Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy

Chương 91: Ông trời đang ngủ




“Các người chứ nói chuyện tiếp đi, tôi đi trước” Kính Huyễn thật sự không biết Diêm Hỏa đang làm cái gì nữa, để lại không gian cho Diêm Hỏa và Y Na cùng nhau nói chuyện phím.

“Kính Huyễn chờ mình một chút, chúng ta ra ngoài nói chuyện” Mật Nhu thấy Kính Huyễn muốn ra ngoài, Iiền cùng cô nhau đi ra ngoài.

“Mọi người chờ anh một chút, kế tiếp muốn đi đâu, chúng ta cùng đi” Diêm Hỏa xách theo túi lớn túi nhỏ mà vừa rồi Kính Huyễn cùng Mật Nhu mua, muốn cùng hai người đi dạo tiếp nữa.

“Diêm, anh đừng đi, chúng ta đều lâu rồi không gặp, em rất nhớ anh đó” Y Na làm sao có thể bỏ qua một cơ hội tốt như thế, nắm tay Diêm Hỏa không cho anh rời đi.

“Cô rốt cuộc là muốn cái gì?” Diêm Hỏa thấy Kính Huyễn cùng Mật Nhu đã đi xa, hiện tại nếu không đuổi theo sẽ không tìm được, lạnh lùng nhìn Y Na dính vào người của mình.

“Diêm, tối nay em có một buổi biểu diễn thời trang, anh đi với em có được hay không vậy, em muốn nhìn thấy anh ở dưới cỗ vũ em” Y Na nghĩ tối nay là show thời trang lớn, nếu như đến lúc đó có Diêm Hỏa đi theo, thì những người kia sẽ không xem thường mình nữa, còn có thể một đêm trở thành sao.

“Tôi không có thời gian, cô đi mà tìm người khác”Diêm Hỏa thật không biết người phụ nữ trước mặt này nghĩ gì nữa, nếu là trước kia anh chắc sẽ chiều theo cô ta, nhưng hiện tại không cần suy nghĩ mà cự tuyệt ngay lập tức.

“Nhưng mà người em muốn chỉ có mình anh, anh đi với em có được hay không” Y Na đến gần làm nũng, ôm lấy cánh tay của Diêm Hỏa ma sát vào ngực mình, từ gốc độ của Diêm Hỏa nhìn Y Na thì có thể thấy được khe ngực nguy hiểm.

“Cô cách xa tôi ra, cô đã lấy tiền của tôi rồi, tôi không quan tâm đến chuyện đó” Đáng tiếc, đối với dáng người quyến rũ như Y Na cũng không thể khiến cho Diêm Hỏa có cảm giác.

“Nhưng” Y Na còn muốn nói gì đó, đã nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của Diêm Hỏa, đành phải nuốt lại những lời muốn nói vào trong.

Diêm Hỏa không thèm để ý đến ánh mắt buồn bã của Y Na, trực tiếp đi qua người Y Na, hiện tại suy nghĩ phải đi tìm Kính Huyễn, không biết là có tìm được hay không nữa.

“Kính Huyễn cậu đi chậm lại một chút đi, chân của cậu đang bị thương đấy” Mật Nhu đuổi theo Kính Huyễn đang đi phía trước, lo lắng cho Kính Huyễn nếu cứ đi như vậy chân sẽ lại bị thương nặng thêm.

“Tại sao cậu cũng đi ra ngoài” Kính Huyễn nghe thấy tiếng của Mật Nhu, dừng lại chờ Mật Nhu đi tới chỗ của mình.

“Làm ơn, mình không theo cậu đi ra ngoài thì ở đó xem bọn họ thân mật với nhau à” Hiện tại Mật Nhu chỉ cần nghĩ tới Y Na, toàn thân liền cảm thấy một trận da gà nổi lên, điệu bộ thật là làm cho nguời ta cảm thấy gê tởm mà.

“Vậy bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?”Kính Huyễn đứng tại chỗ hỏi Mật Nhu, mới vừa rồi mơ mơ hồ hồ chạy ra ngoài, bây giờ cũng không biết nên đi đâu nữa.

“Vậy bây giờ cậu muốn đi đâu, mình đi với cậu” Mật Nhu hiện tại cũng không biết nghĩ đi đâu, liền xoay người dò hỏi ý kiến của kính Huyễn.

“Hiện tại cũng đã trễ lắm rồi, Dương Lịch chắc sẽ không đi vào công ty, mình muốn vào lấy chút văn kiện về sửa chữa lại một chút” Kính Huyễn nhìn đồng hồ trên cổ tay, cũng đã trễ như vậy chắc Dương Lịch cũng không có ở công ty đâu.

“Có lẽ là vậy, mình đi với cậu” Mật Nhu nói là làm liền, lôi kéo Kính Huyễn đi ra bãi đỗ xe để đến công ty.

“Kính Huyễn, tại sao giờ này cậu còn tới đây làm gì. Chân của cậu sao rồi, có đỡ chưa” Kính Huyễn còn chưa có đi vào trong công ty, thì gặp Thanh Phong ngay tại cửa ra vào, Thanh Phong nhìn chân Kính Huyễn còn bị bó như cái bánh chưng lo lắng hỏi.

“Mình tới lấy một ít đồ, không nghĩ tới lại gặp cậu ở đây, cậu bây giờ thế nào rồi, sao giờ có nhiều thời gian rãnh rỗi vậy à? Bình thường không phải là cậu rất bận rộn hay sao?”Kính Huyễn nhìn Thanh Phong trong tay đang cầm café, không hiểu hỏi. Bình thường nếu lúc này mà muốn tìm Thanh Phong là rất khó, cô ấy rất bận rộn cơ mà.

“Công việc nhiều lắm mình phải nghĩ một chút, nếu không mình mệt chết đi được. Hôm nay công ty mới nhận được một dự án lớn, ngày mai mọi người sẽ bắt đầu bận rộn lắm đó.” Thanh Phong mệt nhọc nói, cầm lấy ly café mới mua liền uống, nếu không có café thì chắc cô sẽ ngủ thiếp đi luôn mất.

“Lợi hại như vậy, vậy mình phải giúp mọi người một tay mới đúng, mình tới là hỏi có công việc gì không đưa mình làm phụ cho, cả ngày ở nhà rất nhàm chán” Kính Huyễn cười cười nhìn Thanh Phong nói, vỗ vỗ bả vai của cô.

“Vậy chúng ta cùng nhau lên đi, đứng ở chỗ này nói chuyện không tiện lắm” Thanh Phong đứng lâu như vậy mới biết mình cùng Kính Huyễn và Mật Nhu vẫn còn đứng trước cửa công ty.

“Ừ, đi thôi” Kính Huyễn nói xong cùng Thanh Phong đi vào công ty.

“Kính Huyễn, hôm nay ký hợp đồng với chúng ta là một vị tổng giám đốc mà cậu cũng biết đấy” Thanh Phong vửa nghĩ đến cái gì đó, quay đầu nhìn Kính Huyễn nói.

“Tại sao cậu lại nói như vậy, mình làm sao có thể quen với vị tổng giám đốc kia chứ” Kính Huyễn không hiểu nói, mình lúc nào lại có thể quen nhiều vị tổng giám đốc như thế chứ nhỉ?

“Mình cũng không biết là cậu quen với vị tổn g tài đó, nhưng lúc anh ta tới, có hỏi tổng giám đốc của chúng ta về cậu, còn nói muốn cậu phụ trách hạng mục này, sau tổng giám đốc nói chân cậu bị thương, cho nên không cho cậu nhận” Thanh Phong nghĩ đến buổi sáng họp vị tổng giám đốc đó cứ hỏi Kính Huyễn không thôi, liền chỉ muốn nói Kính Huyễn đã có bạn trai rồi hay chưa.

“Vậy bây giờ anh ta còn ở công ty nữa hay không” Kính Huyễn trong lòng có tiếng chuông cảnh giác, trực giác nói cho cô biết khả năng là người mà Mật Nhu thấy vào buổi sáng ở công ty mình là Dương Lịch, khẩn trương hỏi Thanh Phong, nếu như anh ta bây giờ vẫn còn ở công ty thì mình phải nhanh chân rời khỏi mới được.

“Có a, vị tổng giám đốc đó hiện giờ vẫn còn ở trong phòng làm việc, hai người bọn họ nói chuyện rất lâu, đến bây giờ vị tổng giám đốc đó còn chưa về nữa” Thanh Phong thật không hiểu nổi hai người đó có phải là người nữa hay không nữa, nói chuyện từ sáng đến giờ vẫn chưa xong nữa.

“Kính Huyễn, có phải trong lòng cậu bây giờ có suy nghĩ giống mình hay không?” Đi bên cạnh Kính Huyễn nãy giờ Mật Nhu không có nói chuyện, áp vào tai Kính Huyễn nói nhỏ, thấy Kính Huyễn gật đầu một cái, hai người cũng rất ăn ý với nhau muốn rời khỏi nơi này, nhưng dường như ông trời không muốn theo như ý của các cô.