Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy

Chương 92: Không cần gọi anh xa lạ như vậy




“Kính huyễn, thật sự là em, sao em lại tới công ty.” Cửa thang máy mới vừa mở ra, Húc Nhật tinh mắt liền nhìn thấy Kính Huyễn, đi về phía cô, dĩ nhiên phía sau còn có Dương Lịch đi theo, người mà Kính Huyễn muốn né tránh.

“Hì hì! Em cùng Mật Nhu tới cầm văn kiện đem về làm, không có chuyện gì, em về trước đây?” Kính Huyễn cười khan nói chuyện với Húc Nhật. Sau đó, muốn lập tức dẫn Mật Nhu rời khỏi nơi này.

“Kính Huyễn, em chờ một chút.” Thấy Kính Huyễn hốt hoảng muốn đi, Húc Nhật mở miệng muốn giữ lại, không muốn cô rời đi nhanh như vậy.

“Làm gì.” Không đợi Kính Huyễn mở miệng, Mật Nhu đứng phía trước mặt Kính Huyễn nói, xong còn nhìn phòng bị Dương Lịch.

“Em không nên hiểu lầm, anh chỉ muốn tìm Kính Huyễn để trò chuyện thôi, Mật Nhu, hai người không nên như vậy có được không.” Thái độ Dương Lịch vô cùng thành khẩn nói, ngược lại Húc Nhật cùng Thanh Phong đứng bên cạnh đều cảm thấy mơ hồ không hiểu. Tại sao hôm nay tổng giám đốc từ Mỹ qua, gặp được Kính Huyễn và Mật Nhu lại có thái độ kỳ quái như vậy, tuyệt đối không giống như một tổng giám đốc lạnh lùng như mọi người vẫn nói.

“Kính Huyễn với anh không có gì để nói, Húc Nhật, chúng tôi đi trước đây.” Mật Nhu lạnh lùng hướng về phía Dương Lịch nói, sau đó quay đầu nhìn Húc Nhật mỉm cười tạm biệt xong, muốn mang Kính Huyễn rời đi.

“Hai người chờ một chút, tôi nghĩ chắc là mọi người đều quen biết nhau, vậy chúng ta cũng không cần phải giới thiệu nữa, khó khăn lắm mọi người mới có cơ hội gặp nhau, nên chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi.” Húc Nhật nhìn Dương Lịch mới vừa tán gẫu với mình, sau đó liền bị hai cô gái này chèn ép, lập tức nói muốn cùng nhau ăn bửa cơm để hòa hoãn không khí căng thẳng.

“Không cần, ai khó khăn gặp anh, nếu như có thể không cần gặp mặt, thì không nên gặp nhau càng tốt hơn.” Mật Nhu nghe Dương Lịch mời, cũng không cần cân nhắc, mở miệng nói ra gì là ôn lại kỷ niệm cũ. Hừ, lại nhìn thấy sắc mặt Kính Huyễn trắng bệch nắm chặt tay mình, biết nhất định Kính Huyễn không thích.

“Nhưng mà không phải các người quen biết nhau sao? Cùng nhau ăn bữa cơm chắc cũng không có vấn đề gì.” Húc Nhật không hiểu nói, nhìn thấy Dương Lịch cùng hai người Kính Huyễn và Mật Nhu quen thuộc như vậy, nghĩ rằng bọn họ đều biết nhau.

“Mật Nhu được rồi, theo như ý Húc Nhật đi, nhưng tôi nói trước điều này, lần này là nể mặt mũi Húc Nhật, ăn xong tôi lập tức đi ngay.” Kính Huyễn ở trong lòng cân nhắc. Hiện tại Dương Lịch là đối tác làm ăn với công ty, cô không thể nhất thời tùy hứng khiến cho công ty mất đi công việc làm ăn với bên công ty Dương Lịch.

“Kính Huyễn, cậu...” Mật Nhu còn muốn nói gì, liền bị Kính Huyễn nhìn về phía mình ánh mắt như ngăn cản, không thể làm gì khác hơn là uất ức đem lời muốn nói nuốt vào trong bụng, sau đó từ từ chờ nó tiêu hóa.

“Thật tốt quá, Kính Huyễn, em giới thiệu một chút nơi này có món gì ăn ngon.” Dương Lịch mừng rỡ thấy Kính Huyễn đáp ứng, vui vẻ kêu Kính Huyễn giới thiệu địa điểm mọi người cùng nhau đi ăn.

“Thật xin lỗi, Dương tiên sinh, bản thân tôi không có thường ăn bên ngoài, cho nên tôi không biết.” Kính Huyễn lạnh lùng nói, ánh mắt cố ý không nhìn thấy Dương Lịch, ánh mắt nhìn về bốn phía.

“Kính Huyễn, em đừng gọi tên anh xa lạ như vậy, em có thể giống như trước kia kêu anh một tiếng Dương ca, hay là gọi Dương Lịch cũng được, nhưng đừng gọi anh là Dương tiên sinh, khiến anh cảm thấy thật xa cách.” Dương Lịch nghe Kính Huyễn gọi mình như vậy, trong lòng cảm thấy không thoải mái muốn Kính Huyễn thay đổi cách xưng hô với mình, nhưng dường như có người không muốn nghe theo.

“Dương tiên sinh thật biết nói đùa, chúng ta cũng không phải là rất quen thuộc, không cần thiết tỏ ra thân thiết như vậy.” Kính Huyễn cười lạnh nói, cưỡng ép lòng mình, trước kia anh đã phản bội cô, nên Dương ca trong lòng cô đã chết từ lâu. Hiện tại Dương Lịch đang đứng trước mặt cô như một người xa lạ không hơn không kém.

“Chúng ta làm sao lại không hề quen biết nhau, từ nhỏ chúng ta lớn lên cùng nhau, em đều luôn gọi anh là Dương ca.” Dương Lịch đối mặt với gương mặt lãnh đạm của Kính Huyễn, trong mắt hiện lên vẻ bi thương, không nghĩ tới anh đã làm cho Kính Huyễn tổn thương sâu sắc đến như vậy, nhớ đến khuôn mặt đáng yêu nũng nịu gọi anh là Dương ca, nhưng Kính Huyễn đã không còn như vậy nữa, hơn nữa còn lạnh lùng xa cách.

“Anh không phải nói muốn ăn cơm sao, vậy đi theo tôi tới nơi này, tôi có biết nhà hàng nấu ăn ngon.” Đứng ở bên cạnh Kính Huyễn, Mật Nhu, thấy trong công ty càng ngày càng nhiều ánh mắt tò mò nhìn về phía bên này, lại thấy Kính Huyễn sắp rớt nước mắt, bèn quyết định thật nhanh nói trong khi mấy người còn đang mất hồn, liền lôi kéo Kính Huyễn đi phía trước.

“Vừa rồi sao cậu lại ngu ngốc như vậy, sao phải đáp ứng cùng đi ăn cơm với anh ta.” Ngồi lên xe Mật Nhu tức giận không nhịn được sự ức chế bèn nói ra hết, không biết nên nói Kính Huyễn là ngu dại hay phải nói cái gì đây.

“Mình chỉ vì anh ta là khách hàng quan trọng của công ty, mình không thể đắc tội, khách hàng muốn cùng đi ăn bữa cơm, không có gì lớn.” Kính Huyễn nói, không biết là đang nói để an ủi bản thân mình, hay là nói cho Mật Nhu nghe.

“Khách hàng thì có thể giao cho Húc Nhật giải quyết là được, không cần thiết cậu phải đáp ứng, có phải là cậu cho đến bây giờ vẫn không quên được Dương Lich.” Mật Nhu nói thẳng, không cần vòng vo, nói trúng tim đen của Kính Huyễn.

“Không đúng, mình sao lại không quên được anh ta, mình không có.” Kính Huyễn bị nói trúng tâm tư, hốt hoảng che lỗ tai nói, không gian nhỏ hẹp bên trong xe còn vang vọng tiếng của Kính Huyễn, làm cho Mật Nhu cũng bị hù dọa.

“Được, được! Cậu không có, cậu nói không phải thì không phải, vậy bây giờ cậu nhanh ngồi xuống, chúng ta lái xe đi.” Mật Nhu sợ vết thương trong lòng Kính Huyễn lại tái phát, hai tay dùng sức ấn Kính Huyễn ngồi xuống, giúp cô cài dây an toàn, sau đó mới chậm rãi lái xe đi.

“Cậu xuống đi, chúng ta đã đến rồi.” Mật Nhu dừng xe ở bãi đỗ xe của tiệm cơm, kêu Kính Huyễn còn đang ngẩn người xuống xe. Chốt lát sau, hai người cùng đi theo phía sau Húc Nhật, Dương Lịch cũng bước xuống xe đi theo Mật Nhu.

“Chào cô, Mật Nhu hôm nay cô lại đến, hôm nay có hải sản tươi sống, có muốn dùng thử hay không?” Dường như nhà hàng này rất quen thuộc với Mật Nhu, vừa vào cửa, đang ngồi ở bên trong quầy nhân viên phục vụ liền đứng dậy nhiệt tình chào hỏi Mật Nhu.

“Đương nhiên là muốn, nhà hàng của các người nổi tiếng món hải sản mà, hôm nay tôi dẫn theo mấy người đi cùng, giúp tôi an bài một chút, giống như mọi lần.” Mật Nhu không xoay qua hỏi thăm bọn họ muốn ăn cái gì, tự mình gọi món.