhai một cách cẩn thận.

Thật ngọt.

Là vị ngọt khiến cô muốn chia sẻ với tất cả bạn bè mình.

Ở phía bên kia, Caesar quan sát Laura qua camera giấu kín.

Con nhóc này.

Một quả táo đỏ, trừ hạt và cuống, cô cắt tổng cộng 78 lần, nhai 325 lần, mất tổng cộng 42 phút.

Thật là chán ngắt.

Lần trước, đúng ra anh nên để cô đi theo cô giáo Angela của mình.

Chứ không phải như bây giờ, ngồi nhìn xem tên gián điệp nhỏ bé này có làm điều gì xấu không.

Trước khi đi ngủ, Caesar dành một giờ để nhanh chóng xem lại những gì Laura đã làm hàng ngày:

Cô nhóc vô công rỗi nghề này ngủ đến tận 10 giờ sáng mới dậy, tắm xong rồi bắt đầu ăn sáng;

Cả buổi sáng, cô chỉ xem TV, xem bộ phim nổi tiếng gần đây "Đại tướng Alpha và chú chim hoàng yến của anh ta", ăn hết năm túi khoai tây chiên và một chai cola lạnh.

Sau bữa trưa, Laura ngủ trưa ba tiếng, tỉnh dậy thì bắt đầu ném phi tiêu một cách chán chường.

Tổng cộng 75 phi tiêu.

Không một cái nào trúng đích.

Hoàn hảo tránh khỏi mọi góc có thể trúng đích.

Caesar hơi nheo mắt.

Anh nhớ lần trước, cô đã ném trúng ngay giữa tâm đích một cách vững vàng.

Khi bác sĩ cho phép Laura được ra ngoài phơi nắng, ba ngày đã trôi qua kể từ khi Caesar từ chối cô.

Ba ngày này, Laura không thể rời khỏi tháp.

Cho đến khi cô có được thân phận hợp pháp và vết dấu trên mặt được xóa bỏ hoàn toàn, Caesar thậm chí còn hạn chế mọi hoạt động của cô.

Thật sự như một món đồ bị nuôi nhốt, chỉ có thể hoạt động trong một số phòng trên đỉnh tháp. Nhưng khác biệt ở chỗ, Caesar không ngủ với cô.

Laura cảm thấy mình sắp phát điên.

Phòng của cô không có internet, chỉ có thể xem TV, hết lần này đến lần khác xem những bộ phim truyền hình dài tập, mà mỗi ngày lại chiếu đi chiếu lại bốn tập.

Xem đến nỗi, cô có thể thuộc lòng mọi lời thoại trong đó.

Ngày thứ tư.

Khi Caesar xuất hiện trước mặt Laura, cô thậm chí muốn lao tới ôm lấy chân anh, ngước mặt lên, nước mắt ngấn lên và hỏi một câu, "Thưa ngài, ngài còn nhớ Omega bên cạnh bụi cỏ không?"

May thay, Laura đã kìm nén được.

Mấy ngày nay cô ăn uống khá tốt, gò má ửng hồng, sắc mặt hồng hào.

Trông cô như có thể đánh nhau với một con khỉ vậy.

Laura đầy sức sống nhìn Caesar, hôm nay anh mặc một bộ quân phục mà cô chưa từng thấy. Cũng là màu đen, nhưng bộ này trông trang trọng hơn nhiều, dù không gắn huy chương trước ngực, nhưng các dây đeo và nút áo đều là chất liệu vàng ròng, tỏa sáng lấp lánh.

Găng tay hôm nay cũng không phải màu đen, mà lsf trắng như tuyết.

Anh ăn mặc như vậy, trông như chuẩn bị tham dự một sự kiện quan trọng.

Caesar đặt chiếc roi da có khắc tên mình lên bàn gỗ óc chó, quan sát Laura rồi hỏi: "Cô thấy thế nào?"

Laura cũng hỏi: "Ngài có phải đã đến kỳ dịch cảm không?"

Caesar tháo găng tay ra, mặt không biểu cảm: "Tôi đang hỏi cô."

Mặc bộ quân phục đen thẫm này, giọng nói của Caesar càng khiến người ta cảm thấy áp lực.

Như thể ngay giây sau, anh sẽ rút chiếc thắt lưng ra và đánh người ta tới tấp.

Không, có lẽ cây roi trên bàn sẽ thuận tay hơn.

Laura từng chứng kiến Caesar dùng nó, trước mặt cô, đánh một tù nhân khác đến gần như ngất xỉu.

Cô không muốn bản thân cũng chịu cảnh tương tự, chỉ cần nhớ lại thôi đã khiến hàm răng cô run lên.

Laura theo phản xạ đứng nghiêm.

Như một người lính, cô đáp: "Báo cáo Thượng Tướng, hiện tại tôi rất ổn."

Caesar giơ tay, dừng lại ngay trước khi chạm vào mái tóc của Laura.

Đôi mắt tím của anh giống như viên đá quý không có sự sống, lạnh lùng nhìn một giây rồi đeo lại chiếc găng tay trắng tinh.

Laura không vì cử chỉ nhỏ ấy mà tỏ ra buồn bã hay có bất kỳ cảm xúc nào khác, cô vẫn giữ vẻ ngây thơ và bình thản.

Đôi bàn tay đeo găng trắng chạm vào tóc của Laura, cô nhẹ nhàng thở ra, đôi môi hơi khô, vừa rồi cô không kìm được mà liếm môi.

Đây là một thói quen xấu, cô đã thử nhiều lần nhưng không thành công trong việc từ bỏ.

Laura đứng rất vững, không hề có biểu hiện phản kháng hay không vui, giống như cái đêm mà Caesar đè cổ cô xuống, xâm nhập vào, cô cũng ngoan ngoãn và vâng lời như vậy.

Khác biệt là, lần trước Caesar chỉ nhìn thấy chút sắc đỏ nhẹ nhàng trên gò má và cổ cô;

Còn bây giờ, trong ánh sáng đầy đủ, Caesar nhìn rõ ràng sự run rẩy ở cổ cô, cùng với sự phập phồng của ngực vì hơi thở nặng nề không tự chủ.

Bàn tay anh không mang theo bất kỳ ý nghĩa vui đùa nào, nếu nói là vuốt ve, thì giống như một bác sĩ kiểm tra vết thương của bệnh nhân, không có chút cảm giác tán tỉnh nào.

Caesar vén tóc bên tai cô, chăm chú nhìn vào nơi từng có dấu ấn đại diện cho chủng tộc của cô.

Nó đã hoàn toàn biến mất, mịn màng như chưa từng bị tổn thương.

Nhưng cô vẫn thực sự là người Asti.

Trong dòng máu của cô chảy sự phản kháng của người Asti, thậm chí cả việc dùng mưu sắc để quyến rũ người khác, cô cũng có thể làm được.

Caesar thản nhiên nói: "Tối nay là sinh nhật của Arthur, cô sẽ tham gia với tư cách là em gái của anh ta."

Mắt Laura sáng lên, gương mặt hiện lên vẻ háo hức chỉ có ở một cô gái trẻ.

Cô nói: "Sinh nhật sao! Wow, vậy có phải tôi sẽ được ăn bánh sinh nhật trong truyền thuyết không?"

Khi nói điều này, giọng điệu của Laura mang theo sự ngây thơ mà Caesar không hề thích, câu hỏi của cô càng ngớ ngẩn hơn, kiểu ngớ ngẩn đến mức trả lời cũng chỉ là lãng phí thời gian.

Nhưng khi những lời này thốt ra từ miệng cô...

Có chút đáng thương.

Cô bé này chỉ có một chút thông minh vặt vãnh, thật tội nghiệp.

Caesar đáp: "Ừ."

Quả nhiên, cô chim sơn ca nhỏ reo lên vui vẻ: "Hay quá!"

Caesar nhìn đồng hồ: "Cô còn ba mươi phút để tắm rửa, sau đó nhà tạo mẫu tóc và nhà thiết kế trang phục sẽ chọn quần áo và giày cho cô tối nay."

Laura nghĩ một chút rồi lưỡng lự: "Vậy tối nay có nhiều Alpha không?"

Ánh mắt của Caesar nhìn cô như thể đang nói "Cô là đồ ngốc sao".

Chỉ những Alpha tinh nhuệ mới được phép tham gia vào quân đội đặc biệt mà Caesar chỉ huy.

Dù không giới hạn Omega gia nhập quân đội, nhưng vì sự chênh lệch thể lực bẩm sinh, hầu hết Omega sau khi vượt qua các bài kiểm tra chỉ có thể gia nhập quân đội thông thường cùng với Beta và Alpha thường.

Laura chủ động kéo váy mình lên, không hề ngại ngùng, quay mặt sang một bên, ngây thơ hỏi: "Vậy ngài có muốn đánh dấu tôi thêm lần nữa không? Tăng thêm pheromone của ngài lên, để tránh gặp rắc rối."

Trong các dịp có nhiều Alpha, một số Alpha sẽ làm việc đó với Omega của mình vài lần trước, để lại dấu ấn đậm nét thuộc về Alpha đó, nhằm khẳng định quyền sở hữu.

Caesar từ chối: "Không cần."

Laura lắc nhẹ váy: "Thật không?"

Caesar im lặng hai giây, anh nheo mắt nhìn vẻ mặt ngây thơ của Laura, hiếm khi nói thêm một câu: "Không đủ thời gian."

Laura thở phào nhẹ nhõm, tử tế nói: "Đủ mà, lần đầu tiên ngài cũng đâu có—"

Caesar ngắt lời cô: "Laura."

Laura: "Vâng?"

Ngón tay đeo găng trắng của Caesar chạm nhẹ vào chiếc roi da mềm trên bàn.

Anh nói: "Nếu cô còn lải nhải, thì chuẩn bị mà ôm mông xuống hầm ngục đi."