Mẹ, Chúng Con Muốn Cha: Mật Đường Bảo Bối

Chương 133: Chó cắn chó




Sắc mặt của Lương Bích Ngọc trắng bệch. Môi của bà run rẩy, nói không ra lời. Bà muốn hất tay gã ra, nhưng lại không thoát được Lô Thanh Vân kiềm chế. Thật lâu, mới nói ra mấy chữ: "Lô Thanh Vân, ông, ông......"

"Tôi làm sao rồi? Lương Bích Ngọc, cô ngày ngày chung giường với Tiêu Thính Quân. Một người đàn ông như tôi có thể chờ bà tỉnh thoảng bố thí một lần sao? Muốn như vậy, tôi còn gọi là đàn ông sao? Nếu bà ngày ngày ở với tôi, tôi cần tìm người khác sao?" Lô Thanh Vân nói rất hùng hồn, một ít cũng không thấy vô duyên.

Lương bích ngọc từ từ thở bình thường."Lô Thanh Vân, ông nói là tôi muốn cùng Tiêu Thính Quân ư? Rõ ràng là ông tham tài sản Tiêu gia, không phải là để cho tôi mang theo đứa nhỏ trong bụng gả cho Tiêu Thính Quân. bây giờ ông lại nói tôi này nọ hả? Hai mươi năm trước, tại sao ông không nói như vậy? Hiện tại, tiền của Tiêu gia vào tay ông rồi, có phải ông cảm thấy Lương Bích Ngọc tôi không còn giá trị lợi dụng mới đối xử với tôi như vậy hay không?"

Lời của Lương Bích Ngọc khiến Lô Thanh Vân nổi lên nghi ngờ. Ả nói lời điên điên khùng khùng, lúc nào thì ông lấy được tiền của Tiêu gia? gia tài Tiêu gia không phải đều ở trong két sắt bà ấy à? "Bích ngọc, khi nào thì tôi có gia tài Tiêu gia hả? Khi nào cô mới chịu giao tài sản ra đây? Mỗi lần tôi nói muốn tiền, cô giống như bố thí vậy. Nếu không phải là lô Thanh Vân tôi nghĩ ra kế này thì cô còn lâu mới ngồi mát ăn bát vàng thế nhá?"

Lương bích ngọc vừa nghe, trong lòng càng tức. Người đàn ông này là tên vô lại, rõ ràng vét sạch két sắt của bà, bây giờ còn không chịu nhận! Ban đầu bà thật là mắt bị mù mới đi chung con thuyền với gã."Lô Thanh Vân, tiền trong két sắt không phải ông lấy thì ma lấy à? Trừ ông có chìa khóa ra, trừ ông biết mật mã ra, trừ ông có thể mở két sắt ra thì ai có bản lãnh này hả?"

"Lương Bích Ngọc, cô cố tình muốn gây sự phải không? Con mắt nào của cô thấy tôi lấy tiền? Tiêu Thính Quân chết rồi, có phải cô muốn độc chiếm khoản tiền ấy mới vu khống cho tôi hay không?"

"Lô Thanh Vân, tốt nhất ông đừng chọc tôi giận. Tôi mà giận thì tôi sẽ đến đồn cảnh sát tự thú. Hai chúng ta, cùng lắm thì cùng chết!" Lương Bích Ngọc càng nghĩ càng giận, bà không nhịn được mà uy hiếp gã.

Gã nhìn Lương Bích Ngọc một chút, khẩu khí không nhịn được mà hòa hoãn xuống."Em đừng tức giận! Em và anh cùng chết thì hai đứa bé sẽ ra sao?"

Lương Bích Ngọc vừa nghe đến hai đứa bé, liền im lặng.

"Bích Ngọc, tiền không còn sao? Em không nói đùa đấy chứ?" Lô Thanh Vân nhìn Lương bích ngọc gật đầu một cái, liền nói tiếp."Trời ạ, nếu anh muốn lấy khoản tiền đó thì còn chờ đến bây giờ sao? Bích Ngọc, em đừng nghĩ oan cho anh, có được hay không?"

"Anh không lấy?" Lương Bích Ngọc thấy lô Thanh Vân gật đầu một cái, giống như rơi vào trong sương mù."Anh không lấy thì toàn bộ số tiền bên trong ai lấy?"

"Bích Ngọc, có phải là lão hồ ly Tiêu Thính Quân kia động tay động chân hay không?"

"Tiêu Thính Quân không có chìa khóa két sắt, cũng không biết mật mã. Số tiền kia anh ta có thể lấy ra sao?" bên trong lòng của Lương Bích Ngọc chợt tuyệt vọng.

Bà dùng âm mưu hai mươi mấy để cướp được tất cả, không nghĩ tới, quay đầu lại, lại là công dã tràng! Tiêu Thính Quân chết rồi, Lô Thanh Vân có người đàn bà khác. Bà cực khổ nuôi con lớn! Bà thật sự không biết, bà sống trên cõi đời này còn ý nghĩa gì? Bà thật sự không biết, cả đời này bà sẽ ra sao? Dựa núi núi đổ,..

Số tiền kia, bất kể là Lô Thanh Vân độc chiếm hay Tiêu Thính Quân cho đậu Ngọc Nga là vấn đề không quan trọng. Mấu chốt là bây giờ Lương Bích Ngọc bà không còn đồng xu dính túi! Nếu như không đem biệt thự Tiêu gia xử trí, ngay cả cuộc sống của bà đều có vấn đề. Nếu bán biệt thự Tiêu gia, bà sẽ ở nơi nào? Chỗ Lô Thanh Vân rõ ràng không thích hợp để bà lưu lại! Gã đàn ông bạc nghĩa bạc tình này đối với bà thế này, về sau, khuôn mặt thật sự của gã mới bại lộ hoàn toàn!

Ánh mắt Lương bích ngọc đột nhiên xa vời. Bà lảo đảo đi ra ngoài! Lô Thanh Vân đuổi theo, ngăn cản bà."Bích Ngọc, em đi đâu vậy?"

"Tôi còn nơi nào để đi chứ, đương nhiên là về nhà."

"Bích ngọc, đừng về nữa. Tiêu Thính Quân đã chết, rốt cuộc hai chúng ta không cần lén lén lút lút rồi. Em an tâm ở chỗ này, khoản tiền kia, anh sẽ lấy lại cho em." Lô Thanh Vân không để cho Lương bích ngọc trở về, là bởi vì gã sợ Lương Bích Ngọc tự thú. Mất bao công sức để có tiền bạc của cải, có một xã hội đen, gã không thể để Lương Bích Ngọc phá hủy nó!

"Anh có thể tìm số tiền kia về giúp em?" Lương Bích Ngọc bán tín bán nghi mà hỏi.

"Dĩ nhiên." Lô Thanh Vân căn bản không tin tưởng, tiền két sắt có thể có cánh mà bay. Gã càng không tin, gã tìm không ra khoản tiền kia. Chỉ cần Tiêu Thính Quân động tay, số tiền kia, nhất định sẽ ở đậu trong tay Ngọc Nga cùng Đậu Mật Đường.

"Người tới." lời nói Lô Thanh Vân vừa ra, một người đeo kính đen liền xuất hiện trước mắt gã."Đại ca, anh có phân phó gì?"

"A Khôn, chú ý động tĩnh của Đường Uyển. Có cơ hội thì bắt mẹ con Đậu Mật Đường lại cho tôi." Trên mặt Lô Thanh Vân trở nên đáng sợ. Gã không tin, gã không tìm được số tiền trên người Đậu Mật Đường. Gã không tìm được tiền của Tiêu Thính Quân thì cũng phải lấy được tập đoàn Đường Thị. Chỉ cần có mẹ con Đậu Mật Đường trong tay, gã không sợ Đường Long, ha ha ha ha!

"Dạ, đại ca. Tôi sẽ mang hai anh em đem mẹ con Đậu Mật Đường về đây." A Khôn đáp ứng một tiếng, vội vã lui ra ngoài.