Mẹ, Chúng Con Muốn Cha: Mật Đường Bảo Bối

Chương 62: Ngoài ý muốn phát hiện




Cô nhất định phải cách xa anh. Vì mẹ và hai đứa con, cô phải cố gắng làm được điều này.

Một chiếc xe hào hoa, dừng ở đầu ngõ.

Đó không phải là xe của Tiêu Thính Quân sao? Không phải ông chở Tiêu Tử Phượng về nhà ư? Sao ông lại tới nơi này? Có phải vì cô không?

Không thể nào? Chắc chắn không! Căn bản ông không biết cô ở đây. Nếu không phải vì cô, cô cũng không muốn dòm ngó chuyện người khác. Đang lúc Đậu Mật Đường chuẩn bị xoay người trở về nhà, thì một bóng dáng quen thuộc bước xuống xe. Người này, lại là mẹ của cô: Đậu Ngọc Nga.

Trời ạ, sao mẹ của cô lại ở trên xe Tiêu Thính Quân? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Não của Đậu Mật Đường có chút trống không. Mẹ luôn luôn dịu dang khuôn phép, làm sao lại cùng Tiêu Thính Quân đi ra ngoài? Chẳng lẽ, bọn họ đã quen nhau từ trước?

Đậu Mật Đường nghiêng tai lắng nghe, hy vọng có thể nghe được dấu vết gì từ đối thoại của bọn họ!

Đậu Mật Đường trợn to hai mắt, khó có thể tin vào một màn trước mắt.

Tiêu Thính Quân lại đem mẹ cô ôm vào trong lòng, còn thỉnh thoảng hôn bà. Đậu Mật Đường rất muốn xông lên phía trước, đánh Tiêu Thính Quân vài phát. Tên lưu manh này, lại dám ức hiếp mẹ cô, muốn ăn đòn mà! Nhưng suy nghĩ cẩn thận, cô nhịn xuống.

Chuyện như vậy, xác thực có chút kỳ quái! Mẹ cô là người luôn tuân thủ đạo đức, vẫn ở goá cho tới bây giờ, chưa từng qua lại với người đàn ông khác. Hôm nay, tựa hồ có chút khác thường! Tại sao, tại sao bà không phản kháng Tiêu Thính Quân? Thậm chí, ngay cả giãy giụa cũng không có!

Chẳng lẽ, mẹ không chịu đựng được nữa, nên ăn vụng? Mẹ ơi, mẹ không uống lộn thuốc chứ? Giữ cả đời, lại khó giữ được một buổi tối!

"Ngọc Nga, tin tưởng anh. Nhất định anh sẽ có câu trả lời thích hợp cho em và con gái. Chờ anh, thời gian sẽ không quá lâu." lời nói Tiêu Thính Quân, rất thâm tình khẩn thiết. Trong ngực ông ta, mẹ lại liên tiếp gật đầu!

Đậu Mật Đường lập tức hôn mê!

Con gái? Trời ạ, cô là con gái Tiêu Thính Quân! Đậu Mật Đường không dám tiếp tục nghe nữa, vội vàng lặng lẻn về trong phòng khách. Tay cô vuốt ngực, từng trận ngẩn người.

Quá ngoài ý muốn!

Đến bây giờ, cô vẫn không tiêu hóa được sự thật này. Từ nhỏ không có cha, cô đã sớm thành thói quen. Bây giờ, chợt có một người cha, nên tâm lý không cách nào tiếp nhận được! Cô là con gái Tiêu Thính Quân, làm sao lại lưu lạc bên ngoài? Chẳng lẽ, là con gái riêng?

Nhất định thế! Người ta có vợ có con, nhất định cô là con gái riêng rồi ! Suy nghĩ một chút về thân thế của mình, rồi lại suy nghĩ về hai đứa bé, trong lòng một hồi chua xót!

Hiểu, toàn bộ cô đã hiểu! Không trách mẹ không muốn cho cô sinh hai đứa con, bởi vì bà biết cuộc sống khi làm mẹ độc thân mẹ khó xử thế nào, cũng biết con không có cha sẽ mất mát nhường nào! Bà chỉ không muốn cô theo vết xe đổ mà thôi!

Đậu Ngọc Nga đi vào phòng khách, trên mặt còn mang theo nước mắt. Khóe mắt sưng to. Vừa nhìn, đã biết bà khóc rất lâu!

"Mật Đường bảo bối, sao con còn chưa ngủ?" Nhìn thấy Mật Đường ngồi trong phòng khách, Đậu Ngọc Nga có một ít ngoài ý muốn. Con bé này, có phải đã nhìn thấy cha ruột của nó? Nhìn vẻ mặt, hình như vậy!