Thời điểm Kính Huyễn được hai mươi tuổi, Dương
Lịch thật sự thực hiện được lời hứa của mình khi nhỏ hai người đã hẹn ước, kết
hôn, nhưng trước một ngày kết hôn, lại bất ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Alo.” Kính Huyễn đang cùng Dương Lịch thử quần áo cưới, thì điện thoại di động
reo lên.
“Xin hỏi là tiểu thư Kính Huyễn đúng không?” Điện thoại di động bên kia truyền
đến thanh âm có chút do dự, thử hỏi Kính Huyễn.
“Đúng vậy, cô là ai?” Kính huyễn nghe điện thoại di động đầu kia thanh âm xa
lạ, nghi ngờ hỏi.
“Tôi là y tá của bệnh viện XX, một cặp vợ chồng trung niên xảy ra tai nạn giao
thông trên đường cao tốc, hai người họ bị thương khá nặng không thể cứu chữa
nên đã tử vong, qua danh bạ của họ tìm thấy số điện thoại của cô, hi vọng cô có
thể tới đây một chút.” Điện thoại bên kia hộ sĩ tỉnh táo hướng về phía Kính
Huyễn nói.
“Được, tôi lập tức tới đó ngay.” Không hiểu rõ ngọn nguồn, trong lòng Kính
Huyễn như lửa đốt, hốt hoảng cúp điện thoại, lập tức vào phòng thay đồi y phục,
mặc đồ bình thường đi tới bệnh viện.
“Kính Huyễn, là ai gọi tới? Xảy ra chuyện gì àh?” Dương Lịch giữ Kính Huyễn
đang muốn xông ra ngoài, không biết đi đâu, không hiểu liền hỏi.
“Bệnh viện gọi tới, nói là một cặp vợ chồng trung niên xảy ra tai nạn xe cộ
trên đường cao tốc, họ tìm thấy tên em trong danh sách điện thoại của bọn họ,
cho nên muốn em tới đó xác nhận.” Kính Huyễn lo lắng nói xong, tại sao lại bất
ngờ xảy ra chuyện như vậy.
“Vậy anh cùng đi với em, đi thôi.” Dương Lịch không nói hai lời cùng đi với
Kính Huyễn, Kính Huyễn cũng không phản đối gật đầu.
“Y tá, các người mới vừa nói cặp vợ chồng trung niên xảy ra tai nạn xe cộ ở chỗ
nào?” Kính Huyễn vừa xuống xe chạy nhanh tới quầy của bệnh viện, hỏi cô y tá
nghe điện thoại.
“Cô có phải là tiểu thư Bạch Kính Huyễn?” Cô y tá quá ngẩng đầu lên hỏi Kính
Huyễn.
“Đúng vậy.”
“Vậy cô đi theo tôi.” Cô y tá đứng dậy dẫn Kính Huyễn tới phòng khám nghiệm tử
thi, lấy miếng vải trắng đắp trên hai thi thể lấy ra, hai vẻ mặt an tường xuất
hiện trước mặt của Kính Huyễn.
“Cha, mẹ, tại sao có thể như vậy.” Kính Huyễn đau đớn khóc thành tiếng, không
muốn tiếp nhận sự thật trước mắt mà mình nhìn thấy, cái bộ dáng này là sao? Tại
sao?
“Kính Huyễn, em đừng kích động như vậy, bình tỉnh một chút.” Dương Lịch cũng
đầy đau khổ giữ chặt Kính Huyễn đang mất khống chế, thanh âm vừa nói có chút
nghẹn ngào.
“Anh bảo em phải bình tĩnh như thế nào? Trước ngày kết hôn của em, ba mẹ em lại
xảy ra tai nạn tử vong, đây không phải là sự thật, có đúng hay không, anh nói
cho em biết đi. Đây không phải là sự thật, chỉ là em đang nằm mơ thôi, nói cho
em biết đúng không.” Kính Huyễn khóc theo thân thể Dương Lịch từ từ quỳ xuống,
cơ hồ là đang cầu xin anh nói cho cô biết đây không phải là sự thật.
“Kính Huyễn” Dương Lịch nhìn Kính Huyễn khổ sở như vậy, không dám nói ra bất kỳ
một câu an ủi nào, chỉ lẳng lặng ôm Kính Huyễn thật chặt, hy vọng như vậy có
thể giúp cô an ủi được một chút.
“Kính Huyễn, đây là sợi dây chuyền tìm được trong túi của ba mẹ.” Dương Lịch
đem sợi dây chuyền người y tá đưa cho anh giao lại cho Kính Huyễn đang ngồi
thất thần trên ghế, sau khi từ bệnh viện trở về, Kính Huyễn vẫn duy trì trạng
thái này, không nhúc nhích.
“Dây chuyền?” Kính Huyễn đang ngẩn người cuối cùng ngẩng đầu lên, cặp mắt nhìn
chăm chăm sợi dây chuyền, dường như muốn nhìn xuyên thấu nó.
“Đúng vậy, dây chuyền, anh đeo giúp em được không?” Dương Lịch tuy là hỏi,
nhưng không nghe Kính Huyễn trả lời, lẳng lặng giúp cô đeo.
“Dương Lịch, ngày mai em không thể kết hôn, được không?” Tthanh âm Kính huyễn
nho nhỏ nói, tay không tự giác cầm lên sợi dây chuyền Dương Lịch giúp cô đeo
trên cổ.
“Được, chờ đến khi em muốn kết hôn.” Dương Lịch không phản đối trả lời, đem
Kính Huyễn hiện tại rất yếu ớt ôm vào trong lòng, anh biết bây giờ Kính Huyễn
không có tâm trạng để kết hôn, tốt nhất chờ tâm tình cô trở nên khá hơn, lúc đó
kết hôn vẫn chưa muôn, dù thế nào đi chăng nữa anh cũng sẽ chờ đợi.
“Cám ơn anh.”Mùi hương bạc hà trên người Dương Lịch làm Kính Huyễn cảm thấy
thoải mái, từ từ ngủ thiếp đi.
“Hàh! Xem ra em thật sự rất mệt mỏi, đúng là một đứa ngốc.” Dương Lịch nhìn
Kính Huyễn ngủ say, nhẹ nhàng ôm Kính Huyễn trở về phòng nghỉ ngơi.
“Kính Huyễn, em đi đâu?” Dương Lịch nhìn Kính Huyễn ăn mặc một thân màu đen,
không biết cô muốn đi đâu.
“Em muốn đi ra ngoài một chút.” Kính Huyễn không nhìn Dương Lịch, chỉ nhìn
thẳng về phía cửa.
“Vậy anh đi cùng em được không?” Dương Lịch kéo Kính Huyễn, lo lắng nhìn cô
nói.
“Không cần, em muốn đi một mình một chút.” Kính Huyễn không hề nghĩ ngợi liền
cự tuyệt Dương Lịch, hướng về phía cửa bước đi.
“Kính Huyễn, chờ một chút, em ăn mặc ít như vậy, muốn ra ngoài thì nên mặc
nhiều đồ vào.” Dương Lịch nhìn Kính Huyễn chỉ mặc phong phanh, bên ngoài trời
lạnh như vậy, nếu không sẽ bị cảm.
Anh vội vàng chạy vào phòng Kính Huyễn lấy áo khoắc, đến lúc chạy ra thì không
nhìn thấy Kính Huyễn đâu nữa, lo lắng nhìn xung quanh tìm kiếm Kính Huyễn,
không biết lúc này Kính Huyễn có thể đến nơi nào.
“Kính Huyễn, làm sao cậu lại chạy tới chỗ mình “Mật Nhu vừa mới từ nước ngoài
trở về, liền kinh ngạc nhìn thấy Kính Huyễn đang ngồi trước cửa phòng ký túc xá
của mình, không hiểu vì sao Kính Huyễn lại xuất hiện ở chỗ này.
“Mật Nhu.” Kính huyễn ở trước cửa phòng Mật Nhu chờ rất lâu, rốt cuộc cũng đợi
đến lúc cô trở về.
“Cậu làm sao vậy, mau vào đây, bên ngoài lạnh lắm, sao cậu không gọi điện thoại
cho mình.” Mật Nhu trách cứ kéo Kính Huyễn từ trên mặt đất đứng lên, cầm chìa
khóa mở cửa kéo Kính Huyễn đi vào.
“Nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao cậu biến thành như vậy.” Mật Nhu
mang ly nước ấm cho Kính Huyễn, sau đó ngồi bên cạnh hỏi Kính Huyễn.
“Mật Nhu, mình...tối hôm qua ba mẹ mình xảy ra tai nạn xe cộ.” Thời điểm Kính
Huyễn nói dứt lời, nước mắt cũng theo lệ tràn ra.