"Vậy tớ đi với cậu, cậu đừng sợ Diêu Diêu, tớ sẽ ở bên cậu." Thịnh Hạ nhìn dáng vẻ khó chịu của cô ấy liền không đành lòng: "Ngày mai chúng ta cùng đến bệnh viện."
Vành mắt Hải Diêu dần dần phiếm hồng, bàn tay của cô không tự chủ được sờ lên cái bụng bằng phẳng, cô đã từng mong mỏi sinh một đứa con cho Lục Thế Quân, nhưng sao cũng không thể toại nguyện.
Lại không nghĩ rằng, tạo hóa đúng là trêu người, âm kém dương sai ngược lại cô đã có con của người kia.
Hải Diêu bỗng dưng nhớ tới ngày đó ở nghĩa trang, ánh mắt của anh cách màn mưa, cho tới bây giờ cô chưa hề biết, năm đó cô đã khiến anh chịu tổn thương đến mức nào, càng không nghĩ tới, vật đổi sao dời, anh lại không hề quên cô.
Thế nhưng anh càng như vậy, sự áy náy trong lòng cô càng sâu hơn, cô càng muốn cách xa anh, thậm chí cô càng hi vọng, anh coi thường cô, không tiếp tục để ý cô, mà không phải giống hiện tại, thậm chí anh còn nguyện ý giúp đỡ cô.
Hải Diêu không khỏi nắm chặt ngón tay, dường như trong bụng cũng đau nhức, cô nắm chặt tay Thịnh Hạ: "Hạ Hạ, cám ơn cậu."
Thịnh Hạ nhìn qua cô muốn nói lại thôi, giống như muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra.
Cả đêm nay hai người đều không ngủ nổi, trong lòng có việc vẫn che giấu Thịnh Hạ, không có cách nào nói ra, mà Hải Diêu càng không biết nên nói với Thịnh Hạ thế nào, dù sao, buổi tối hôm đó, cũng không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như như cô không nhận điện thoại của Tần Mộ, nếu như Thang Khải Huân tỉnh lại sớm hơn cô, nếu như anh biết người ngày đó là cô, anh sẽ phản ứng như thế nào?
Nếu như anh biết chỉ sau tối hôm đó mà cô đã có con, anh sẽ như thế nào?
Cô ở trong lòng lăn qua lộn lại suy nghĩ tìm đáp án, lại không có kết luận.
Mặc kệ anh như thế nào, cô tuyệt đối sẽ không tới gần anh, cũng tuyệt đối sẽ không có liên quan với anh, cho nên, cô không muốn đứa bé này.
Cô làm sao có tư cách sinh con của anh? Con của anh nên là Nhân Trung Long Phượng, mà không phải một đứa con riêng vĩnh viễn không thể lộ ra ánh sáng.
*
Trình Nhã Như hỗn loạn bị đẩy ra từ trong phòng phẫu thuật, cô ta vừa phẫu thuật lấy trứng, tác dụng của thuốc mê còn chưa hết, hôm nay Lục Thế Quân có cuộc họp quan trọng, không thể đi cùng cô ta, như thường ngày, Trình Nhã Như cố gắng không thèm để ý, nhưng giờ phút này quan hệ của hai người đã rơi vào đáy cốc, cô ta không khỏi suy nghĩ nhiều hơn.
Lại thêm thân thể chưa được chăm sóc tốt, vì cô ta muốn sớm được gả vào cái nhà đó mà vội vàng quyết định thời gian phẫu thuật, đoạn thời gian này phải chịu rất nhiều đau đớn, Lục Thế Quân lại bởi vì việc của ba Đông Hải Diêu mà tức giận với cô ta, mỗi lần cô ta châm cứu xong trở về, ngay cả câu nói dịu dàng ấm áp cũng không có, trong lòng cô ta càng oan ức khó chịu không thể nói thành lời.
Bác sĩ và y tá đều rời khỏi phòng bệnh, Trình Nhã Như dần dần tỉnh táo lại, trong bụng cảm thấy đau dữ dội, tình huống của cô ta không được tốt lắm, người bình thường chỉ cần mười lăm phút liền kết thúc phẫu thuật, vậy mà cô ta lại cần đến một tiếng.