Trong lòng anh ta hoảng sợ không thể bình tĩnh nổi, cả đoạn đường đi càng nghĩ trong lòng càng sợ hãi, lại càng thấy người phụ nữ ngu xuẩn Đông Hải Diêu kia không chừng thật sự muốn đi tự tử...
Xảy ra chuyện như vậy, người bình thường đều sẽ khó mà chấp nhận nổi, huống chi đối với cô mà nói là việc xấu xảy ra liên tiếp, trong lòng Lục Thế Quân có sự hối hận không nói ra được, nhiều chuyện cùng đến một lúc như vậy, cô lại không thích kể lể với người khác, đều giấu ở trong lòng không nói ra, nghẹn cũng nghẹn đến điên rồi...
Xe chạy như bão táp, lúc Lục Thế Quân ngừng xe lại, mới phát hiện toàn bộ sau lưng đều ướt đẫm, Thịnh Hạ vội vàng lên xe, có chút nóng nảy hỏi: "Anh cảm thấy cô ấy sẽ đi đâu? Những nơi cô ấy thích đến cũng không nhiều lắm, nếu không chúng ta tìm hết một lượt đi!"
Lục Thế Quân gật đầu đồng ý, hai người cũng không gì nói, tất cả nhà hàng và quán cà phê cô hay đến đều tìm một lần, lại vẫn không thấy bóng dáng cô.
Sắc mặt Lục Thế Quân càng ngày càng khó coi, anh ta buồn bực hút liên tiếp ba điếu thuốc, vẻ mặt u ám trầm thấp, Thịnh Hạ vụng trộm xoay mặt nhìn anh ta, cô nhìn xuyên qua tròng kính phản quang muốn nhìn rõ biểu cảm của anh ta, nhưng lại không nhìn thấy gì chỉ phát hiện đôi lông mày nhỏ dài xinh đẹp kia nhíu thật chặt, ngay cả bờ môi cũng căng cứng.
"Ôi chao, ai, ôi, anh thử nghĩ xem, có nơi nào mà anh với Hải Diêu từng đi qua không, đối với cô ấy lại quan trọng hơn cả..." Thịnh Hạ thử dò hỏi.
Đôi mắt Lục Thế Quân sáng lên, nhưng bả vai lại chậm rãi rũ xuống, lắc đầu: "Đúng là có mấy nơi như vậy, nhưng làm sao Diêu Diêu lại đến đó?"
Anh ta gần như không dám nhớ đến ánh mắt ngày đó của Hải Diêu, nếu quả thật có khả năng, anh ta tuyệt đối tin tưởng cô sẽ giết mình!
Cô hận anh ta như vậy, oán giận anh ta, làm sao có thể chạy đến nơi hai người hẹn hò khi trong lòng khó chịu được?
Chỉ là trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác lại nhè nhẹ ước ao và chờ mong, nếu Diêu Diêu thật sự đi đến đó, không phải nói rõ trong lòng cô vẫn không có cách nào quên anh ta sao?
Nghĩ đến chỗ này, Lục Thế Quân cảm thấy trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác chua xót lại ngọt ngào, anh ta dập điếu thuốc, nắm chặt tay lái: "Muốn đi tìm thử không?"
Thịnh Hạ cũng gật đầu: "Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, hay là vẫn đi nhìn một cái cho yên tâm."
Lục Thế Quân lái xe chạy về phía trường học, trước kia lúc hai người yêu đương, Hải Diêu thích nhất mấy nơi ở gần trường học, tiệm sách cà phê cũ, còn có một quán đồ ăn cay Tứ Xuyên, tiếp theo là một vườn hoa bỏ hoang ở cổng sau trường học, những ngày nắng đẹp, Hải Diêu thường xuyên đến đó đọc sách, anh ta ở một bên vẽ cây cối, hai người cũng không nói nhiều, yên lặng vượt qua một buổi chiều tuyệt đẹp.
Không có ở tiệm sách, quán đồ ăn cay Tứ Xuyên cũng không có, Lục Thế Quân lái xe về phía cổng sau của trường học, người giữ cửa cũng nhận ra anh ta, vui vẻ trò chuyện vài câu, lúc này mới vỗ bắp đùi nói: "Ai, hôm nay cô bạn gái nhỏ của cậu cũng tới đây, đã nhiều năm như vậy, hai người đã ở cùng một chỗ! Thật tốt!"