Kính Huyễn vừa rời giường, theo thói quen sờ sờ dây chuyền
đeo trên cổ, “Sao lại rơi, không thể nào?” Nhìn cái cổ trống không, sợi
dây chuyền ở đâu chứ, Kính Huyễn vội vàng xuống giường tìm kiếm.
“Kỳ lạ, rõ ràng mình không có tháo ra, tại sao không tìm
thấy?” Cẩn thận lục tìm khắp cả phòng, ngay cả trên giường dưới đất đều
nhìn rồi, Kính Huyễn không tìm được dây chuyền của mình, gấp đến độ đi
loạn ở trong phòng.
Mật Nhu vừa đi tới đã nhìn thấy Kính Huyễn sốt ruột đi loạn
trong phòng, “Cậu làm gì đấy? Đi tới đi lui, nhìn thấy mà đầu mình chóng mặt.” Mật Nhu nhìn Kính Huyễn không có ý muốn dừng lại, không nhịn được gọi cô.
“Mật Nhu, cậu có thấy sợ dây chuyền của mình không, không
thấy dây chuyền.” Kính Huyễn lấy tốc độ nhanh kinh người đi tới bên Mật
Nhu nắm tay Mật Nhu vội vàng hỏi, có thể thấy dây chuyền kia quan trọng
với cô bao nhiêu.
“Cái gì? Cậu đánh mất dây chuyền rồi? Không phải chứ, chúng
ta tìm lại lần nữa.” Mật Nhu kêu lớn, xem ra so với Kính Huyễn còn khẩn
trương hơn.
“Mình đều tìm rồi, không thấy, đó là đồ duy nhất ba mẹ mình
để lại, mình lại có thể làm mất, ô ““” Kính Huyễn hoang mang lo sợ ngồi bịch trên giường, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Cậu bình tĩnh nghĩ lại xem, có thể rơi ở đâu đó, cậu đã đi
những đâu? Cẩn thận nghĩ lại xem.” Mật Nhu cũng sốt ruột theo Kính
Huyễn.
“Tối hôm qua lúc chúng ta cùng đi dự tiệc mình còn mang theo, hình như là lúc sáng đã không thấy, chẳng lẽ là rơi trong khách sạn
rồi?” Nghĩ đến khả năng này, mặt Kính Huyễn trắng bệch.
“Vậy cậu và mình cùng đi tìm xem, có một chút manh mối cũng
phải đi tìm, dây chuyền kia không phải rất quan trọng với cậu sao? Cậu
còn do dự cái gì?” Mật Nhu thấy dáng vẻ Kính Huyễn do dự không quyết, có chút không rõ hỏi Kính Huyễn.
“Nhưng chẳng may gặp phải người kia…, vậy làm sao bây giờ? Bị nhận ra sẽ không tốt.” Kỳ thật Kính Huyễn cũng không muốn đi, nếu như
bị nhận ra có bao nhiêu xấu hổ chứ? Hơn nữa mình căn bản cũng không muốn đến nơi hôm qua cùng người đàn ông và chính mình triền miên.
“Ai, cậu biến ngốc rồi à? Cậu bình thường là một bộ dạng
khác, anh ta sẽ không nhận ra cậu chính là cô gái tối hôm qua, hơn nữa,
cậu khẳng định anh ta vẫn còn ở đó? Không chừng anh ta sớm đã đi rồi.”
Mật Nhu vất vả nói.
“Nhưng mình vẫn sợ.” Kính Huyễn có chút sợ sệt nói.
“Thôi, mình đi được rồi, cậu nói cho mình biết khách sạn kia ở đâu là được.” Mật Nhu ra vẻ ta thua ngươi rồi mà nhìn.
“Chúng ta vẫn nên cùng đi thì hơn, dù sao đó là vật quan
trọng với mình, mình muốn nhìn thấy nó ngay lập tức mới có thể an tâm.”
Kính Huyễn không còn héo hon rụt rè như vừa nãy, chủ động đưa ra ý muốn
cùng đi.
“Lúc này mới ra dáng nha, cậu xuống lầu chờ một chút, mình
lái xe tới đây.” Mật Nhu hài lòng nhìn bộ dạng Kính Huyễn, cầm chìa khóa xe đi xuống.
“Chào tiểu thư, các cô có thấy một sợi dây chuyền màu vàng
không, ở giữa dây chuyền có khắc chữ Bạch.” Kính Huyễn vội vàng hỏi
quầy phục vụ.
“Không có, hôm nay không phát hiện được vật gì đánh mất, cô
đã ở phòng nào, chúng tôi sẽ tìm giúp cô, xem có hay không.” Tiểu thư ở
quầy mỉm cười hỏi, đối phó chuyện như vậy đã thành thói quen.
“À “` tôi nghĩ, hình như là phòng 1102, các cô đưa tôi đi tìm một chút, ta muôn tự mình tìm.” Kính Huyễn đề nghị muốn tự mình tìm.
“Được, cô đi theo tôi, tôi dẫn cô đi tìm, xem có không.” Tiểu thư đứng ở quầy từ phía sau lấy một cái chìa khóa trong ngăn tủ, đi
trước đưa hai người Kính Huyễn đến phòng 1102.