Khi Caesar nhận ra thuốc ức chế của mình đã mất tác dụng, anh đã ngửi thấy mùi hương của pheromone thuộc về một Omega ở không xa.
Hương thơm đó giống như bông hoa nhài đầu tiên nở vào buổi sớm mai, cánh hoa trắng muốt đọng sương, mong manh và thuần khiết. Mùi hương dịu dàng, tinh khiết, như làn gió nhẹ thoảng qua, khiến người ta cảm thấy dường như việc nảy sinh bất kỳ ý nghĩ nào không trong sáng cũng là một sự xúc phạm. Nhưng, với Caesar - đang trong kỳ dịch cảm - thì mùi hương này chỉ khiến ham muốn phá hủy của anh càng thêm mãnh liệt.
Để dẹp yên đám lão già ở Thượng viện và Hạ viện, Caesar đã không nghỉ ngơi suốt 35 giờ đồng hồ. Trong đêm khuya, vừa kết thúc cuộc họp mật của nội các, anh còn chưa rời khỏi phủ Thủ tướng thì đã cảm thấy cơ thể có chút bất ổn.
Kỳ dịch cảm của anh đã đến sớm hơn dự kiến.
Đối với một Alpha, trong kỳ dịch cảm, họ sẽ cực kỳ nhạy cảm với pheromone của Omega xung quanh. Bất kỳ mùi hương nào dù nhẹ đến đâu cũng không thể thoát khỏi khứu giác của họ. Đã từng có một vị tướng trong kỳ dịch cảm không kiềm chế được, thậm chí xâm hại con của một bộ trưởng trong nội các; cuối cùng, vị tướng đó bị kết án 30 năm tù và tước bỏ mọi quyền lợi.
Hành vi vi phạm pháp luật và thiếu tôn trọng Omega này bị nghiêm khắc phê phán, trở thành một ví dụ trong mỗi lớp học bắt buộc dành cho Alpha. Để không ảnh hưởng đến lý trí và phán đoán, hầu hết Alpha đều chọn cách dựa vào thuốc ức chế để kiểm soát bản năng, và Caesar cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, cơ thể anh đặc biệt, phần lớn các loại thuốc ức chế trên thị trường đều không có tác dụng với anh. Caesar có khả năng kháng thuốc đáng kinh ngạc, chỉ có thể phụ thuộc vào một loại thuốc ức chế đặc biệt. Hôm nay, thuốc ức chế này lại đột nhiên mất hiệu lực.
Ngay khi cuộc họp kết thúc, Caesar đã cảm nhận được sự khó chịu trong cơ thể. Hưng phấn, kích động, nhịp máu lưu thông gia tăng, khứu giác và cảm giác nhạy bén hơn bình thường. Sức tấn công tăng lên, khát khao, cảm giác với pheromone nhạy cảm hơn.
Đây đều là dấu hiệu của kỳ dịch cảm.
Vị tân bộ trưởng vẫn đang cố gắng thảo luận với anh: "Về điều lệ quản lý chặt chẽ hơn đối với tộc Asti, tôi có quan điểm mới. Tôi cho rằng, biện pháp tốt nhất để ngăn chặn họ phản kháng là giới hạn hành động của họ, buộc họ phải..."
"Ngài Charles," Caesar hỏi, "Ngài đang định bắt chước chủ nghĩa phát xít trước đây, lập trại tập trung cho họ sao?"
Đối phương có chút do dự: "Tướng Caesar, gia tộc ngài xưa nay chẳng phải luôn kiên quyết thanh trừng tộc Asti sao?"
Caesar nói: "Tôi nghĩ, có lẽ không cần phải dùng đến biện pháp mạnh mẽ như thế."
Anh nén lại sự khó chịu trong kỳ dịch cảm, lịch sự chia tay đối phương rồi quay người rời đi. May mắn là tối nay không có Omega nào tham gia cuộc họp mật, cho đến giờ Caesar vẫn có thể kiểm soát bản thân, giữ được lý trí.
Khoác trên người bộ quân phục đen, Caesar sải bước đi ra ngoài, tài xế và trợ lý đều đang đợi anh ở bên ngoài, có thể đưa anh đến bệnh viện gần nhất để tiêm thuốc ức chế mạnh. Để tránh bị dòm ngó, Caesar chọn con đường không có bất kỳ thiết bị giám sát nào.
Trên con đường hai bên là hàng thông tuyết tĩnh mịch, Caesar đã nhanh chóng ngửi thấy pheromone thuộc về một Omega vừa trưởng thành. Dường như đây là lần phát tình đầu tiên của đối phương, hoàn toàn không biết cách che giấu, nên cứ để pheromone của mình tỏa ra không phòng bị, không hề biết điều đó có thể gây ra mối nguy hiểm lớn đến nhường nào.
Nguồn phát ra pheromone đó cách anh chưa đến năm mươi mét, trong một hang đá gồ ghề.
Omega đáng thương này có lẽ chưa có kinh nghiệm sử dụng thuốc ức chế, giờ đây, trong kỳ phát tình, chỉ biết trốn vào một góc khuất để tự chịu đựng. Thật ngây thơ. Chúng nghĩ rằng chỉ cần thế là có thể tránh khỏi sự xâm phạm của Alpha sao?
Caesar đeo găng tay lạnh lùng đi qua.
Anh không dừng lại dù chỉ một bước.
Dưới ánh trăng, mái tóc bạc của Caesar ánh lên vẻ tĩnh mịch, huy hiệu vàng trên bộ quân phục đen khẽ lay động, phát ra tiếng kim loại lạnh lẽo vô hồn. Caesar thản nhiên bước qua hang đá nơi đối phương ẩn nấp.
Gió thổi ngược lại, mang theo hương nhài từ phía sau, giống như làn sương lặng lẽ lan tỏa trong đêm, thấm đẫm và tràn ngập không khí. Đồng thời, thính giác nhạy bén khiến Caesar nghe được tiếng cầu cứu yếu ớt của đối phương.
"...Cứu tôi với."
Là một Omega nữ.
Caesar đột nhiên dừng bước.
Anh đứng trên con đường lát đá, cây xô thơm tím chưa nở hoa, chỉ có lá xanh đậm um tùm. Đêm nay tiếng gió và tiếng cầu cứu của đối phương đều nhẹ bẫng. Caesar im lặng hai giây, rồi bước qua bụi xô thơm tiến gần đến nơi phát ra mùi hương.
Cây xô thơm chưa kịp nở bị giày quân sự đen nghiền nát, tiết ra nhựa xanh mới mẻ, bám trên giày. Đây là khuôn viên phủ Thủ tướng, Caesar vẫn duy trì sự cảnh giác cao độ, tay đặt lên khẩu súng trên quân phục, đôi mắt tím lạnh lùng không chút cảm xúc, tiến đến gần hang đá.
Đã đến nơi.
Trong ánh trăng bàng bạc, Caesar thấy rõ một cô gái Omega đang trong kỳ phát tình thu mình trong góc hang đá. Cô không mặc đồng phục trắng và quần đen của nhân viên trong phủ mà khoác một chiếc váy trắng tinh, rộng thùng thình che lấy cơ thể nhỏ nhắn. Cô ôm chân, cuộn tròn, mái tóc nâu xoăn phủ xuống khuôn mặt, bờ vai gầy guộc, cổ tay và cổ chân đầy những vết xước do đá sắc nhọn gây ra.
Cô đang khóc, vì chống lại sự khó chịu của kỳ phát tình, đồng thời tỏa ra hương nhài thanh khiết, đầy quyến rũ.
Caesar nhíu mày.
Dù đã được giáo dục, nhưng cô vẫn không biết cách xử lý kỳ phát tình đúng đắn.
Lại còn nghĩ đến việc trốn vào trong hốc đá trong vườn hoa - một cách ngu ngốc.
Yếu đuối, ngây thơ, bất lực, khóc lóc. Omega ngu ngốc này hội tụ đủ mọi đặc điểm khiến Caesar chán ghét.
Những người được tuyển chọn vào phủ Thủ tướng, bất kể là Alpha hay Omega, đều phải có năng lực làm việc xuất sắc. Nhưng Omega đang trốn trong hang đá này lại không phù hợp với tiêu chuẩn của Caesar về nhân viên của phủ. Cô trông giống như một bình hoa xinh đẹp nhưng vô dụng.
Trong phủ Thủ tướng luôn có người chuyên xử lý những tình huống bất ngờ như thế này. Caesar một tay giữ chặt khẩu súng bên hông, tay còn lại rút điện thoại, chuẩn bị gọi cho những người khác trong phủ để yêu cầu họ đưa Omega đang phát tình bất ngờ này đi.
Caesar vốn không phải là người tốt bụng, việc anh có thể làm đến mức này đã được coi là một lần hiếm hoi động lòng trắc ẩn.
Vừa bấm số gọi đi, Omega đang co rúm trong hang đá bỗng dừng khóc.
Caesar cảm nhận rõ mùi hương trong gió.
Ngay khi Caesar rút súng ra, cô gái nhanh nhẹn nhào về phía anh. Hương nhài đậm đặc từ cô ấy suýt nữa làm Caesar choáng ngợp. Đôi môi mềm áp lên bộ quân phục lạnh lẽo của Caesar, ngón tay gầy guộc đầy vết thương chạm vào huy hiệu cứng rắn.
Đó không phải là một cuộc tấn công, mà giống như hành động tìm kiếm sự che chở trong vô vọng khi cô gái đang chịu đựng nỗi đau khổ của kỳ phát nhiệt.
Làn da của cô gái mong manh đến mức khó tin, vừa chạm vào cạnh huy hiệu bằng kim loại đã bị rạch một vết thương, một giọt máu rơi xuống huy hiệu vàng của Caesar.
Caesar ngửi thấy hương vị ngọt ngào của máu.
Một bông hoa nhài mong manh, như thể chỉ cần dùng chút lực là có thể bẻ gãy hoàn toàn.
Caesar đưa nòng súng đen ngòm chĩa vào trán cô, lạnh lùng ra lệnh: "Buông ra."
Nòng súng hằn lên vệt đỏ trên làn da của cô, nhưng cô vẫn dùng giọng điệu yếu ớt và run rẩy cầu xin, nói với Caesar: "Thưa ngài, xin ngài, hãy giúp tôi."
Cô gái dùng ngón tay đang bị thương chạm vào huy hiệu của Caesar rồi ngẩng mặt lên.
Dưới ánh trăng, Caesar nhìn thấy gương mặt của cô.
Cô có một gương mặt còn yếu ớt hơn cả những gì Caesar tưởng tượng: nhợt nhạt, gầy gò, mái tóc nâu xoăn và đôi mắt nâu.
So với hoa nhài, cô giống như một bông tuyết đang nhanh chóng rơi xuống.
Súng đã mở chốt an toàn, viên đạn đã lên nòng.
Cô ngẩng mặt lên, mái tóc nâu xoăn buông xuống, bên tai có một dấu ấn chủng tộc rõ ràng.
Dấu ấn này chứng minh thân phận của cô – một người Asti có địa vị thấp kém, không được phép làm việc trong các công chức liên bang.
Ngón tay của Caesar siết chặt trên cò súng.
Anh nhìn xuống cô từ trên cao, ánh mắt không hài lòng dừng lại trên đôi mắt nâu của cô.
Chỉ cần một lần bóp cò, kẻ làm vấy bẩn anh này sẽ biến mất hoàn toàn.
Caesar không cần phải chịu trách nhiệm cho việc này.
Cô gái dường như không biết gì về sự nguy hiểm của súng. Cô nhìn Caesar với ánh mắt ngây ngô, thậm chí còn vươn tay nắm lấy nòng súng.
Ngón tay cô vẫn đang chảy máu, những giọt máu đỏ rơi xuống nòng súng đen.
Ngón tay Caesar vẫn giữ trên cò súng.
Chỉ một chút động đậy thôi cũng có thể khiến cô gái này phải vỡ đầu đổ máu.
Viên đạn trong súng có thể cướp đi mạng sống của cô.
Trong đôi mắt nâu của cô không hề có chút sợ hãi, dường như cô không quan tâm đến việc Caesar có thể bóp cò bắn chết mình ngay lúc này.
Cô khẽ thè lưỡi, nhẹ nhàng liếm nòng súng đen kịt.
Máu từ lòng bàn tay trắng muốt của cô chảy xuống, giống như bông hồng nở giữa tuyết.
"Hãy cắn tôi," Cô gái đang bị kỳ phát tình giày vò đến mức mất lý trí, cầu xin Caesar, "Xin ngài đánh dấu tôi."