Mưa to như trút nước, bao phủ Bungle Bungle bằng âm thanh ồn ã.
Nước từ phần đá nhô ra ở cửa hang chảy xuống tạo thành một tấm rèm cửa. Cứ như thể hai người họ đang ở phía sau một thác nước.
Fujiki từ từ đứng dậy, đi tới gần cửa hang rồi nhìn ra ngoài xuyên qua màn mưa.
Mưa dữ dội lay động cây cối, đập xối xả lên mặt đá màu đỏ sậm, chảy dài vào đáy hang, hóa thành một dòng sông nhỏ đỏ ngầu.
- Hôm nay cũng không có vẻ gì là mưa sẽ tạnh - Fujiki lẩm bẩm một mình.
Nếu nước trong động cứ dâng lên cao mãi thế này thì e rằng sẽ ngập đến tận miệng hang mất, mà mưa tạnh rồi nước lại chưa rút thì hai người cũng chẳng đi đâu được.
Ai nằm ngửa ở góc hang, im lặng tới mức anh không biết cô có còn sống không nữa.
Bọn họ đã bị cầm chân ở đây suốt ba ngày liền. Tuy nhiệt độ giảm nhưng độ ẩm lại lên cao nên thịt chuột túi và trăn chưa kịp sấy khô vẫn bị hỏng trong thời gian ngắn. Ba ngày nay, anh và Ai đều không có gì bỏ bụng.
Fujiki quay vào hang, nằm xuống cát, nhắm mắt lại.
Ít nhất thì bây giờ phải hạn chế việc tiêu hao năng lượng.
Chỉ cần tạnh mưa là có thể ra ngoài tìm kiếm thức ăn. Mấy cái bẫy anh giăng sẵn xung quanh cũng có thể đã bắt được mồi. Trước khi ấy, anh phải cố gắng hết sức để giảm sự trao đổi chất xuống mức thấp nhất.
Họ đã bắt chước nhóm Seno, bôi bùn đất tìm được ở gần cửa hang lên mặt và phần cánh tay không được áo quần che chắn. Làm vậy không chỉ tránh được sự quấy nhiễu của lũ ruồi cát và ruồi bụi rậm trong động mà còn có tác dụng tiết kiệm năng lượng vì thân nhiệt không bị thất thoát quá nhiều.
Fujiki có cảm tưởng như mình đang phải chịu một quãng thời gian khổ hạnh dài vô tận.
Hạ đường huyết khiến đầu óc anh mụ mị, nhưng không đến mức mất hẳn ý thức. Những hồi ức mơ hồ trong quá khứ lần lượt hiện ra rồi biến mất trong đầu anh. Âm thanh duy nhất có thể nghe thấy lúc này là tiếng vo ve của mười mấy con ruồi bụi rậm cùng bị nhốt trong hang đang bay vòng quanh. Dường như vì thân nhiệt anh đang thấp, lại phủ một lớp bùn ngụy trang nên chúng không nhận ra sự tồn tại của con người.
Này người anh em, thật quái lạ.
Anh có cảm giác nghe được lũ ruồi nói chuyện với nhau bằng tiếng địa phương Úc.
Rõ ràng có hơi người mà ở đây lại chỉ có hình nộm bằng bùn. Chẳng hiểu ra làm sao. Rõ ràng đầy mùi người mà tìm mãi không ra là thế quái nào.
... Tóm lại, hệt như Hoichi cụt tai.
Một nhân vật trong thần thoại Nhật. Trong truyện về Hoichi có một đoạn bọn ma quý đến tìm và gọi anh, nhưng nhờ kinh Phật viết khắp người che giấu, anh lại nhất quyết không trả lời nên chúng tìm không thấy.
Cứ đeo mặt nạ bằng bùn rồi nằm thượt ra đất thế này, anh có cảm tưởng như mình đang tồn tại chỉ để chờ đợi cái chết. Các hòa thượng lên kế hoạch tự ướp xác để trở thành Phật có lẽ cũng đều mang tâm trạng như anh bây giờ.
Tốt nhất là không nên suy nghĩ lung tung nữa. Việc ấy tiêu hao nhiều năng lượng vô cùng. Không được nghĩ gì hết. Anh cần phải giữ cho đầu óc thư giãn.
Cổ họng khô không khốc. Fujiki lảo đảo đứng dậy, lấy cốc nhựa ra hứng nước mưa rồi uống. Bao tử teo cứng lại như đá hi vọng thứ đang rơi xuống thực quản kia là thức ăn, bắt đầu co bóp, song lúc nhận ra đó chỉ là nước thì nó quằn quại đau đớn, bắt đầu sôi lên òng ọc để tỏ thái độ bất mãn với chủ nhân như muốn nói, "Nhanh cho tôi ăn đi. Cái gì cũng được, cho thức ăn vào ấy. Nếu không thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ phải tự tiêu hóa chính mình."
Trong miệng, hương vị của chuột túi Rock Wallaby ăn bốn hôm trước dâng lên, có điều không phải mùi vị của thịt đã nướng chín, mà là thịt sống kèm theo cảm giác cắn ngập răng vào từng thớ thịt vẫn còn thân nhiệt nóng hổi. Dù trên thực tế, anh chưa từng làm điều dó bao giờ nhưng những hình ảnh ấy vẫn sống động đến mức đáng kinh ngạc.
Răng anh cắm sâu vào lớp da dày, lông chuột túi ngắn đâm vào lưỡi và vòm họng nhoi nhói. Mùi dã thú tanh nồng.
Dưới lớp da lông, anh có thể cảm nhận sự tồn tại của thịt, song, dù cố thế nào đi nữa thì anh vẫn không cắn được vào trong.
Đột nhiên, răng nanh xuyên thủng da khiến máu nóng phọt ra. Anh hớp lấy số máu ấy. Thì ra răng nanh tồn tại là để dùng cho những lúc thế này. Từ miệng vết thương lộ ra lớp mỡ màu vàng đặc sệt dưới da, tiếp đó là những thớ thịt trắng phau, chắc nịch.
Trí tưởng tượng trở thành chất độc ăn mòn cơ thể. Fujiki uống nước ùng ục như để đánh lạc hướng suy nghĩ.
Anh nhìn ra bên ngoài, đầu óc vẫn quay cuồng với mớ suy nghĩ đây tuyệt vọng. Bỗng, có một thứ gì đó ánh vào mắt anh. Tuy có màu như bùn nhưng nó chắc chắn là...
Fujiki chạy ra ngoài. Mưa xối xả trút xuống người anh, nước cuốn trôi lớp ngụy trang bằng bùn và vào cả trong tai. Anh giẫm thử một bước, thì thấy đã ngập đến nửa mắt cá chân.
Có điều, bây giờ chuyện ấy không quan trọng lắm. Trong mắt anh hiện nay chỉ có duy nhất một thứ - con mồi.
Khi quay vào trong hang, anh thấy Ai đã ngồi dậy, đang hướng mắt về phía cửa với vẻ mặt lo lắng.
- Ê, đồ ăn này! - Fujiki phấn khích nói. Anh giơ lên cho Ai đang tỏ thái độ nghi hoặc xem - Nhìn đây! Chúng ta vớ bẫm rồi.
Thứ anh đang nắm trong tay là một con ếch rất lớn. Tuy cùng cỡ với loài ếch trâu có nguồn gốc Bắc Mỹ, nhưng toàn thân nó có màu nâu sáng, hai mắt lồi với con ngươi màu vàng, da sần sùi như cóc. Có lẽ thuộc loài ếch khổng lồ của Úc trong danh sách những thứ ăn được của bé Prati. Đây là loài vật có thói ăn uống cực kì xấu tính, chỉ cần bé hơn bản thân thì gì cũng ăn.
- Đúng thật... Anh giỏi thế - Ai mím môi cười.
- Ta ăn thôi.
Fujiki đỡ Ai dậy. Sau đó, anh rút dao ra, nhắm vào đùi con ếch vẫn còn sống. Nó lấy chân sau có màng đạp lấy đạp để vào tay Fujiki, dùng hết sức bình sinh để vẫy vùng.
Anh mặc kệ, ấn dao xuống cắt lìa một chân con ếch, rạch đứt da, cứ thế đưa cho Ai.
Ai không hề chần chừ, cho ngay miếng thịt màu hồng nhạt còn đang co giật vào miệng. Nét mặt cô tươi tỉnh hẳn vì thỏa mãn được cơn đói.
Đáng ra trước khi ăn, họ phải nhóm lửa rồi nướng sơ, có điều diêm đã ướt hết, trong hang lại không có củi nên đành chịu. Tuy cũng lo sẽ có kí sinh trùng hoặc virus, nhưng đến lúc này rồi thì chỉ có thể nhắm mắt đưa chân.
Fujiki cắt cái đùi còn lại, đưa lên miệng. Dù hơi tanh, anh vẫn thấy ngon. Ăn hết phần thịt, anh gặm luôn cả xương.
- Nữa! - Ai vươn tay ra, nói giọng nịnh nọt.
Fujiki cắt chân trước của con ếch đưa cho cô, rồi chọc dao vào phần lườn ếch, lọc lấy chút thịt ít ỏi.
Con mồi nhỏ thế này vốn dĩ không đủ phần cho cả hai người, thế nên anh không muốn lãng phí dù chỉ một chút. Anh dùng tay đang dính đầy máu lật con ếch đã chết lại. Dường như bị mùi máu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, từ lúc nãy, những vị khách không mời là đám ruồi bụi rậm đã bay loạn xạ xung quanh.
Anh đâm sâu vào đến nội tạng ếch, ấn lên dạ dày đang trương phồng lạ thường của nó.
Những tưởng vì ba ngày nay mưa liên miên không ngớt, con ếch cũng đã phải chịu đói ngần ấy thời gian, nào ngờ nó có vẻ đã được một bữa no trước khi rơi vào tay anh.
Đột nhiên anh nhớ tới Hedin, một nhà thám hiểm người Thụy Điển. Khi sống cuộc sống hoang dã ở khu vực sông Hotan thuộc sa mạc Taklamakan, Trung Á, ông từng bắt và ăn thịt một con ếch. Đau buồn trước cái chết của con ếch bị gϊếŧ để duy trì sự sống cho bản thân, Hedin đã đặt tên nó là Garibia, sau này còn ngợi ca nó bằng bài thơ "Tự truyện Garibia".
Tôi đã được sinh ra ở sông Hotan. Tôi chẳng biết gì khác ngoài sông Hotan...
Hình như là bài đó.
Fujiki dùng ngón tay kéo túi dạ dày cho nó lộ ra ngoài lớp da rồi dùng lưỡi dao đã không còn sắc bén như ban đầu để rạch. Anh vừa rạch vừa đoán trong ấy có gì, chắc là mấy con như côn trùng hoặc cá nhỏ?
Ai bất giác đưa tay bụm miệng. Thứ rơi ra là một con ếch cỡ trung đã bị tiêu hóa chừng một nửa.
•••
Sau ba ngày mưa liên tiếp, đến chiều tối ngày thứ tư mưa mới nhỏ lại và tạnh hẳn khi màn đêm buông xuống. Tuy không có nhiều thời gian để tìm kiếm thức ăn nhưng Fujiki và Ai đã may mắn phát hiện một cành sung đã bị nước cuốn trôi theo dòng, nhờ vậy mà hai người không phải nhịn đói.
Họ quyết định qua đêm trong hang. Lúc này diêm đã khô, lại thu thập được củi nên bọn họ nhóm lên đống lửa đầu tiên sau ba ngày ở gần cửa hang.
Fujiki đọc lại Mê cung Sao Hỏa thêm một lần nữa. Trong thời gian bị cầm chân ở đây, thứ duy nhất anh làm được là đọc hết những cái kết có trong quyển sách trò chơi này.
- Anh có tìm thấy thứ gì có thể tham khảo được trong sách không? - Ai vừa hơ tay trên đống lửa vừa hỏi.
- Ừm, trước hết là có ba kiểu End, nhiều nhất là Bad End, năm cái. Happy End và True End mỗi loại một cái.
Quyển sách này không chỉ là thứ ám chỉ vận mệnh của bọn họ mà còn là phương tiện để suy đoán ý đồ đằng sau bức màn đen đang bao phủ lên trò chơi này.
Fujiki lật sách như để kiểm chứng. Tuy có đến vài cái Bad End nhưng mô típ chung là bị quỷ đói khổng lồ truy đuổi trong mê cung vô tận, là cuộc đuổi bắt mà có cố gắng tới đâu đi chăng nữa cũng không có cửa thắng, cuối cùng bị gϊếŧ rồi bị ăn thịt một cách dã man.
Thủ phạm của cả sự kiện có lẽ là một otaku hoặc một kẻ bị cuồng trò chơi. Song, dù có thế thật thì cũng sẽ chẳng có ai tốn công thực hiện một hành vi phạm tội lớn đến thế này chỉ vì một phút bốc đồng. Nói cách khác là chắc chắn phải vì một mục đích nào đó. Tuy nhiên, việc thủ phạm bị cuồng trò chơi có thể là sự thật. Có điều, bất kể cái mục đích ấy là gì đi chăng nữa, chẳng lẽ hắn không nhận thấy rằng nó quá mức điên rồ hay sao?
Từ lóng dùng để chỉ những người say mê thái quá một thứ gì đó, thường là phim hoạt hình, trò chơi điện tử hoặc truyện tranh.
- Nếu vượt qua được tất cả các cạm bẫy dẫn đến Bad End thì có thể đến được Happy End. Chẳng qua, ngay từ đầu, tỉ lệ chiến thắng đã rất nhỏ vì phải vượt qua rất nhiều chướng ngại vật để tránh được quỷ đói, rồi mới có thể phát hiện kho báu trong nhà tù, cuối cùng bình an trở về Trái Đất cùng nhân vật nữ chính.
Nói mới nhớ, máy chơi điện tử cũng đã đề cập tới chuyện tương tự. Cái gì đó như là lấy được số tiền thưởng như đã hứa và an toàn trở về Trái Đất.
- Ngoài Happy End và Bad End ra, vẫn còn một cái kết khác nữa đúng không? - Ai hỏi.
- Còn một True End. Tuy các trò nhập vai trong máy tính và máy chơi điện tử vẫn thường có, nhưng nó rất ít khi xuất hiện trong sách trò chơi.
Fujiki nhìn thông tin xuất bản cuốn Mê cung Sao Hỏa, được phát hành vào ngày 25 tháng Bảy năm 1985. Dù chỉ dựa vào đó thì không thể biết sách có bán chạy hay không, song anh đoán, có lẽ quyển này khá ế ẩm bởi nó quá xa rời thực tế. Rõ ràng là trong lúc viết, tác giả đã chịu ảnh hưởng từ làn sóng khoa học viễn tưởng để rồi miễn cưỡng tìm cách đưa Mê cung Sao Hỏa thoát khỏi định hình ban đầu trở thành thể loại kì ảo.
- True End nằm ngay phía trước Happy End. Sau khi hiện thực đổ vỡ một cách hào nhoáng theo phong cách Phillip K. Dick, nhân vật chính tỉnh dậy trong một phòng bệnh có vẻ thuộc khoa tâm thần. Ngày qua ngày, anh ta càng lúc càng hoang mang, không biết những chuyện đã xảy ra ở mê cung Sao Hỏa là sự thật, hay đó đơn thuần chỉ là ảo mộng của bản thân. Cứ thế cho đến một hôm, anh ta nhìn thấy nữ chính qua ô cửa sổ...
Fujiki đưa trang đó cho Ai xem.
Một cái kết buồn vui lẫn lộn. Anh nhớ là cách viết này xem như bị cấm trong sách trò chơi thời ấy, nhưng cũng là một cách kết thúc để người đọc phải vương vấn mãi không quên.
- Lạ nhỉ! - Ai nhận xét thẳng thừng.
- Ừm, cũng đúng... - Fujiki cười gượng. Không hiểu sao anh lại thấy hơi thông cảm với tác giả của quyển sách này - Song, nhìn chữ "True End" thì có lẽ dó là cái kết mà tác giả muốn viết nhất.
Còn vấn đề tại sao lại muốn viết ra một kết cục như thế thì chắc cũng chỉ có tác giả mới biết câu trả lời. Hay, đó chính là lý do mà kế hoạch này được dựng nên?
•••
Sáng hôm sau, Fujiki và Ai xuất phát hướng về trạm kiểm soát số 5.
Họ mất nhiều thời gian hơn dự kiến vì phải thu thập nguyên liệu cho Bush Tucker dọc đường đi, chưa kể lại còn phải cảnh giác để không bất thình lình chạm trán với những nhóm khác. Bởi vậy, lúc đến được trạm kiểm soát thì mặt trời đã ngả bóng về Tây.
Bé Prati xuất hiện trên màn hình tinh thể lỏng, gương mặt hơi khác so với các trạm kiểm soát trước. Mắt vằn vện đầy những tia máu, răng nhọn chìa ra từ mỏ trông rất dữ tợn. Nhạc nền cũng hoàn toàn thay đổi.
"Chào, đây là TKS số 5! Các bạn vất vả rồi. Khá khen cho các bạn vì đã đến được đây. Giờ chúng ta thử nghĩ thật kĩ xem mục đích của trò chơi này là gì nhé."
Bé Prati chỉ ngón tay về phía họ, nở nụ cười gian xảo.
"Đương nhiên, tôi nghĩ những người thông minh như các bạn có lẽ đã biết cả rồi nhưng cứ cười tôi lo chuyện không đâu cũng được. Ngược lại, nếu các bạn chậm hiểu tới mức đến tận giờ phút này rồi mà vẫn chưa nhận ra thì hãy suy nghĩ kĩ hơn đi. Thực ra nói nhiều quá thì bản thân tôi cũng sẽ gặp nguy hiểm... Nhưng nghĩ mà xem, mục đích ban đầu của trò chơi là gì nào? Đi qua những trạm kiểm soát quy định rồi đến đích đúng không? Thế thì, các bạn thật sự cho rằng tất cả đều đến đích cũng không thành vấn đề à? Chẳng lẽ yêu cầu của trò chơi này lại đơn giản như vậy? Mọi người cùng nhau tay nắm tay, dàn hàng ngang cán đích để khẳng định tình bạn gắn bó keo sơn, vừa sụt sùi khóc lóc vừa nhận thưởng trong lễ trao giải, sau đó về Nhật trên khoang máy bay hạng nhất? Lẽ nào các bạn lại nhìn nhận trò chơi này với tư tưởng ngớ ngẩn giống thế? Không đúng không? Tôi xin các bạn đấy, nói là không đi, bởi vì người hướng dẫn là tôi đây phải có trách nhiệm với học viên của mình."
Fujiki đã lờ mờ đoán ra điều bé Prati đang ám chỉ. Nói ngắn gọn thì trò chơi này chắc chắn là zero-sum. Hơn nữa, e rằng người có thể sống sót và chiến thảng chỉ có một. Tóm lại, nếu muốn sống và lấy được tiền thưởng thì phải hạ gục những người khác.
Bé Prati đột ngột biến mất khỏi màn hình, sau đó xuất hiện trở lại với bộ quần áo tối màu như tăng lữ. Nó đứng chắp tay hướng về phía bọn họ, răng nanh chĩa ra tua tủa như cá sấu hoàn toàn tương phản với bộ quần áo trên người, khuôn mặt trông càng lúc càng đáng sợ.
"Tại đây, tôi muốn truyền thụ cho các bạn một điều quan trọng trong Phật giáo. Đây là chân lý mà các hòa thượng đã giác ngộ được sau những tháng năm dài đằng đẵng tu hành trong chùa.
Gặp tăng gϊếŧ tăng, gặp Phật gϊếŧ Phật.
Ý nghĩa của câu nói đó là nếu muốn sống, phải tìm cách gϊếŧ chết đối thủ trước khi bản thân bị gϊếŧ. Để làm được chuyện đó thì chỉ có cách tấn công. Làm đi. Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ!..."
Chữ "Gϊếŧ!" được nhân lên tới vài trăm, thậm chí vài nghìn chữ, che kín cả màn hình.
Tuy đã dự đoán được điều đó nhưng Fujiki vẫn cảm thấy sởn cả gai ốc. Quả nhiên bọn họ bị tập hợp ở đây để gϊếŧ hại lẫn nhau. Vấn đề là, tại sao?
Đột nhiên, màn hình tắt phụt.
Chắc chắn pin vẫn còn dùng được. Vừa nghĩ đến khả năng máy bị hỏng, Fujiki thấy tim mình như hẫng mất một nhịp. Nếu lúc này bị mất những thông tin quý giá có được ở các trạm kiểm soát trước thì anh chẳng biết phải làm thế nào nữa.
May thay, màn hình lập tức trở lại như cũ. Có vẻ vừa rồi chỉ là một phần của đoạn phim.
Giờ đây, bé Prati hiện ra trong tình trạng bị trói cứng trên ghế, quanh mắt trái có vết bầm đen, bụi sao và những con vịt có hình dáng như thiên thần đang bay lượn vòng vòng trên đầu. Trước mặt Prati là một chiếc máy quay cùng màn hình ti vi, dường như được đặt để ghi lại những hình ảnh tiếp theo.
"Chậc, tôi đãng trí mất rồi. Cứ mải huyên thuyên để rồi lỡ miệng cho các bạn biết những chuyện không được phép tiết lộ. Tổ chức tuyệt đối không dung thứ cho những kẻ vi phạm luật lệ nên thật đáng tiếc, chúng ta đành chia tay nhau từ đây thôi. Các bạn phải cẩn thận dè chừng để không rơi vào tình cảnh như tôi nhé."
Từ góc phải màn hình xuất hiện một con chuột cầm khẩu súng to. Áo sơ mi màu vàng, quần đùi màu đỏ, đi đôi giầy thể thao màu xanh to bản, khuôn mặt giống hệt chuột Mickey. Song, thay vì đáng yêu, nó có nét gì đó trông rất độc địa.
"Đúng rồi! Các bạn từng xem đoạn video nào như thế này chưa? Để tôi nói luôn, thực ra, trò chơi này..."
Bé Prati mới nói đến đó thì đã bị con chuột thọc họng súng vào miệng chặn lại. Con chuột cười nhăn nhở và bóp cò. Đầu Prati nổ tung, não phọt ra một cách phô trương, trong đó có lẫn cả kim tuyến và cờ các nước rơi rụng lả tả.
"Xin chào, hân hạnh được gặp các bạn! Nóng bức thế này, các bạn đã vất vả rồi. Hãy cố gắng cho đến phút cuối cùng nhé. Tôi là bé Lucifer, thuộc loài chuột nướcKibara. Theo thần thoại của thổ dân Úc thì có quan hệ họ hàng xa thật là xa với thú mỏ vịt của bé Prati! Rồi, tiếp theo, tôi muốn báo cho các bạn một tin buồn. Người tiền nhiệm của tôi, vì phạm sai lầm lớn trong lúc thực hiện nhiệm vụ nên đã bị tử hình, Tuy có phần đường đột nhưng tôi, bé Lucifer, sẽ là người thay thế, tiếp tục hướng dẫn các bạn! Mong đưực các bạn giúp đỡ ❤️."
Chuột nước trong tiếng Nhật là "mizunezuiui".
Bé Lucifer thổi khói bốc ra từ họng súng với thái độ vênh vang rồi cúi chào như một nghệ sĩ đừng trên sân khấu.
Đằng sau lưng Lucifer, xác bé Prati vẫn đang ngồi trên ghế bị kéo đi xềnh xệch về phía bên trái màn hình. Cảnh đó được máy quay dõi theo mãi. Tuy giờ Fujiki đã chẳng còn ngạc nhiên gì trước phong cách diễn xuất khoa trương kiểu Monty Python nhưng anh vẫn cứ có cảm giác rất quái dị. Cả ở thông điệp lần trước cũng thế.
Một chương trình truyền hình hài hước của Anh vào thập niên 1970, trong đó các nghệ sĩ xuất hiện với phong cách ngốc nghếch và suồng sã.
Để thực hiện đoạn hoạt hình này, chắc chắn bọn giấu mặt kia phải bỏ ra không ít thời gian và công sức. Vậy thì, có-thật-là-tiết-mục-này-được-làm-ra-chỉ-để-cho-người-chơi-xem-không?
"Xem nào... Rồi, thứ tôi sẽ dạy cho các bạn ở đây chỉ có một: Dấu hiệu cảnh báo rắn độc. Nó sẽ là chữ V trong bảng chữ cái La tinh, chữ cái đầu tiên của từ Venomous Snake, có nghĩa là 'rắn độc'. Không cần biết đó là rắn gì, hễ nhìn thấy chữ V thì các bạn phải đề cao cảnh giác! Trong trường hợp có số ghi ở bên cạnh thì các bạn hãy tham khảo bảng xếp hạng rắn độc lần trước. Thông tin của bé Lucifer tới đây là kết thúc."
Cho tới tận lúc phần hướng dẫn đường đến trạm kiểm soát số 6 biến mất và màn hình trở về logo POCKET GAME KIDS ban đầu, Fujiki vẫn còn trầm tư suy nghĩ, đoán xem rốt cuộc thì ý đồ của bên tổ chức trò chơi là gì.
Anh cho rằng đoạn hoạt hình vừa rồi còn ẩn giấu một thông điệp khác nữa. Chưa bao giờ anh dồn hết tâm sức vào việc tư duy đến thế này. Anh phải nghiêm túc suy nghĩ, bởi nếu bây giờ mà không nghĩ thì có lẽ cả đời sẽ chẳng còn cơ hội nào để nghĩ nữa.
- Chuột nước Kibara là loài chuột ăn thịt. Chuột bình thường thuộc loài gặm nhấm nên có tính ăn tạp, thích các loại ngũ cốc, chỉ có loại chuột nước này mới xem những con chuột khác là mồi - Ai lẩm bẩm.
- Cô có vẻ rành nhỉ...
- Hả? À, tại tôi chưa bao giờ bỏ lỡ bất cứ chương trình nào về động vật.
Chuột nước... Dù đọc xuôi hay đọc ngược đều là mizunezumi, Fujiki nhẩm đi nhẩm lại từ ấy trong miệng. Tuy chẳng có gì đảm bảo có gợi ý ở đó nhưng thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót.
Cả trong quá khứ đầy rẫy những sai lầm lẫn trong tình thế ngặt nghèo hiện tại, anh cũng chưa từng chịu động não nghiền ngẫm cho thấu đáo. Có lẽ giờ đây đã quá muộn để tỉnh ngộ, nhưng dù sao thì có vẫn hơn không.
Từ khi tới Bungle Bungle, ý thức về nguy cơ của anh đang dần dần thức tỉnh, bản năng nhận biết nguy hiểm cũng theo đó mà trỗi dậy. So với trước kia, anh có cảm giác như mình đã ngủ quên suốt bốn mươi năm cuộc đời.
Sự thay đổi ấy khiến khả năng quan sát của anh trở nên cực kì nhạy bén. Bằng chứng là anh cảm thấy tổ kiến cách trạm kiểm soát số 5 khoảng 2-3 mét có một điểm rất đáng ngờ.
Nếu không nhìn thật kĩ thì khó mà nhận ra có vật gì đó giống như cành cây, cực mảnh, chĩa ra từ phần đỉnh của tổ kiến. Bản thân việc này có lẽ không có gì lạ cả bởi vốn dĩ kiến trắng xây tổ trên cành cây. Vấn đề là hai cành cây đó chĩa ra hai bên hoàn toàn trái ngược nhau.
Tổ kiến này cao hơn 3 mét, có vẻ khó mà leo lên trên được. Anh thử vòng ra phía sau thì phát hiện có một vết nứt nhỏ trên mặt đất.
Nó được ngụy trang kĩ càng hơn rất nhiều so với chỗ giấu quyển Mê cung Sao Hỏa, cứ như dù bất luận chuyện gì xảy ra, bên tổ chức trò chơi cũng không muốn nơi này bị người chơi phát hiện.
- Anh sao thế? - Ai hỏi, có vẻ rất bồn chồn.
- Có thứ gì đó được giấu ở đây.
Fujiki chọc dao vào khe nứt khều nó ra. Đó là một vật dẹp như cái đĩa, có vẻ làm bằng nhựa trắng hoặc kim loại.
Suy nghĩ một chút rồi anh cho rằng không còn gì để xem trên cái đĩa nữa, thế nên anh đẩy nó vào lại trong khe nứt, cố gắng trả hiện trạng về như cũ.
- Cái gì thế? - Ai hỏi.
Cô không hiểu tại sao Fujiki không lấy luôn cái đĩa.
Fujiki dụi mắt, quan sát thật kĩ vật thể trông như cái que kéo dài ra từ trên đỉnh tổ kiến. Tuy ngụy trang bằng lớp sơn màu vỏ cây nhưng anh chắc chắn đó là ăng ten kim loại.
- Rất có thể chúng là của thiết bị thu phát sóng. Có hai ăng ten, một cái để thu, một cái để phát.
-Thiết bị thu phát sóng... giống của điện thoại di động á?
- Gần như thế, nhưng có lẽ ở đây được dùng vào việc khác.
... Ví dụ như cho máy nghe trộm hoặc camera quay lén chẳng hạn. Thông qua thiết bị này, các thông tin về hình ảnh và âm thanh thu được đều sẽ được truyền về đây.
Có khi gần các trạm kiểm soát khác cũng được lắp đặt thiết bị giống thế này. Mà không, phải là chắc chắn mới đúng.
Thế thì bản thân máy quay lén và máy nghe trộm được giấu ở đâu? Hẳn sẽ ở những chỗ mà người chơi khó phát hiện ra...
Thảo nào anh cứ có cảm giác như lúc nào cũng bị theo dõi. Anh nhớ ra mình từng thấy một vật gì đó lóe sáng phía trên núi đá. Nếu anh đoán không sai thì đó chính là ống kính máy quay. Những kẻ kia đã quan sát hành động của bọn họ bằng ống kính tầm xa từ trên cao. Thì ra đó chính là lý do tại sao việc leo núi bị cấm.
Nhưng, Fujiki vẫn không đoán được mục đích thật sự của chuyện này là gì, cho tới khi anh chợt nhớ đến lời nói của bé Prati trước khi bị gϊếŧ.
"Đúng rồi! Các bạn từng xem đoạn video nào như thế này chưa? Để tôi nói luôn, thực ra, trò chơi này..."
Fujiki há hốc mồm.
Vào khoảnh khắc đó, những mảnh ghép tưởng chừng không ăn nhập gì với nhau bỗng tự động sắp xếp lại và tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Có lẽ nào mục đích của trò chơi này là... Không thể tin được. Thế nhưng, tất cả sự thật đều dẫn đến kết luận đó.
Nếu vậy, cái máy quay đặt trên núi đá kia... còn lý do nào khác nữa không nhỉ? Nếu chỉ có thế thì chẳng xứng đáng với số tiền và công sức mà kể chủ mưu đã bỏ ra.
Một hình ảnh khác bật ra trong đầu anh. Con thằn lằn khổng lồ ở mép nước. Kì đà... Ở Úc gọi là "Monitor". Bé Prati giải thích nguồn gốc cái tên đó là do đặc tính đứng trên chân sau ở mép nước để canh chừng xem có kẻ địch nào đang đến gần không.
Monitor... Có khi thứ anh trông thấy đêm đó không phải ảo giác...
- Anh sao thế? - Ai cất tiếng hỏi Fujiki đang thừ người ra thì thấy anh nhìn cô như vừa tỉnh mộng - Này, trông anh lạ lắm đấy.
- À à... Tôi đang suy nghĩ vài chuyện.
Không muốn để Ai phát hiện điều mình vừa mới đoán ra, Fujiki lấp liếm cho qua.
•••
Sáng hôm sau, ăn xong phần Bush Tucker thu lượm được ở gần đó, Fujiki và Ai đi về phía trạm kiểm soát số 6. Tuy quãng đường tương đối ngắn, chỉ tầm 5 kilomet, nhưng họ vẫn cố gắng đi nhanh do bị mưa lớn cầm chân suốt ba ngày. Cả hai đều cảm thấy mình đã phải lãng phí thời gian một cách vô ích.
Bọn họ cần nhanh chóng đi tới trạm kiểm soát số 7. Dẫu cho đó chưa phải đích cuối cùng đi nữa, việc lấy được thông tin sớm chắc chắn cũng mang lại ưu thế nhất định.
Đường đến trạm kiểm soát số 6 là về phía Đông Nam. Fujiki có cảm giác như nó ngược lại với hướng anh và Ai đi từ đầu tới giờ. Có vẻ lộ trình vòng vèo là để ngăn không cho người chơi rời khỏi phạm vi của Bungle Bungle, song, Fujiki e rằng kẻ chủ mưu thiết kế như vậy còn vì một mục đích khác nữa.
Đó là để các nhóm người chơi phải chạm trán với nhau.
Đối với Fujiki mà nói, ngoại trừ cặp Norota và Kato ra, anh tuyệt đối không muốn tiếp xúc với nhóm nào nữa cả.
Bởi thế, bọn họ cần hành động cẩn trọng hơn, ví dụ như khi từ khe nứt giữa các núi đá đi ra chỗ rộng hơn, nhất định phải áp tai xuống đất nghe xem có tiếng chân người không, trước khi đi ra ngoài phải thò đầu ra từ bóng núi đá thêm một lần nữa để kiểm tra xem có ai không.
Hai người kiên trì áp dụng tất cả những biện pháp đề phòng có thể nghĩ ra như thế, cuối cùng cũng mang lại một kết quả thiết thực.
Bằng động tác nay đã trở thành thói quen, ngay khi ló đầu ra để quan sát, người Fujiki lập tức cứng lại vì căng thẳng.
- Sao thế? - Ai hỏi.
Fujiki dùng tay ra dấu bảo Ai giữ im lặng. Cô hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, bèn nhón chân để không gây ra tiếng động, khẽ khàng tiến tới gần anh.
Fujiki im lặng chỉ tay về phía trước. Cách đó khoảng 60-70 mét có hai người đàn ông. Tuy chỉ nhìn thấy lưng nhưng từ chiều cao thì có thể đoán được rằng đấy không phải Seno và Funaoka.
Hai người kia đều gầy tọp, chắc do không được ăn uống đầy đủ. Hẳn nhóm nào cũng phải chịu đói trong ba ngày mưa tầm tã.
Fujiki kiềm chế để không cất tiếng gọi. Nếu đấy là Naramoto và Tsurumi thì chắc chắn Abe cũng phải ở cùng, vậy mà anh lại không thấy chị ta đâu cả, nên rất có thể đằng trước chính là Norota và Kato. Chí ít là vào thời điểm hiện tại, nếu là nhóm Norota thật thì anh sẽ tiếp cận hai người đó để đề nghị hợp tác.
Bạn đồng hành của anh bây giờ chỉ có Ai, hơn nữa cô còn là một phụ nữ yếu ớt, nên anh phải chịu áp lực và giữ tinh thần trách nhiệm cao hơn anh tưởng. Bởi thế, anh thật sự muốn tìm được đồng minh đáng tin cậy, tốt nhất là nam giới.
Giờ đây, Fujiki vô cùng hoài niệm không khí trước khi chia nhóm. Dù không phải tất cả đều đáng tin, song, việc có nhiều người cùng cảnh ngộ xung quanh khiến anh thấy rất yên tâm.
Hai người phía trước dường như đang bàn bạc chuyện gì đó. Vì giọng rất nhỏ nên Fujiki không nghe được nội dung. Mặt khác, trong lúc quan sát, anh nhận ra một điều, đó là tuy trông gầy gò thế thôi nhưng cử động của cả hai đều rất linh hoạt và khỏe mạnh.
Rồi, một người bỗng quay lại nhìn về chỗ anh và Ai đang nấp khiến anh giật thót tim.
Đó là... Naramoto.
May thay, có vẻ Naramoto chưa nhìn thấy bọn họ. Chắc vì chỗ này sấp bóng, lại thêm trên đầu anh lẫn Ai đều đang đội lưới chống ruồi màu xanh lá cây nên khó bị phát hiện. Dù vậy, tim anh vẫn đập thình thịch. Gương mặt của Naramoto, dẫu chỉ thoáng qua đã đủ khiến anh sợ chết điếng. Lúc gặp Seno và Funaoka, anh cũng không thấy sợ đến mức này.
Sau mấy ngày ở Bungle Bungle, chẳng hiếu tại sao mà thị lực của Fujiki trở nên tốt hơn hẳn. Chính vì thế mà anh nhanh chóng nhận ra Naramoto.
Không chỉ vậy, anh còn thấy được nước da khác thường của đối phương...
Đáng sợ nhất là đôi mắt lồi ra một cách kì dị khiến tròng đen nhìn bé tẹo, trông cực kì hung ác, giống hệt mắt của một loài chim săn mồi.
Fujiki bắt đầu có loại suy nghĩ viển vông như, lẽ nào trong lúc lang thang trong thiên nhiên hoang dã, cậu ta đã bị yêu ma quỷ quái nhập hồn?
Lúc này, người còn lại cũng xoay mặt về phía Fujiki. Đúng là Tsurumi. Gương mặt của anh ta cũng biến dạng hệt như Naramoto.
Fujiki cắn vào nấm tay phải để ngăn bản thân kêu lên thành tiếng.
Tuy chưa biết được chuyện gì đang xảy ra nhưng anh hiểu rõ một điều: Tuyệt đối không thể để hai người đó phát hiện.
"Nhưng, đáng sợ nhất phải kể đến những kẻ đi lấy lương thực. Hơi ngoài dự đoán nhỉ? Đây là lời cảnh báo dành cho các bạn, ban đầu thì không sao, có điều tới giai đoạn sau, tuyệt đối không được đến gần những kẻ ấy."
Những lời của bé Prati "quá cố" hiện lên trong đầu anh.
Fujiki cảm thấy bối rối, không biết nên làm gì bây giờ. Nếu chạy trốn thì sẽ mất dấu nhóm Naramoto, chưa kể trên mặt đất còn đầy sỏi nên khả năng bị phát hiện còn cao hơn nữa. Hoặc là, có lẽ anh và Ai nên tiếp tục nấp ở đây, đợi nhóm Naramoto đi khuất cho an toàn? Có điều, lỡ hai người đó đi về phía này thì sao? Dù nấp sau tảng đá đi nữa, cũng chẳng có gì đảm bảo sẽ không bị phát hiện khi khoảng cách giữa hai bên rút ngắn. Hơn nữa, biết đâu do căng thẳng mà anh hay Ai vô ý gây ra tiếng động thì coi như xong.
Họ phải làm sao đây? Phải làm sao...
Ai như đang đợi chỉ thị từ anh. Khuôn mặt cô cũng bị bóng đen của sự sợ hãi bao phủ. Quyết định của anh sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của cả hai người.
Anh chợt nhớ đến một đoạn anh tình cờ đọc được trong Mê cung Sao Hỏa lúc lật giở qua loa vào mấy hôm trước.
311
Bạn tìm thấy một chỗ có thể ẩn nấp đằng sau tảng đá lớn.
Hai con quỷ đói đang đến gần bằng những bước chân đều đặn. Chúng vẫn chưa phát hiện ra bạn. Sắp tới ngã ba đường. Liệu chúng có rẽ sang con đường nơi bạn đang trốn không? Tất cả đều phụ thuộc vào vận may.
Do sợ hãi và căng thẳng, giảm 3 điểm thể lực.
Giờ có chiến đấu với chúng, bạn cũng không có cửa thắng. Bạn chỉ có hai lựa chọn, một là dốc toàn lực để chạy trốn, hai là nấp sau tảng đá đợi chúng đi qua và cầu cho mình không bị phát hiện.
Nếu chạy trốn thì đến trang 87, ở lại thì đến trang 614.
Fujiki úp lòng bàn tay lại, làm động tác ấn xuống, ra hiệu cứ nấp ở đây. Ai gật đầu thật nhẹ như sợ làm cho không khí chuyển động.
Có vẻ nhóm Naramoto tạm thời không có ý định rời khỏi chỗ đó. Hệt như đang cười nhạo sự lo lắng thấp thỏm của Fujiki, hai người kia vẫn ung dung đứng bàn bạc với nhau giữa đồng cỏ.
Fujiki đoán Naramoto với Tsurumi đang thảo luận về hướng đi tiếp theo. Thoạt nhìn, ý kiến của hai bên không giống nhau.
Naramoto chỉ về phía Đông, là phía cậu ta và Tsurumi vừa đi qua, nói liên tục không ngừng nghỉ. Con mắt lồi ra của Naramoto khiến Fujiki liên tưởng tới một con côn trùng đang giận điên lên. Trái lại, Tsurumi có lẽ không rành khoản ăn nói lắm nên chỉ đáp lại vài tiếng. Tuy vậy, biểu cảm trên mặt anh ta đáng sợ đến mức Fujiki không dám nhìn thẳng vào. Mắt Tsurumi lúc này trông dữ tợn hệt như ác quỷ. Chỉ cần nhìn hai đôi mắt ấy thôi là Fujiki biết tình cảnh của anh và Ai bây giờ nguy hiểm tới cỡ nào.
Cuối cùng, dường như đã thống nhất được ý kiến, Naramoto và Tsurumi bắt đầu đi thẳng về phía trước. May mà điều Fujiki lo sợ, là hai người kia sẽ đổi hướng tiến về phía anh và Ai đang nấp, không xảy ra.
Nhìn bóng lưng của nhóm Naramoto đang đi xa dần, Fujiki thở hắt ra, toàn thân run rẩy.
Trước mắt thì nguy hiểm đã qua. Sau này, anh chỉ cần cố gắng hết sức giữ khoảng cách với hai người ấy là được.
Có điều...
Anh nhận ra mình đang trong một tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu bây giờ hướng đến trạm kiểm soát số 6 đúng như dự định thì anh và Ai sẽ phải đi gần như cùng hướng với nhóm Naramoto nên nguy cơ chạm mặt nhau là rất cao.
Có lẽ chỉ còn cách bám đuôi nhóm Naramoto. Giữ một khoảng cách xa vừa đủ rồi lúc nào cũng kiểm tra vị trí của đối phương thì sẽ tránh được trường hợp xấu nhất là hai bên sẽ tình cờ chạm trán nhau.
Vừa nghe Fujiki đề xuất, Ai đã lắc đầu:
- Không được! Quá nguy hiểm. Nếu giữa chừng họ nhận ra đang bị chúng ta theo dõi thì sao?
- Cách nào mà chẳng có rủi ro đi kèm.
- Không được! Anh nhìn thấy mặt họ rồi còn gì. Hai người kia không bình thường... Tuyệt đối không được! - Giọng cô run rẩy - Hẳn là đã có chuyện gì đó xảy ra. Chắc chắn đấy. Bọn họ không còn là người bình thường nữa! Nếu, nếu lỡ chúng ta bị phát hiện thì... sẽ bị gϊếŧ đấy!
- Được. Tôi hiểu rồi, cô bình tĩnh lại đi - Fujiki đặt tay lên vai Ai.
Một lúc sau, Ai có vẻ đã bớt kích động. Cô thầm thì:
- ... Ngoài ra, tôi còn nghĩ đến một việc. Nhóm Naramoto vẫn còn một người nữa đúng không. Cái chị tên Abe Fumiko ấy. Anh không thắc mắc chị ta đang ở đâu à?
- Chắc chị ta trốn mất rồi? Nhìn mặt hai người đó lúc này thì có chạy cũng chẳng lạ gì.
- Cũng có thể... - Dường như cô nghĩ phải có một lý do khác.
Fujiki đột nhiên nghĩ ra:
- Còn trường hợp là sẽ có một người đi sau lưng chúng ta. Giả sử chúng ta cứ mải cảnh giác phía trước, lỡ mà bị chị ta phát hiện...
Bà cô to mồm nọ dám sẽ hét to báo hiệu cho hai người kia lắm, rồi anh và Ai sẽ bị rơi vào thế gọng kìm. Tuy Abe không đáng sợ nhưng Naramoto và Tsurumi thì khác. Lúc ấy, anh với cô có mà chạy đằng trời.
- Thế, cô nghĩ bây giờ chúng ta nên làm gì?
- Dẫu không có bằng chứng, song...
- Cứ nói thử xem.
Ai hơi ngần ngừ một chút rồi chỉ về phía Đông:
- Tôi nghĩ biết đâu đi thử về phía đó lại hay.
- Tại sao?
- Tôi không biết. Trực giác của tôi mách bảo vậy. với lại nếu đi về phía Đông, có khả năng chúng ta không chỉ tìm được manh mối cho việc nhóm Naramoto trở nên kì lạ như thế mà còn tránh xa được hai người họ.
Đoạn cuối có lẽ mới là tiếng lòng của Ai. Từ vẻ sợ hãi trên mặt cô khi nãy thì cũng không có gì là lạ. Hơn nữa, bản thân Fujiki cũng muốn rời xa hai người kia càng nhanh càng tốt.
Cuối cùng, Fujiki và Ai quyết định tạm hoãn việc đi đến trạm kiểm soát số 6 và rẽ về phía Đông. Có khả năng bên tổ chức trò chơi sẽ coi việc thay đổi lộ trình này là hành động bỏ trốn chứ không phải lạc đường. Tuy nhiên, so với bên tổ chức chưa một lần thấy mặt thì hiện tại, nhóm Naramoto là mối đe dọa đáng sợ hơn rất nhiều.
Nếu bị bọn chúng bắt được thì sao? Fujiki không muốn nghĩ đến điều ấy. Anh chỉ biết là, tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.
Càng đi, anh càng thấy lạ. Cảnh vật xung quanh trông rất quen.
Cái cây giống cây thông mọc gần suối kia, do vỏ cây sần sùi có hình dạng như một lớp vảy nên người ta gọi nó là cây cá sấu, trùng khớp với cái cây trong kí ức của anh.
- Chỗ này... chúng ta từng đi qua rồi thì phải - Ai nói ra mối nghi ngờ trong lòng anh.
- Có lẽ vì đường đi vòng vèo phức tạp, chúng ta lại luôn răm rắp đi theo chỉ thị nên đã không nhận ra...
Phương hướng trên máy chơi điện tử đưa ra chỉ mang tính đại khái, lại thêm có những lúc phải đổi hướng theo con đường đang đi. Xét từ trạm kiểm soát số 1 đến giờ, nếu chỉ dựa vào la bàn thì rất khó để xác định anh và Ai rốt cuộc đã đi theo hướng nào.
Có khi nào bọn họ đã bị bắt đi vòng quanh trong một khu vực cố định không? Giả sử ý đồ của bên tổ chức trò chơi đúng như anh suy đoán thì...
- Tôi nhớ ra rồi - Ai nói - Khu này có lẽ gần trạm kiểm soát số 4 đấy. Chúng ta đã đến đây một lần để tìm Bush Tucker.
Quả thế. Trái núi cao chót vót kia là nơi bọn họ đã bắt được con trăn đầu đen và chuột túi Rock Wallaby.
Đi thêm một chút, Ai kêu to:
- Không sai được đâu! Anh xem này!
Trông như một cái hố phủ cỏ và cành cây bên trên. Là dấu tích của bếp ngầm dưới lòng đất, nơi anh và cô chế biến con chuột túi.
- Thấy tôi nói đúng chưa?
Ai cười, giọng tự đắc. Ấy vậy mà Fujiki lại chau mày. Ai liền hỏi:
- Sao thế?
- Cái bếp này đã được nới rộng.
Fujiki vẫn còn nhớ độ lớn của cái hố mà anh đã tự tay đào. Đường kính khoảng 60 centimet, sâu tầm 45 centimet. Nhưng bây giờ cái bếp đã to hẳn ra.
- Ừ nhỉ. Có nghĩa là... - Ai nhìn cái hố, suy nghĩ một lúc rồi nói - Chắc là hai người kia... nhóm Naramoto đã phát hiện ra cái bếp này. Họ đoán ra cách chúng ta chế biến thức ăn rồi bắt chước. Chẳng phải dùng cái bếp đào sẵn thì đỡ mất công hơn làm một cái mới sao?
- Nếu thực sự chỉ có vậy thì tốt... - Fujiki vừa nói vừa tới gần cái bếp.
Ai nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu. Ngay cả bản thân Fujiki cũng không biết tại sao mình lại nói vậy.
Bếp vẫn còn ấm. Dường như mới được dùng cách đây không lâu. Có chỗ vẫn còn nhìn thấy hơi nước bốc lên. Ngoài ra còn có một mùi gì đó... Mùi này tỏa ra từ đâu nhỉ?
Fujiki ngẩng đầu, nhìn xung quanh tìm kiếm nhưng không phát hiện điều gì khả nghi. À mà không. Mắt anh dừng lại ở một chỗ cách bếp khoảng mười mấy mét. Nơi ấy có tảng đá phẳng to như cái bàn.
Anh tự hỏi nó có gì bất thường, và đến gần để xem. Rồi lập tức hiểu được lý do. Hàng đàn ruồi đồng loạt bay lên hạ xuống bề mặt tảng đá chứ không hùng hổ lao tới tấn công anh như mọi khi.
Mùi lạ bắt nguồn từ đây. Có những vết bẩn khiến anh liên tưởng đến việc đã có một lượng máu lớn chảy xuống và dính lên mặt đá. Thoạt nhìn thì rất khó nhận ra, bởi đá ở đây vốn có màu đỏ sẫm. Nếu không có đàn ruồi thì có lẽ anh cũng chẳng chú ý.
Bề mặt tảng đá bằng phẳng thế này, rất thích hợp để làm nơi chế biến thức ăn...
Nhìn phản ứng của Fujiki, mặt Ai biến sắc. Cô cuống quýt hỏi:
- Sao vậy? Anh tìm thấy gì à?
Fujiki nhanh tay nhặt cỏ và cành cây đang phủ trên bếp ném ra ngoài. Anh đã lờ mờ đoán được mình sẽ tìm thấy gì dưới hố. Nếu có thể thì anh tuyệt đối không muốn nhìn thấy nó. Có điều, dù thế nào đi nữa thì anh cũng phải kiểm chứng giả thiết của mình. Đây là một việc rất quan trọng nếu anh và Ai muốn sống sót trong trò chơi sinh tồn này.
- Dưới đó có gì thế?
Chắc chắn Ai đã đoán được vì cô tuyệt đối không phải là người ngu ngốc. Cho đến lúc này, đã rất nhiều lần cô khiến anh phải thấy xấu hổ vì thua kém.
Do vậy, chắc chắn không thể có chuyện cô chưa đoán ra, cô chỉ đang giả vờ không biết gì mà thôi.
Tại sao à? Câu trả lời chỉ có một: Vì sợ phải đối diện với thực tế. Còn gì kinh khủng hơn khi thảm cảnh của mình hiện hữu trong một hình hài cụ thể ngay trước mắt. Fujiki khựng lại, rồi nói:
- Nhìn đi!
Anh tưởng Ai sẽ không chịu nhìn bởi cô đã biết chính xác đó là thứ gì, nào ngờ cô lại chậm rãi bước tớì.
Dưới hố là một khúc xương trắng rất to. Dựa vào hình dáng thì có lẽ là xương đùi.
- Cô nghĩ sao? Chúng ta chưa từng nhìn thấy động vật nào lớn đến thế này ở Bungle Bungle phải không?
Ai nhìn chằm chằm vào khúc xương như bị thôi miên.
- Thịt đã bị gặm sạch sẽ. Vết xước chỗ này là bằng chứng của việc bị cắn vào sụn hoặc bị ngậm mút - Fujiki bất giác thốt ra những lời nhận xét kinh khủng như muốn giáng thêm cú sốc vào Ai. Anh bực bội khi nhìn thấy phản ứng có thể nói là thờ ơ của cô.
- Cái này, chẳng lẽ...? - Cuối cùng cô cũng mở miệng.
- Ờ, đúng thế! - Cảm giác căm uất trào lên trong lòng Fujiki. Anh biết mình không nên trút giận lên đầu Ai như thế, song, sợ hãi và căng thẳng không có chỗ giải tỏa khiến anh không kiềm chế được - Chỉ thế này thôi thì cô vẫn chưa tin đúng không? Để tôi tìm thêm cho cô xem. Chắc chắn vẫn còn nhiều lắm!
Nói rồi, anh nhảy vào lòng bếp ngầm, ném hết cỏ và cành cây còn sót lại ra ngoài.
Fujiki dễ dàng tìm thấy thứ mình muốn. Anh ngừng tay, trân trối nhìn nó. Sự thật sống động đến mức anh cảm thấy quá khó tin. Trông cứ như một loại đồ chơi bằng nhựa, nhưng anh vẫn không dám đưa tay chạm vào.
Đó là xương cánh tay từ phần khuỷu tay trở xuống, chỉ có phần từ cổ tay đến bàn tay là còn nguyên, vẫn thấy được lớp sơn bong tróc gần hết trên năm đầu ngón tay. Bên cạnh là một cái đầu người. Mắt mở trừng trừng, mặt nhăn nhúm bởi sự kinh hoàng và đau đớn tột độ. Đây là một khuôn mặt của người chết. Thật đến không thể thật hơn.
Ngoài ra, phần thịt xung quanh gáy và hai tai đều đã bị gặm sạch.
Fujiki sực tỉnh, lo lắng nhìn sang Ai. Anh sợ hình ảnh gây sốc tới mức này sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của cô. Thấy cô vẫn ngẩn người nhìn xác chết không chớp mắt, anh nhảy ra khỏi hố, lấp di thể lại bằng đống cỏ và lá cây rồi ôm lấy Ai, dẫn cô rời xa hiện trường kinh khủng ấy.
Ai tỏ ra bối rối, nhìn Fujiki với vẻ mặt ngạc nhiên cứ như thể không hiểu tại sao anh lại ngăn cản trong khi cô vẫn còn muốn xem.
- Thôi đừng nhìn nữa. Là tôi không tốt.
Ai vẫn im lặng.
Đi được một đoạn khá xa, anh ấn cô ngồi xuống một tảng đá. Sau đó, anh rút điếu thuốc cuối cùng đã để dành mãi ra, châm lửa. Dù chẳng cảm nhận được vị gì cả, nhưng, chỉ cần át đi mùi bốc lên từ bếp ngầm giống hệt mùi con chuột túi anh đã nướng hôm nọ là được.
Fujiki nhìn về phía cái hố vừa là bếp vừa là lò hỏa thiêu. Không còn nghi ngờ gì nữa, nhóm Naramoto đã đi quá giới hạn. Với lại, đã nếm hương vị thịt người một lần rồi thì chắc sẽ chẳng ngại ngần gì ở lần thứ hai đâu. Rất có thể lần tới, chúng sẽ vô tư chén sạch cả tay lẫn mặt cũng nên.
Con người phải ăn thịt đồng loại khi không chịu nổi địa ngục đói khát cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ gì. Trong Phép màu ở dãy Andes nổi tiếng, các con chiên ngoan đạo, trẻ tuổi đã buộc phải ăn di thể của bạn bè mình vì sinh tồn. Khi bị dồn đến chân tường thì con người ta sẽ có thể làm ra những chuyện như thế.
Vụ máy bay rơi vào ngày 13/10/1972 được viết thành sách và làm phim dưới tên Miracle in the Andes.
Fujiki cảm thấy tội lỗi và vô cùng ân hận khi đã độc chiếm thông tin về Bush Tucker. Nếu biết ở Bungle Bungle có rất nhiều động thực vật có thể dùng làm thức ăn thì biết đâu Naramoto và Tsurumi sẽ không...
Nhưng, hình như trường hợp của hai người này hơi khác.
Người bình thường chắc chắn cần một khoảng thời gian đấu tranh tư tưởng dài trước khi dám ăn thịt người. Dù đói đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể trở nên tàn ác nhường này chỉ trong vòng chưa đến mười ngày.
Hơn nữa, điểm khác biệt lớn nhất ở đây khi so với Phép màu ở dãy Andes là, hai người kia đã làm-thịt-Abe-Fumiko. Biểu hiện kinh hoàng và đau đớn trên khuôn mặt chị ta là minh chứng hùng hồn nhất cho suy luận đó.
Fujiki rùng mình. Đến tận lúc này, nỗi kinh hoàng mới dâng lên trong lòng anh.
Đúng rồi. Rõ ràng Naramoto và Tsurumi không còn là người bình thường nữa. Nhìn từ bề ngoài, có lẽ hai kẻ ấy đã biến thành dã thú rồi. Chắc chắn đã có chuyện gì đó khủng khiếp ngoài sức tưởng tượng của anh xảy ra và biến bọn chúng thành quỷ dữ.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Fujiki. Quyết định không tiếp xúc với nhóm Naramoto lúc trước là chính xác, dù khi ấy anh chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
Người nào bị bắt, sẽ biến thành thức ăn cho chúng.
Nói cách khác, bây giờ trò chơi đã được thêm một luật mới: Người chơi vừa phải tìm đường về đích vừa phải chạy trốn để không bị hai kẻ đó tóm được...
Hai kẻ đó giống hệt như... đúng rồi, bọn "quỷ đói".
Không chừng đây cũng là một phần của trò chơi. Bên tổ chức đã tính trước chuyện nhóm đó sẽ biến thành quỷ đói...
Nghe thật nực cười. Song, nếu không thì tại sao anh lại nhận được lời cảnh báo từ trước, cụ thể là ở trạm kiểm soát số 2?
"Nhưng đáng sự nhất phải kể đến những kẻ đi lấy lương thực."
Điếu thuốc cháy hết chỉ còn đầu lọc. Fujiki ném nó đi rồi xoa cái cằm lởm chởm râu. Anh thấy sợ. Sợ đến phát điên. Sợ lối tư duy của những người anh không tài nào lý giải nổi. Sợ cái thế giới điên loạn mà anh đang bị cuốn vào.
Vô tình nhìn sang bên cạnh, anh nhận ra có vật gì đó màu bạc trong bụi cỏ. Đến gần thì thấy đó là túi đựng máy chơi điện tử. Có lẽ là của Abe Fumiko xấu số.
Vì cảm thấy nó vẫn còn chất đầy oán hận của chị ta nên phải mất một lúc anh mới đủ can đảm để lấy máy chơi điện tử ra khỏi túi. Chưa bị hỏng.
Fujiki khởi động máy. Anh cũng chẳng có mục đích gì đặc biệt, chỉ muốn biết chị ta đã nhận được những thông tin gì ở các trạm kiểm soát.
Không ngờ, máy chơi điện tử không hiện lên bất cứ thông điệp nào cả, trên màn hình phủ kín hai chữ tiếng Anh: BAD END.